Triền Miên Sau Ly Hôn

Chương 191



Thượng Điền không đuổi theo nữa, bóng dáng cao lớn lẳng lặng đứng nhìn mấy người rời đi, hai tay thờ ơ đút vào túi quần, ánh mắt chứa đựng cảm xúc khiến người ta khó lường được.

Nhưng trong mắt người khác anh ta nghiễm nhiên thành một dáng vẻ không muốn người yêu đi, suy nghĩ vớ vẩn lại dần dần nổi dậy.

Đám người Lương Hạnh không dừng lại mà nhanh chóng rời khỏi tập đoàn Phong Thụy, đi bộ một quãng về phía đông.

Tiểu Trương nghi hoặc hỏi: ''Chị Hạnh, chị sao thế? Vừa rồi Thượng tổng sao thế?"

Cảm giác hơi không thích hợp, không để tiễn cũng thôi đi, nhưng cũng không cần nói dối là bọn họ thuê xe chứ?

Mục Điệp ngược lại không nói lời nào, giống như nhìn thấu mà không lên tiếng.

Vẻ mặt Lương Hạnh thoạt nhìn ngổn ngang, thờ ơ nói: ''Không cần quan tâm đến anh ta."

Sau đó dặn Mục Điệp: ''Gọi một chiếc xe, chúng ta về khách sạn."

"Vâng"

Mục Điệp vừa đi thì điện thoại trong túi cô vang lên.

Giật mình móc điện thoại từ trong túi ra, nhìn qua dãy số, cô ấn nhận cuộc gọi: ''A lô"

''Tôi đang ở Duyệt Lai Hương đối diện em, qua đây."

Đối diện ư?

Lương Hạnh sửng sốt, nâng mắt lên liền mơ hồ nhìn thấy bóng người đứng trước cửa sổ lắp kính sát đất trên tầng hai của nhà hàng bên kia đường, người đàn ông dường như đang nhìn cô.

Cô lẳng lặng nhìn vài giây, không nói gì, lông mày dần nhíu chặt.

Mấy phút sau, ba người theo phục vụ lên tầng.

Mục Điệp đi trước cười chào hỏi: ''Triệu tổng."

Người đàn ông xoay người nhìn một cái, thuận tay kéo tấm rèm cửa sổ lên, nói với Tiểu Trương một cách ôn hòa: ''Trợ lý Trương, một mình trợ lý nhỏ của tôi bên dưới rất cô đơn, phiền cậu xuống dưới với anh ta nhé."

Tiểu Trương: ''...''

Muốn đuổi anh ta đi thì cứ nói rõ, sao còn phải nói anh ta xuống chơi với một tên đàn ông cơ chứ, thật buồn nôn, anh ta cũng đâu phải bê đê, nhưng anh ta không muốn cũng không dám tranh cãi với ông chủ lớn nhà người ta, vẫn cười mỉm gật đầu như cũ: ''Vâng, chị Hạnh, tôi xuống dưới đây."

Lương Hạnh cũng không khách sáo, gật đầu, môi hồng cong lên: ''Nếu là cùng với thư ký Lưu, vậy cậu muốn ăn gì thì cứ nói, Triệu tổng mời."

Tiểu Trương sửng sốt: ''À à, được, cảm ơn Triệu tổng!"

Triệu Mịch Thanh: ''...''

Ánh mắt Mục Điệp lóe lên, nhưng trên mặt không chút gợn sóng.

Triệu Mịch Thanh kéo chiếc ghế bên cạnh mình, còn chưa bảo cô ngồi xuống Lương Hạnh đã tự mình kéo một chiếc ghế ngồi ở đó.

Người đàn ông nhìn cô một cái, không cảm thấy mất mặt mà ngồi bên cạnh cô.

Mục Điệp nhìn hai người bọn họ một cái, không biết là cảm thấy xấu hổ hay gì, lông mày giật giật, mở miệng: ''Hai vị, không thì tôi cũng đi xuống chơi với thư ký Lưu nhé?''

Triệu Mịch Thanh nâng mắt, cong môi, cười nhạt: ''Anh Mục không cần khách sáo, anh là khách quý, trước kia anh đã cứu cô ấy vài lần, tôi phải cảm ơn anh thật tử tế chứ, ngồi đi."

"Triệu tổng không cần khách sáo, là việc tôi nên làm, dù là ai thì tôi cũng không thể trơ mắt nhìn được." Anh ta cười một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Lương Hạnh.

Lương Hạnh sợ anh ta xấu hổ, chỉ có thể nhẹ nhàng nói: ''Ngồi xuống đi, khó được dịp Triệu tổng muốn vung tiền, chúng ta cho mặt mũi chút chứ."

Mục Điệp cười, lập tức nghe lời ngồi xuống.

Triệu Mịch Thanh liếc mắt nhìn anh ta không nói một lời.

Nhân viên phục vụ nhanh chóng bưng đồ ăn lên, ba người cũng không khách sáo, Lương Hạnh cũng đi qua đi lại nửa ngày, đã đói lâu rồi nên cầm đũa bắt đầu ăn.

