Triền Miên Không Lối Thoát

Chương 30: [h+] cắm sâu vào.



“Đưa cái đó của tôi vào bên trong em.”

“Gì… gì cơ?” Tôi lắp ba lắp bắp.

Dù đã trải qua bao nhiêu lần kích tình nhưng đối mặt với thực tại, trái tim tôi vẫn đập loạn. Tựa như không thể thích ứng nổi loại chuyện đau tim này.

“Thể hiện thành ý của em một chút nào.”

Tôi mím môi kinh ngạc không dám tin vào những gì anh nói.

Nhìn con rồng kiêu ngạo đã sớm ngẩng cao đầu chuẩn bị sẵn sàng đi vào cửa động. Hai tay tôi run rẩy, bóp chặt lòng tay đổ mồ hôi, cương quyết nhìn anh.

“Sao anh không tự đi vào?”

“Ồ vậy là xác định muốn tôi đâm vào bên trong em đúng không?”

Tôi muốn vả mặt mình một cái ghê.

Lời nói của đàn ông vừa dứt. Tay anh liền giữ chặt lấy đùi tôi, nâng nó đặt trên vai anh, dựa sát vào bức tường lát gạch men sứ.

Tay còn lại đưa vật nam tính kích thước to dài, đều đã nổi đầy gân xanh đến cương cứng trước cửa động hoa. Sau một đợt thúc hông, đẩy toàn bộ con quái vật to lớn chui vào trong hang động chật hẹp.

Tôi chỉ kịp muốn hét lên một tiếng. “Á… aa.”

Sâu quá! Căng quá!

Mặc dù dạo gần đây số lần chơi thú nhún của hai chúng tôi tương đối nhiều nhưng kích thước vẫn là chênh lệch quá nhiều.

Bàn tay tôi không biết tựa vào đâu liền bấu chặt vào vai anh, cào rách anh vài miếng da đỏ lự máu tươi.

“Hức… anh nhẹ… nhẹ lại chút coi… Em đau quá.”

Anh thấy cô nhăn mặt liền dừng lại đôi chút, hôn lên đôi môi anh đào nhỏ đang nỉ non van xin anh.

“Thả lỏng ra sẽ không đau nữa đâu.”

Cảm giác vừa bị đâm bên dưới vừa bị kích thích bên trên khiến lồng ngực tôi đau như muốn vỡ ra.

Không hiểu sao tôi lại ngu ngốc đem thân thể mình giao cho anh.

Đúng là đồng tiền làm mờ con mắt.

Một lúc sau thấy bên dưới tôi đã dần thả lỏng. Gương mặt tuấn tú nhiễm màu dục vọng đang chôn trước ngực tôi bỗng ngẩng lên, sau đó liền bắt đầu luân động nhẹ nhàng như lời anh nói.

Đúng lúc này điện thoại của Hứa Thời Tư vang lên. Đôi môi nhỏ của tôi bị anh giày vò không thương tiếc. Chỉ có tranh thủ lúc anh hơi buông lỏng cảnh giác, đáng thương nhìn anh.

“Anh nhẹ một chút. Môi em sắp bị anh cắn rách rồi nè.”

“Anh xin lỗi, nhưng anh không khống chế được.”

Anh đang nói cái gì vậy? Anh không khống chế được cái gì?

Không khống chế được dục vọng chiếm hữu hay không khống chế được sức lực của bản thân?

Sao bảo anh bị bệnh kia thở không ra hơi kia mà? Chắc không phải là bị bệnh điên cuồng chiếm hữu đó chứ?

Chết tôi mất! Bộ dạng tử tế, lịch lãm thường ngày đều biến mất sạch sẽ khi anh cởi bỏ lớp quần áo bên ngoài.

Không đúng, chỉ cần nhìn thấy tôi là anh liền như biến thành sắc lang, không ngừng dụ dỗ tôi…

Tôi cũng không có kinh nghiệm về đàn ông. Chẳng biết đường nào mà lần. Tôi giống như cá đuối vớ phải cọc, tiếp đó trừng mắt nhắc nhở anh.

