Lương Hạnh không kịp ngăn cản, chỉ có thể cứng ngắc đứng nguyên tại chỗ.
Đợi đến lúc cửa mở ra, hai người ở cửa nhìn thấy là Triệu Mịch Thanh, ngược lại cũng không kinh ngạc bao nhiêu, đều nở nụ cười chào hỏi: “Triệu tổng.”
Lương Hạnh mím môi, mặc dù là nhìn không ra cái gì nhưng chính là một loại cảm giác ngầm hiểu lẫn nhau, làm cho cô không được tự nhiên, giải thích hay giải thích đều không thích hợp.
“Vào đi.” Người đàn ông nghiêng người qua cho hai người bước vào trong.
Mục Điệp và Tiểu Trương đi vào trong phòng, cũng không cảm thấy ngượng ngùng, rất tự nhiên tìm một nơi ngồi xuống.
Tiểu Trương lên tiếng trước: “Chị Hạnh, một lát nữa chúng ta trực tiếp đến Phong Thụy luôn có đúng không, có cần phải thông báo trước cho bọn họ không vậy?”
Sắc mặt của Lương Hạnh khôi phục lại sự bình tĩnh, uống một hớp cháo, nhẹ giọng nói: “Trước tiên không cần đâu, cũng đã đến đây rồi, cứ trực tiếp đến công ty của bọn họ xem một chút.”
Nếu như bọn họ thật sự bận nhiều việc, một công ty nhỏ như bọn họ đến đó chào hỏi đúng là bọn họ sẽ không có thời gian để quan tâm tới, còn không bằng không nói trước cứ đi qua nhìn xem thử.
“Được.”
Mục Điệp không nói nhiều, rất yên tĩnh, làm cho người ta nhìn không ra được là đang suy nghĩ cái gì. Nhưng mà Triệu Mịch Thanh thỉnh thoảng sẽ liếc nhìn về phía của anh ta một chút, trong mắt không có bất cứ cảm xúc gì.
Sau bữa ăn, mấy người bọn họ cùng nhau xuất phát.
Lương Hạnh nhìn thấy ở cửa lại có hai chiếc xe đang dừng, quay đầu nghi hoặc nhìn người đàn ông.
Có bốn người, cho dù là anh muốn đưa đi thì cần gì phải có hai chiếc xe?
Bỗng nhiên cửa của chiếc xe phía trước được mở ra, có một người bước xuống.
“Triệu tổng, cô Lương.”
Lương Hạnh nhớ rõ người đàn ông đó, chính là trợ lý Lưu Nam.
Mục Điệp nhìn anh ta hai ba lần, dùng cánh tay chạm chạm vào Tiểu Trương, rất biết điều cười nói: “Trợ lý Trương, hai chúng ta ngồi chiếc xe này đi.”
Tiểu Trương sửng sốt một chút, gật đầu nói: “À, được thôi.”
Hai người bọn họ leo lên một chiếc xe ở đằng sau, Lương Hạnh nhìn thấy mà khóe miệng mím chặt lại, hai cái thằng nhóc này phản bội chạy trốn như thế đó à?
Triệu Mịch Thanh mở cánh cửa chỗ ngồi phía sau của chiếc xe ở đằng trước: “Lên xe đi.”
Lương Hạnh bất đắc dĩ, cô cũng không muốn phải tranh chấp với anh ở trước mặt của nhiều người như vậy, do dự một hồi, xoay người bước lên xe, chỉ là lúc leo lên sau lưng đụng phải vị trí cửa xe lập tức đau đến nỗi cô hít vào một hơi.
Thật ra thì cũng không tính là đụng vào, chỉ là hơi chạm phải một chút mà thôi, nhưng mà hiện tại trên người cô chỗ nào cũng đau nhức, thở một hơi cũng muốn mang theo cơn đau ra bên ngoài.
Sắc mặt của người đàn ông lập tức thay đổi, đứng ở cửa xe đỡ người cô: “Sao vậy?”
