Hai người chưa từng kết hôn mà đã là vợ chồng, chứ đừng nói gì tới đính hôn.
Lúc đi ngang qua sân khấu được trải kín bong bóng cùng với hoa hồng, cho dù là Lương Hạnh đã cố hết sức kiềm chế nhưng mà Triệu Mịch Thanh vẫn có thể nhìn thấy được cảm xúc cực kỳ hâm mộ từ trong đôi mắt của cô, việc này làm cho người đàn ông cảm thấy có mấy phần bất an.
An Ngôn ở trong ngực quơ bàn tay nhỏ, lúc đi ngang qua sân khấu, cậu nhóc cũng đột nhiên hưng phấn vỗ cái tay nhỏ, quay đầu nhìn về phía Triệu Mịch Thanh rồi lầm bầm: “Ba ơi, tóc tóc…”
Triệu Mịch Thanh cúi đầu nhìn đôi mắt to tròn của đứa con trai ở trong ngực, anh nghe không rõ, cho nên kề sát khuôn mặt, muốn hỏi nói: “Tóc cái gì chứ?”
Anh cũng không có tâm tư để đi quan tâm con trai nhà mình muốn tóc cái gì, lúc này trong lòng của anh đang quan tâm đến tâm trạng của người phụ nữ đang đi ở phía trước.
Mà An Ngôn lại phát hiện ba của mình không kiên nhẫn, cái miệng nhỏ của nó hếch lên, dáng vẻ vô cùng tủi thân, chỉ vào sân khấu rồi lặp lại một lần nữa: “An Khê muốn bờm cài tóc.”
Sắc mặt của người đàn ông càng thêm âm trầm nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ ở trong ngực, dường như là đang nhìn một sinh vật đến từ ngoài hành tinh, lúc muốn lên tiếng một lần nữa thì người phụ nữ đi ở phía trước đột nhiên dừng bước lại.
Cô quay đầu nhìn thoáng qua Triệu Mịch Thanh, biểu cảm trên mặt không rõ ràng cho lắm.
Cho dù là không rõ ràng nhưng mà vẫn có thể đủ để nhận ra cô không vui.
Cô mím đôi môi đưa tay nhận lấy đứa nhỏ ở trong ngực, ôm xong rồi, tay lại chỉ lên trên sân khấu: “Ngày hôm nay là buổi lễ đính hôn của dì Mỹ Ân, chúng ta không thể lấy hoa hồng được…”
Triệu Mịch Thanh xem như là có thể đã hiểu ngôn ngữ người ngoài hành tinh của con trai nhà mình từ trong miệng của Lương Hạnh.
Cậu nhóc với mẹ của nó giao tiếp không có chướng ngại, cho dù không lấy được hoa nhưng mà trong lòng cũng đã vui vẻ trở lại, có vẻ như hiểu chuyện mà gật gù cái đầu nhỏ: “Mẹ ơi con biết rồi…”
Lương Hạnh vui vẻ sờ lên gương mặt mũm mĩm của An Ngôn, sau đó cô cất bước đi đến chỗ ngồi.
Trước khi nghi thức được bắt đầu, khách khứa đã ngồi vào ghế sẵn sàng.
Lương Hạnh cũng ngồi một hồi, nhìn trái rồi lại nhìn phải một phen, cuối cùng lại kéo một nhân viên phục vụ đứng ở bên cạnh, sau khi hỏi rõ thì lại giao con trai cho Triệu Mịch Thanh, mình thì đứng dậy đi đến phòng bao tìm Đào Mỹ Ân.
Ngày hôm nay người phụ nữ mặc một cái váy dài trễ ngực màu trắng, được trang trí bằng vải voan, nhìn như là chiếc áo cưới đơn giản, lại phối hợp với gương mặt được trang điểm cẩn thận, lúc Lương Hạnh vừa mở cửa đi vào, đúng lúc nhìn thấy ở trong kiếng trang điểm, nhất thời không biết nói gì.
Sau khi kinh ngạc một lúc thì lại nở nụ cười, khép cửa đi vào trong: “Đều đã nói là cô dâu mãi mãi xinh đẹp nhất, tôi thấy cô dâu này đẹp đến mức không tưởng nổi rồi nha.”
“Lúc trước, sau khi tôi kịp phản ứng lại thì cũng muốn làm vài việc để bù đắp, nhưng mà lại cảm thấy làm không đủ.” Dừng lại một chút, cô ta nói thẳng: “Thật ra thì mỗi lần đối mặt với chị, tôi sẽ cảm thấy ngại.”
Lương Hạnh nghe xong thì nở nụ cười, trở tay lại bao trùm lên mu bàn tay của cô ta: “Triệu Mịch Thanh có địa vị không thấp, năng lực không nhỏ, nhưng mà anh ấy ly hôn có con, nếu cô có thể chiêm ngưỡng lúc bình thường anh ấy giao tiếp với con trai như thế nào, chắc có lẽ là cô sẽ nhanh chóng muốn rời khỏi.”
Cô có thể nói ra mấy lời trêu ghẹo, bởi vì từ đầu đến cuối cô đều không thật sự xem Đào Mỹ Ân như là một người có nguy cơ tiềm ẩn có ý đồ phá hủy cuộc hôn nhân của mình mà đối xử.