Triền Miên Sau Ly Hôn

Chương 531



Thượng Đỉnh đang trong giai đoạn phát triển, có thể mời được một người có nhiều kinh nghiệm như Trịnh Vân, Lương Hạnh đương nhiên là cầu còn không được.



Vào buổi trưa ngày hôm đó, lòng hiếu kì của một đám người đang đợi ăn dưa ở trong công ty cuối cũng cũng được vừa ý, nhân sự có sự điều động mới, Tiểu Xuân được sắp xếp đến kho bên Thành Nam làm nhân viên kiểm kê kho.



Công việc này nghe thì có vẻ không hào nhoáng như lễ tân, thỉnh thoảng cũng phải làm một chút việc liên quan đến thể lực, sau khi thông báo xuống, Tiểu Xuân đến gõ cửa phòng làm việc của Lương Hạnh, mặt đầy ấm ức: “Thành Nam cách nhà quá xa, em có thể không đi không?”



Lương Hạnh lúc đó đang bận chỉnh lý tài liệu, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nhẹ nhàng trquani một câu “Không được.”



Cũng không giải thích gì thêm khác, chỉ đợi người đến biết khó mà lui, cô cũng không muốn đối phương biết, ngay đến chức vụ ở nhà kho này cũng là cô bán thể diện của mình xin Châu La La đảm bảo, có như vậy phó tổng Hoắc mới đồng ý.



Tiểu Xuân cắn răng đứng ở đó một lúc, sau đó thấy thực sự không còn hi vọng gì nữa, mới quay người định ra ngoài. Không ngờ lúc muốn mở cửa ra, hoảng loạn giương mắt lên, nhận ra người đến lại là người trong dự đoán.



Toàn bộ trên dưới công ty ngoài phó tổng Hoắc không thường đến bộ phận này ra, cũng chỉ có Triệu Mịch Thanh mới mặc tây trang cắt may thủ công tinh thế như vậy, mỗi mội mũi kim đều vô cùng tinh xảo.



Cô ta thu lại ánh mắt trong sự hoảng loạn, gấp gáp chào một tiếng “Triệu tổng”, liền đẩy cửa chạy ra ngoài.



Nghe thấy Tiểu Xuân gọi hai tiếng Triệu tổng, lúc này Lương Hạnh mới ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Triệu Mịch Thanh quay đầu nhìn chăm chú bóng dáng đã chạy đi xa kia, liền kể lại đầu đuôi mọi chuyện đã xảy ra cho anh biết, sau đó ngẩng đầu nhìn anh không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu: “Hai người kia chắc chắn buổi tối sẽ gọi điện thoại cho mẹ em cho mà xem.”



Triệu Mịch Thanh cúi đầu nghe hết, lúc này mới cười khẽ nhìn cô: “Cho nên em mới giao cô ấy cho cái người họ Hoắc kia đúng không, đây cũng là một ý tốt.”



Đợi đến khi cô chỉnh lý ổn thỏa tài liệu đang làm trong tay, sau đó anh mới tiếp tục chủ đề: “Tiệc đính hôn vào cuối tuần, mẹ anh gọi điện đến, ý mẹ là nếu như đã đến Tấn Thành thì chúng ta đến trước một ngày, muốn hỏi ý của em xem.”



Mẹ Triệu lúc gọi điện thoại đến, Triệu Mịch Thanh vốn đã từ chối thẳng rồi, nhưng bà khẽ hắng giọng: “Con không hỏi ý kiến của Lương Hạnh, mẹ sẽ gọi trực tiếp cho con bé, nếu như nó không đồng ý đến, vậy thì coi như mẹ chưa hỏi.”



Thực đúng là rất giỏi bắt ép người khác mà.



Triệu Mịch Thanh không còn cách nào, chỉ đành qua đây hỏi Lương Hạnh, sau khi nói rõ chuyện lại an ủi cô: “Em cảm thấy khó xử thì thôi cũng được, tiếp xúc với người lớn nhà bên đó cũng không phải là chuyện gì đáng mong chờ.”



Lương Hạnh nghe vậy, đúng lúc nhìn thấy chiếc vòng tay sáng bóng trên cổ tay, liền lập tức ưỡn thẳng lưng: “Đi chứ, đương nhiên là phải đi rồi.”



Trước ngày chủ nhật, Lương Hạnh tranh thủ đi tìm Cung Kì một chuyến.



Vừa hay hôm ấy Mộc Điệp cũng ở đó.



Chỉ là đúng lúc anh ta đi ra, Lương Hạnh đi tới đầu hành lang thì nhìn thấy từ xa, lập tức trốn vào bóng cây bên cạnh, mãi đến khi người kia đi xa khỏi con đường thì cô mới đi ra.



Sau đó lên tầng giả bộ như hỏi vu vơ, Cung Kì cũng không nghĩ nhiều mà trả lời luôn: “Nghe nói là có chuyện làm ăn dính dáng đến Nam Thành bên này, chắc sau này sẽ hay ở lại đây, chắc là ý của tổng giám đốc Phong Thụy hay sao ấy.”



Lương Hạnh nghe xong thì cười cười, đón lấy nước ấm bé Mèo đưa tới, thuận tay ôm luôn bé con vào lòng: “Tôi thấy dạo này hai người thân nhau lắm nhé, hôm đó ở tiệm đồ Nhật nghe đâu lúc sau cũng là anh ta tới đón cô hả?”



Bé Mèo nghe tới anh ta thì nắm bắt nhanh lắm, ngẩng đầu lên khỏi hộp bánh quy nhỏ, chớp chớp đôi mắt to đen láy: “Dì Hạnh, dì đang nói chú Mộc à?”



Lương Hạnh vô thức vuốt hai bím tóc thật dài trên đầu bé Mèo, khẽ “Ừ” một tiếng, còn Cung Kì đang đứng pha trà trong phòng bếp nghe vậy thì cũng bật cười rồi bóc mẽ luôn: “Ai nói thế, Cố Thời à?”



Lương Hạnh không phủ nhận, chỉ quay đầu nhìn chằm chằm bóng người đang bận rộn trong phòng bếp.



Yên lặng chờ một lúc, Cung Kì bưng trà hoa nhài đã pha xong ra, đặt lên bàn rót cho Lương Hạnh một ly, lại tự rót cho mình một ly nhâm nhi: “Anh Quyền tặng đấy, nói là hàng ngon ở nước ngoài, uống thử đi.”



Lương Hạnh nâng ly trà lên khẽ nhấp môi, không nhịn được mà cười cô ta: “Trong nước có giống tốt nhất để làm trà hoa nhài rồi, anh ta nói nhảm thế mà cô cũng tin à?”



Cung Kì cũng cười theo cô, hiếm hoi lắm mới có lần không cãi lại.