Hai người anh tới em lui vài câu, âm nhạc ở trên sân khấu liền vang lên, trong giai điệu đàn piano dịu dàng nhẹ nhàng, Triệu Mịch Thanh im lặng trước, sau đó nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt, đột nhiên lại không có tâm tư hơn thua nữa.
Khóe miệng nở một nụ cười nhạt trông dịu dàng, cảm thấy cuộc sống này tươi đẹp làm cho người ta mong muốn.
Cho rằng nghi thức sắp bắt đầu, Lương Hạnh đột nhiên ngồi thẳng người, lại chỉ ngón tay lên trên sân khấu, cười hì hì trêu ghẹo: “Ngày hôm nay Mỹ Ân rất xinh đẹp, chờ một lát nữa anh đừng có hối hận đó.”
Người đàn ông hờ hững thu hồi ánh mắt đang dừng ở trên người của cô, quay đầu nhìn theo phương hướng mà ngón tay của Lương Hạnh đang chỉ, âm thầm nói một câu vô cùng chắc nịch: “Không hối hận.”
Lúc này, đột nhiên lại có một bóng người vội vã chạy vào từ bên ngoài, Lương Hạnh nhận ra, còn chưa kịp chào hỏi một tiếng thì bóng người đó đã vội vàng chạy ra đằng sau cánh gà.
Triệu Mịch Thanh cũng nhận ra, quay đầu lại chọc Lương Hạnh: “Trợ lý nhỏ của em hình như đang gặp phải phiền phức gì đó rồi?”
Lương Hạnh im lặng nhìn anh một cái, sau đó lại nhìn về phía kia, từ góc độ đó cô đúng lúc có thể nhìn thấy được Tống Ba đang đứng ở phía sau sân khấu vò đầu bứt tai với một người đàn ông, giống như là gặp phải phiền phức không nhỏ.
Lông mày của cô hơi nhíu lại, đẩy cái ghế ra rồi đứng dậy, nhanh chóng đi tới.
Đi đến gần hơn, cô nghe thấy mấy lời giống như là hủy bỏ quá trình gì đó, bước chân của cô đứng vững lại, đứng ở một khoảng cách hơn một mét, lạnh lùng hỏi một câu: “Hủy bỏ cái gì?”
Tống Ba nhìn thấy Lương Hạnh, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lại im lặng, cuối cùng mới gãi gãi đầu, gương mặt đỏ lên không dám nhìn vào mắt của Lương Hạnh: “Chị Hạnh, em làm mất chiếc nhẫn đính hôn rồi.”
Lương Hạnh nhìn anh ta, cũng không bất ngờ gì, nhưng mà chỉ là tiếc rèn sắt không thành thép.
Giờ phút này Triệu Mịch Thanh đã không tự giác chuyển động thân thể, ánh mắt của anh và cậu nhóc trước người đều rơi ở trên người của người phụ nữ đang đứng xa xa, đầu tiên là nhìn thấy cô chống hông bước hai vòng, sau đó lại nói gì đó với Tống Ba.
Lúc nhìn lại, cô đã nhanh chân đi vòng trở lại bên này.
Im lặng chờ đợi cô đi đến gần, còn chưa đợi phản ứng thì cô đã duỗi một tay ra: “Mịch Thanh, đưa chiếc nhẫn của anh cho em đi.”
Triệu Mịch Thanh ngơ ngác, trên mặt viết đầy biểu cảm kháng cự.
“Không được.” Anh kiên quyết từ chối.
Không phải là anh quan tâm đến giá trị của chiếc nhẫn, mà đó chính là chiếc ngày hôm đó Lương Hạnh đã lựa chọn ở cửa hàng cho anh, ý nghĩa không tầm thường.
Nhưng mà thái độ của anh lại kiên quyết, cũng không có cách nào chống cự lại yêu cầu của cô, nói với nhau vài câu, cuối cùng anh vẫn thua trận.
Bé An Ngôn nghe thấy ba của mình thỏa hiệp liền cúi đầu xuống nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn sáng lấp lánh trên ngón áp út của anh, đưa tay gãi gãi, có ý đồ muốn lấy nó xuống.
Cuối cùng, Lương Hạnh vẫn tai mắt nhanh lẹ tháo xuống thay cho anh, lại tháo chiếc nhẫn ở trên tay của mình xuống rồi đưa vào trong tay của Tống Ba.
Buổi tối, Triệu Mịch Thanh còn phải chuẩn bị cho một cuộc họp, thời gian rất gấp. Trên đường trở về, Lương Hạnh cũng nhận được điện thoại khẩn cấp của Cung Kì, thế là hai người ăn ý hủy bỏ dự định ăn một bữa cơm đơn giản ở bên ngoài rồi hẳn trở về khách sạn, cả hai chỉ mua bánh mì cùng với sữa bò ở siêu thị gần đó rồi lên đường.
Lương Hạnh trở lại Nam Thành, đầu tiên là đưa An Ngôn về nhà, sau đó lại trực tiếp lái xe đến bệnh viện.
Cung Kì xảy ra tai nạn giao thông, cô ta sợ là người anh trai bộp chộp làm chuyện lớn hơn, cho nên dứt khoát không thông báo với anh ta, tìm kiếm trong danh bạ, nghĩ lại người mà mình có thể liên lạc cũng chỉ có Lương Hạnh.