“Anh… anh có điện thoại kìa.”

Anh thở một cách nặng nề, không muốn quan tâm.

“Kệ nó đi. Em tập trung ở đây nè.”

Sau đó anh lại tiếp tục hung ác bá đạo xâm chiếm.

Tôi hiện tại giống như một con cá mắc cạn, vừa nhỏ bé vừa đáng thương, cố hết sức vùng vẫy khỏi ác ma, nhưng lại không có cách nào thay đổi được.

Đối với anh hiện tại không gì có thể khiến cho anh buông lơi tôi một chút. Tôi lại ra sức nhắc nhở anh.

“Lỡ như… lỡ như có việc gì gấp thì sao?”

Anh nhìn vào mắt cô, không biết suy nghĩ đến điều gì đó, quyết định buông đôi môi tôi ra.

Cuối cùng cũng xong rồi sao?

Tôi cứ nghĩ mình thoát rồi. Ra sức hít thở lấy lại chút không khí bị anh rút cạn.

Nào ngờ, anh lại bợ lấy mông tôi ôm theo, còn vừa đi vừa nhấp ra vào liên tục bên dưới. Tư thế này khiến tôi bám víu vào anh, hai chân cũng quắp chặt hông anh.

Anh lấy điện thoại xong lại đặt tôi lên bệ rửa mặt. Một tay nắm lấy eo tôi, một tay nghe điện thoại. Bên dưới không ngừng luân động tiến công ra vào.

“Alo…”

“Hứa gia, anh mau đến nhận hàng.”

Anh vừa say mê hôn lên chiếc cổ trắng ngần của tôi vừa nghe điện thoại, đột nhiên nhíu mày.

Gọi lúc nào không gọi lại gọi lúc này, giờ mà bảo anh đi nhận hàng thì anh còn tâm trí nào.

“Nhận hàng gì giờ này?”

“Thì giờ này hàng mới tới. Bọn họ cần anh đích thân xác nhận một chút.”

Tần suất ra vào bên dưới càng ngày càng tăng khiến cho nhiệt độ của tôi cũng tăng theo nhịp ma sát mãnh liệt. Anh cắn chặt răng không nỡ buông, động tác theo đó mà cũng ngày càng mãnh liệt.

Chết tiệt! Giờ phút này mà bảo anh rút giữa chừng thì chẳng khác nào giết chết anh.

Ở trong tình huống như vậy mà anh còn có thể chuyên tâm làm ra chuyện bại hoại như này.

Tôi há miệng cắn vào bả vai anh một cái.

Hứa Thời Tư đang trả lời điện thoại của nhân viên cũng bị làm cho giật mình. Bất giác kêu lên một tiếng.

“Haa…”

“Giám đốc, anh làm sao vậy?”

“Không có gì. Chỉ là bị một con mèo nhỏ hư hỏng cắn mà thôi.”

Tay anh lau vết son đậm trên môi tôi, không ngừng chà xát lên đôi môi đã bị anh mút đến sưng đỏ.

Anh hơi hé điện thoại ra một bên, tôi nghe được giọng nói truyền qua điện thoại.

“Ngài có thể đến đây một chút được không?”

Tôi nghe thấy, lại chủ động đẩy anh sang một bên, ngồi xuống bồn tắm. Lần này đến lượt tôi chủ động trêu chọc anh.

Trêu chọc tôi rồi muốn rời đi, e rằng không dễ như vậy đâu.

“Anh xác định muốn bỏ đi? Không làm nữa?”

Tôi đẩy đưa trên thân thể anh không ngừng. Rõ ràng là tôi đang muốn trêu chọc anh.

Hứa Thời Tư vốn dĩ muốn kìm nén nhưng cảm giác khi tôi chủ động luân động khiến cho anh sướng đến phát điên lên được. Bất giác lại rên rỉ ra một hơi khó nhọc, cổ họng đã lên xuống vài vòng.