Trong căn phòng nhỏ, lúc này cũng không còn ai khác, Mục Điệp thuận tay gắp đồ ăn đến trước mặt cô: ''Chị Hạnh, ăn nhiều cái này chút, tốt cho phụ nữ có thai."

Lương Hạnh nâng mắt cười với anh ta: ''Cảm ơn."

Con ngươi sâu thẳm của Triệu Mịch Thanh lướt qua, khuôn mặt anh tú lạnh lẽo, bình tĩnh hỏi: ''Anh Mục, tuy tuổi tác của anh không lớn, làm việc cẩn thận, không biết anh tốt nghiệp đại học nào?''

Mục Điệp cúi đầu ăn cơm, đáy mặt lóe lên một tia u tối, rút giấy lau miệng, ngẩng đầu mỉm cười: ''Cũng không phải đại học danh tiếng gì, trước mặt Triệu tổng không đáng nhắc tới."

Lương Hạnh lẳng lặng nhìn anh ta, cũng giả bộ tò mò cười: ''Đúng rồi, tôi cũng không biết cậu học đại học nào, nói không chừng còn có thể là bạn cùng trường đấy."

Mục Điệp nghiêng đầu nhìn cô nở nụ cười, hơi lười biếng nói: ''Bạn cùng trường thì khả năng không lớn, tôi học đại học ở nước ngoài, học vấn không tốt, không có thành tích gì cho nên mới về nước phát triển, cơ duyên xảo hợp đến Doanh Tín."

Lương Hạnh rủ mắt ăn, trong lòng nghi hoặc, khiêm tốn à? Danh sách vinh dự dài dằng dặc kia không làm giả đấy chứ?

Có điều đây là chuyện cá nhân của anh ta, nếu người ta không muốn nói thì cô cũng không hỏi nhiều.

Nhưng cô không hỏi không có nghĩa Triệu Mịch Thanh cũng nghĩ như vậy.

Người đàn ông vừa thản nhiên thêm rau cho người phụ nữ vừa điềm nhiên mở miệng: ''Du học nước ngoài, chỉ cần trường học có tiếng thì cũng coi như qua được, tính là mạ vàng, tôi thấy thì anh không phải không biết gì cả, có muốn suy nghĩ về Long Đằng một chút không? Người trẻ tuổi phải học cách nắm bắt thời cơ."

Lương Hạnh nâng mí mắt, hơi kinh ngạc nhìn anh.

Không biết anh ta là ai, còn không biết trình độ học vấn của anh ta mà đã vội chiêu mộ như vậy ư?

Đây không phải phong cách làm việc của ông chủ của một công ty lớn, cũng không giống tính cách của anh.

Mục Điệp như là nghe thấy câu nói đùa nào đó, cười nhìn Lương Hạnh: ''Chị Hạnh, Triệu tổng muốn đào góc tường trước mặt chị kìa. Chị không phản ứng chút à?"

Lương hạnh giả bộ tức giận trừng mắt người đàn ông: ''Đúng đấy, anh cạy góc tường trước mặt tôi, ý gì hả? Triệu tổng, làm người không thể vô sỉ như vậy được."

Người đàn ông cúi đầu đối diện với khuôn mặt nhỏ của cô, cười khẽ: ''Đây không phải là nể mặt mũi cho cơ hội một lần ư?''

"Cần anh cho cơ hội, em trai nhỏ này của tôi tư chất đủ rồi." Cô trợn mắt khinh thường hừ nhẹ, chuyển mắt nhìn về phía Mục Điệp, giọng nói trở nên nghiêm túc: ''Tuy tôi thấy Doanh Tín cũng không tệ, nhưng anh ấy nói cũng đúng, tuổi trẻ phải biết nắm bắt thời cơ, cơ hội Long Đằng quả thực hiếm có hơn nhiều, tôi tôn trọng ý kiến của cậu, cậu có thể suy nghĩ xem sao."

Nếu đến cơ hội của Long Đằng anh ta cũng không muốn, Lương Hạnh thực sự không rõ học lực xuất sắc như Mục Điệp sao lại ở lại Doanh Tín, cho dù ở lại 2, 3 năm cũng nhiều nhất là ngồi lên vị trí của cô.

Vẻ mặt Mục Điệp hờ hững, trên khuôn mặt tuấn tú ung dung, khóe môi cong lên lãnh đạm: ''Triệu tổng, cơ hội này rất tốt, cũng rất hiếm, đối với người mới ra đi làm là một hấp dẫn cực kỳ lớn, tất nhiên cũng bao gồm cả tôi, nhưng nói thế nào thì cơ hội lần này phần lớn là do mấy lần tôi cứu chị Hạnh, nếu tôi đồng ý với anh vậy thì thành cái gì chứ? Tiểu nhân chỉ biết lợi cho mình ư? Tuy tôi cũng không thanh cao gì nhưng tóm lại nghe vẫn không tốt lắm."

Anh ta thở dài một hơi, bỗng rót nước vào cốc mình, nâng lên: ''Lần sau tôi muốn dựa vào thực lực tiến vào, hi vọng Triệu tổng có thể để lại một vị trí cho tôi."