Triền Miên Không Lối Thoát

Chương 25: Cầu hôn.



Đột nhiên cô ta tức giận, lao đến muốn túm váy tôi nhưng bị Hứa Thời Tư nhanh chóng lách được khiến cho cô ta ngã nhào về phía trước.

“Hứa Thời Tư, anh có con với thứ hàng giả mạo này sao?”

Tôi chột dạ nhìn Hứa Thời Tư.

Rõ ràng là cô ta đã biết tôi không phải là Kiều Nhan. Nếu như để cho cô ta vạch trần tôi ngay tại đây, Hứa Thời Tư sẽ biết tất cả chỉ là màn kịch của tôi mà thôi.

Hứa Thời Tư ghét nhất chính là ai lừa dối mình. Kết cục của tôi không cần nói cũng biết.

Cô ta vẫn không chịu dừng lại, lại tiếp tục vạch trần.

“Anh có biết không, cô ta căn bản không phải là…”

Bụp!

Cô ta còn chưa nói xong đã bị Hứa Thời Tư đá một cái ngã ngược ra sau.

Tôi không ngờ Hứa Thời Tư ngay cả một người phụ nữ cũng có thể ra tay tàn nhẫn như vậy.

“Hứa Thời Tư, anh vì cô ta mà dám đánh tôi?”

Đột nhiên anh hét lên một tiếng khiến tim tôi muốn bay ra ngoài.

“Giữ lấy con đàn bà điên này, vả miệng năm cái.”

Một đám người áo đen lập tức xông đến giữ lấy cô ta, ép cô ta quỳ xuống dưới đất.

“Mau bỏ tôi ra!”

“Hứa Thời Tư, anh nhất định sẽ phải hối hận.”

Sau đó thuộc hạ bắt đầu ra tay. Hứa Thời Tư lấy tay che mắt tôi nên tôi chỉ có thể nghe thấy những tiếng đánh chói tai.

“Bốp! Bốp!”

“Đừng nhìn, bẩn mắt em.”

“Nhưng em muốn nhìn.”

Lần nào tôi cũng ương bướng nhưng Hứa Thời Tư vẫn chiều tôi, từ từ bỏ tay ra.

Khóe miệng cô ta rỉ ra cả máu tươi, tôi nhìn có chút khiếp sợ, không ngờ Hứa Thời Tư lại ra ray tàn nhẫn như vậy. Ngay cả một cô nàng xinh đẹp như vậy cũng không tha.

Sau khi tát xong, hai má cô ta sưng vù, nằm bẹp dưới đất, miệng cũng không còn sức mắng chửi nữa.

Tôi thầm nuốt nước bọt, anh đúng là tàn nhẫn y như trong lời đồn. Tôi không dám cả thở mạnh.

Anh đánh giống như để cảnh cáo tôi. Chọc giận anh kết cục đều sẽ rất thê thảm.

Nếu như không phải là cô ta, chắc chắn người nằm đó là tôi rồi, nói không chừng kết cục còn thảm hơn.

“Cô phải cảm thấy may mắn vì tôi không trực tiếp đánh phụ nữ đấy. Cô nghe cho rõ đây, cô ấy là vợ của Hứa Thời Tư tôi, ai ức hiếp cô ấy, chính là đang chạm đến uy nghiêm của tôi, tôi đều sẽ tuyệt đối không tha.”

Những lời nói này khiến tôi có chút rung động.

Cả đời này chưa từng có ai đứng ra bảo vệ tôi cả. Đều là tôi một thân một mình tự chống đỡ trong thế giới mưa máu tanh nồng này.

Tôi cũng giống như Hứa Thời Tư, đều là người không có trái tim.

Lung lay một chút đều sẽ chết.

Tôi làm sao vậy? Sao lại đột nhiên thấy hắn thật đẹp trai.

Người đàn ông này, phút trước còn cho con người ta cảm giác sát khí phừng phừng, phút sau đã ấm áp dịu dàng như ánh mặt trời.

Bàn tay to lớn của Hứa Thời Tư đặt bên hông tôi kéo tôi đi trong ánh mắt của đám người hóng hớt.

“Đừng sợ bảo bối, tôi đưa em về nhà.”

Ánh mắt của đám người đi từ kinh ngạc này đến hoảng loạn khác.

Chính tôi còn không dám tin nữa kia mà.

Tôi quay lại trêu tức người phụ nữ kia. Dám tranh giành đàn ông với Sầm Sơ tôi sao?