“Bây giờ… không được đâu. Tôi với vợ… đang tập thể dục.”

Bọn họ nghe ra hơi thở của anh có chút kỳ lạ, suýt chút nữa đã đạp thắng trên đường cao tốc.

Lập tức cúp máy. Ai biết lại đang làm phiền anh hành sự chứ?

Điện thoại vừa cúp, anh liền ôm lấy eo tôi kéo sát lại gần, ngửa đầu chất vấn.

“Bảo bối, em dám cắn anh sao?”

“Ai bảo anh không chuyên tâm?”

Anh cười khổ, “Còn không phải tại em kêu anh đi nghe điện thoại sao?”

“Em không cần biết, em dỗi rồi, anh mau dỗ dành em đi.”

Hứa Thời Tư giữ chặt lấy cặp mông căng tròn của cô gái. Trên làn da mềm mại đó ấn xuống, đẩy vật nhọn ấy đâm vào trong tận cùng.

Sau khi thấy dáng vẻ kiều diễm kia, thay phiên nhau lên xuống hút chặt lấy cái của anh như muốn trừng phạt.

Hang thịt vừa cắn vừa hút, lại đùn đẩy vật thể thoát ra bên ngoài. Tất cả rực cháy, giống như đang thiêu đốt cô vậy.

Âm thanh lạch ba lạch bạch giống như tiếng sóng biển cuộn trào. Người trong đê mê, bị dục vọng làm mờ tâm trí.

Thì ra đây chính là loại khoái cảm mà không một con người nào có thể từ chối được. Được một lần thì sẽ không bao giờ biết đâu là đủ, cứ muốn điên cuồng chìm đắm trong nó.

Đến cao trào đỉnh điểm, anh phóng thích toàn bộ mầm mống vào sâu cơ thể cô của cô không biết bao nhiêu lần.

Khi cả người cô đều đã nằm xụi lơ trên bụng anh, Hứa Thời Tư vuốt ve tấm lưng đẫm mồ hôi của cô, dịu dàng âu yếm hỏi.

“Em thấy mẹ anh thế nào?”

“Rất… rất tốt.”

“Bé con, mẹ rất mong có cháu để bế. Bây giờ tin tức đã lan ra rồi, phải mau chóng biến giả thành thật thôi.”

Còn không phải tại anh đã lan truyền tin tức bậy bạ đó sao?

Tôi muốn hỏi anh, có phải anh đã ủ mưu ngay từ đầu không để cho tôi có cơ hội thoái thác?

“Vậy nên?”

“Đêm nay em phải tận lực làm việc một chút, làm đến khi nào mang thai mới thôi.”

Anh cũng chỉ cho tôi vài giây để nghỉ ngơi trước khi bắt đầu trận chiến mới. Anh hôn nhẹ lên đỉnh hồng đang phập phồng lên xuống kia.

Nước từ vòi hoa sem đang không ngừng phun xuống hai thân thể đang quấn lấy nhau. Bờ mông rắn chắc của người đàn ông liên tục đẩy ra rồi lại thúc vào. Hòa lẫn trong tiếng nước là âm thanh rên rỉ kiều mị thoát ra từ miệng của tôi, vừa đau đớn lại vừa sung sướng.

Hơi nước tràn ngập trong phòng, nhiệt độ cũng tăng lên cực điểm. Mái tóc ướt của Hứa Thời Tư lòa xòa che đi mắt anh, đôi mắt chứa đựng thứ cảm xúc còn nặng nề hơn cả sương mù.

Chỉ có khoái cảm khi thứ hình trụ đó cọ xát vào vách thịt. Sâu bên trong truyền đến một khoái cảm tê dại.

Cũng may là hắn ta đoản mệnh, cũng chẳng sống được bao lâu nữa. Chứ nếu như nửa đời sau mà đêm nào cũng giày vò như vậy thì ai mà chịu cho nổi.