“Không có gì đâu.” Lương Hạnh cau mày lắc đầu, cắn răng nhẫn nhịn, tiếp tục ngồi vào trong xe.
Tiểu Trương và Mục Điệp đã yên vị trong chiếc xe ở đằng sau, vừa lúc có thể nhìn thấu qua cửa kính chắn gió thấy tất cả những chuyện ở phía trước.
Tiểu Trương hiếm khi nói đùa về quản lý nhà mình: “Triệu tổng đối xử với chị Hạnh thật là tốt quá đi, mặc dù là có chút tò mò mối quan hệ của hai người bọn họ thân thiết như vậy từ lúc nào, nhưng mà tôi cảm thấy là Triệu tổng thật lòng, so với mấy người đàn ông dê xồm trên thương trường còn đáng tin cậy hơn nhiều, có điều là chị Hạnh hình như là luôn rất lạnh nhạt với Triệu tổng.”
Mục Điệp cũng nhìn lên phía trước, trong mắt hiện lên nét suy nghĩ sâu xa nhưng mà bị che giấu rất tốt, cong môi nở nụ cười: “Nói không chừng là bọn họ còn quen biết sớm hơn so với trong tưởng tượng của chúng ta nữa đó, nhưng mà hình như là chị Hạnh cũng không phải chán ghét Triệu tổng giống như vậy đâu.”
“Hả? Cậu có thể nhìn ra được à?” Tiểu Trương kinh ngạc quay đầu sang nhìn anh ta, sau đó vui mừng nở nụ cười: “Nếu như quả thật là như thế, vậy thì chắc chắn là chị Hạnh của chúng ta sắp có chuyện tốt rồi.”
Nếu như cô có thể bước ra khỏi cuộc ly hôn thì bọn họ cũng đều vui mừng thay cho cô, có thể gả cho Triệu tổng, vậy thì chắc chắn không cần phải buồn lo cái gì.
Mục Điệp chỉ nhìn ra phía trước, đôi môi mỏng nở nụ cười yếu ớt, cũng không trả lời lại.
Trong xe, Triệu Mịch Thanh chau mày lo lắng nhìn cô: “Trên người thật sự rất đau à?”
Anh cũng ý thức được tối ngày hôm qua mình thật sự giày vò cô rất thê thảm, nhưng mà anh không kiềm lòng nổi, rất khó kiềm chế, bởi vì cô còn đang mang thai, anh đã cố gắng kiềm chế hết mức, làm cô bị thương anh cũng cảm thấy tự trách.
Lương Hạnh muốn mắng anh hai câu, thoáng nhìn về phía Lưu Nam đang lái xe ở phía trước, cô vẫn không biểu thị ra cái gì, qua loa đáp một tiếng: “Tôi không sao.”
Người đàn ông không hề kiêng kỵ cái gì, tự nhiên đưa tay qua ôm cô vào trong ngực: “Nằm một lát đi, đến rồi thì tôi sẽ gọi em.”
Mặt của Lương Hạnh đỏ lên, vội vàng vùng vẫy, ánh mắt không ngừng liếc nhìn Lưu Nam ở phía trên.
Anh còn không biết là có người ở đây à?
“Buông, buông tôi ra.” Cô cắn răng thấp giọng nói.
Người đàn ông ôm cô không chịu buông, vén loạn tóc bay loạn trên trán của cô qua, lại dịu dàng nói: “Hoặc là thành thật nghỉ ngơi một lát, hoặc là tôi đến Phong Thụy cùng với em.”
Cô âm thầm nhéo phần thịt bên hông anh, gương mặt xinh đẹp lộ ra lửa giận, nhỏ giọng nói: “Anh có thể đừng vô sỉ như vậy hay không được hả, anh không sợ mất mặt nhưng mà tôi sợ mất mặt.”
Sau này bị người ta nói là người tình nhỏ được anh bao nuôi, vậy thì cô thật sự không thể tẩy trắng được.