Làm gì có cửa!

Đám người tản ra nhưng có một số người nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ. Bọn họ còn xì xầm chuyện tôi mang thai trước.

Kiều Nhan và Hứa Thời Tư chỉ mới đính hôn cách đây một tháng. Tôi và Hứa Thời Tư cũng chỉ mới gặp nhau hơn một tuần thì tuyên bố kết hôn. Vậy mà bây giờ đã có thai hai tháng?

Người ta sẽ nghĩ tôi như thế nào? Nghĩ tôi không có phẩm giá của phụ nữ, nghĩ tôi ăn kem trước cổng, quá dễ dãi trao thân cho anh ta.

Tôi liếc thấy khóe môi người đàn ông khẽ nhếch lên.

Anh ta thì tự hào khoe khoang mình không yếu, còn tôi thì trở thành bà mẹ trẻ ở tuổi mười bảy.

Có người gọi điện báo cảnh sát rồi, báo anh ta quan hệ với trẻ em vị thành niên dẫn đến mang thai trước hôn nhân. Đến lúc đó, xem chứng minh nhân dân, tôi phải trả lời thế nào đây?

Nhưng người kia còn chưa kịp gọi, thuộc hạ của Hứa Thời Tư đã đi đến giật lấy, nhét cho anh ta cục tiền uy hiếp.

“Chàng trai, cậu không nên manh động. Cha của cậu Hứa là cục trưởng cục Cảnh sát. Nếu như còn muốn sống ở Biện Kinh này, đừng chọc giận cậu Hứa, hậu quả cậu không gánh nổi đâu.”

Tôi giật mình, nhận ra, đây là xã hội nơi mà kẻ có tiền chính là có quyền. Hứa Thời Tư lại là thái tử gia một tay che trời ở Biện Kinh này mà.

Bọn họ không dám đắc tội anh, tôi lại đắc tội anh.

Xem ra, tôi dây phải người không nên dây rồi.

Anh phớt lờ mọi lời bàn tán, bế tôi đi hiên ngang lên xe.

Hứa Thời Tư ôm eo tôi rất chặt, giống như muốn nói với toàn bộ thế giới rằng tôi là của anh ấy vậy.

Không biết bằng cách nào tôi đã trở về Hứa gia. Đến khi tôi nghe thấy giọng nói trầm ấm bên tại thì tôi mới giật mình hoàn hồn.

“Em làm sao vậy bảo bối?”

Vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt cười như không cười của Hứa Thời Tư. Tôi đang ngồi trên đùi anh, anh dựa vào lưng tôi ôm trọn trong lòng.

Lại nhìn thấy mình đang ngồi trên giường của anh. Cảm thấy tình hình có vẻ không ổn cho lắm.

“Ai là bảo bối của anh chứ?”

“Nhìn em kìa, vẫn còn tức giận sao? Em vẫn còn nghĩ đến lời của người đàn bà điên kia nói sao? Ây da, Hứa phu nhân, em tuyệt đối đừng có nghe người phụ nữ kia nói bậy. Anh và cô ta không có gì cả.”

Tôi thấy anh xúm xít giải thích như thế, trong lòng không ngậm được cười.

Hứa Thời Tư dáng vẻ cường thế bá đạo lúc mới nãy và Hứa Thời Tư bây giờ làm nũng trước mặt tôi giống như là hai con người hoàn toàn khác nhau.

Anh làm cho tôi không biết được đâu mới là con người thật sự của anh.

“Không có lửa làm sao có khói chứ?”

“Vậy ngày mai anh lập tức tống cô ta vào trại thương điên để cho phu nhân yên tâm là không có ai cướp mất chồng em nhé?”

Tôi thấy anh rút điện thoại ra muốn gọi, tôi liền lập tức ngăn cản.

“Được rồi, em tin anh là được chứ gì?”

Tôi nhìn xuống dưới bụng mình rồi lại quay sang chất vấn anh.

“Tại sao lúc nãy anh lại nói như vậy? Rõ ràng là em không có thai mà.”

Anh cọ cọ vào cổ tôi, bàn tay vuốt ve chiếc bụng nhỏ của tôi, giọng điệu vô cùng mê hoặc.

“Chẳng phải sớm muộn gì cũng có hay sao?”

Sau đó lại xoay người đè tôi xuống giường. Giọng nói mang theo hơi thở dục vọng của anh cất lên mang theo luồng khí bá đạo.

“Nếu như em muốn bây giờ lập tức làm em đến mang thai mới thôi.”