Triệu Mịch Thanh không cãi nhau với cô, giọng nói vẫn ôn hòa như cũ, bên trong còn mang theo vài phần cưng chiều, vỗ lên đầu của cô: “Ngoan đi, em có thể xem như cậu ta không tồn tại ngủ đi.”
Lưu Nam: "..."
Được thôi, vậy thì anh ta phải cố gắng giảm cảm giác tồn tại của mình xuống.
Cánh môi của Lương Hạnh cử động nhẹ, cuối cùng vẫn không tiếp tục tranh chấp cùng với anh, ngáp một cái miễn cưỡng tựa mặt vào trong lồng ngực của anh, nhắm mắt lại.
Xe bình ổn chạy được mấy phút, Triệu Mịch Thanh chậm rãi cúi đầu xuống nhìn gương mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay trước ngực của mình, trắng nõn xinh đẹp, hai đầu lông mày lộ ra cảm giác thỏa mãn, làm cho trái tim của anh nhẹ nhàng rộn rạo.
Phụ nữ mang thai rất thích ngủ, hiện tại mỗi ngày cô còn kiên trì làm việc lâu như vậy, rốt cuộc là cô chống đỡ như thế nào? Cho dù mệt mỏi cũng không muốn nói với anh, mặc kệ là lúc trước hay là hiện tại cũng là như thế này, anh không đáng để cô dựa dẫm như vậy ư?
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào cô một hồi lâu, ánh mắt càng ngày càng sâu hơn, lòng bàn tay thô ráp kiềm lòng không được nhẹ nhàng cọ cọ lên mặt của cô.
Xe chạy đến tòa cao ốc tập đoàn Phong Thụy, Lưu Nam dừng xe lại quay đầu nhìn anh: “Triệu tổng.”
Người đàn ông gật đầu, sau đó nhìn về phía người trong ngực mình, cánh tay đang ôm cô nhẹ nhàng vỗ lên đầu vai của cô: “Hạnh, Hạnh.”
Lưu Nam cố giả bộ bình tĩnh nhưng mà trong lòng cảm thấy mình đang bị mù rồi, trước khi Phó Tuyết Thảo rời đi thì anh ta vẫn luôn làm việc dưới tay của anh, có lúc nào anh ta nhìn thấy ông chủ của bọn họ dịu dàng với ai như vậy đâu.
“Ưm..." Lương Hạnh ngủ không sâu giấc, nghe thấy âm thanh liền tỉnh dậy, chớp mắt mấy cái rồi lại mở ra, ngồi dậy ngáp một cái rồi hỏi: “Đến rồi hả?”
“Ừ, đến rồi, nếu như em buồn ngủ thì có thể..."
“Không cần đâu, công việc này không phải là anh đã sắp xếp cho tôi đó à, tôi phải chịu trách nhiệm với nó.” Lương Hạnh nhẹ giọng đánh gãy lời mà anh muốn nói, chỉnh sửa lại quần áo và tóc tai, đẩy cửa bước xuống xe.
Tiểu Trương và Mục Điệp ở phía sau cũng bước xuống xe theo.
“Lương Hạnh.” Cửa sổ xe hạ xuống, người đàn ông im lặng nhìn cô: “Cẩn thận một chút.”
“Tôi biết rồi, anh đi đi.” Lương Hạnh khoát khoát tay.
Ánh mắt của Triệu Mịch Thanh di chuyển qua nhìn về phía Mục Điệp và Tiểu Trương: “Làm phiền hai người.”
Chỉ là lúc nhìn về phía Mục Điệp thì ánh mắt dừng lại mấy giây.
Mục Điệp mỉm cười: “Triệu tổng yên tâm, có chúng tôi ở đây, tuyệt đối sẽ không để chị Hạnh xảy ra chuyện gì đâu.”
Lương Hạnh nhịn không được mà nói: “Lấy đâu ra nhiều lời nói nhảm như vậy chứ, đi nhanh lên đi.”