Triền Miên Tình Kiếp

Chương 39







Tiêu Ức Bí không ngăn Ngũ Sướng Nhiễm lại, chỉ yên lặng chăm chú nhìn, vì thế nên điếu thuốc trên tay cháy hết lúc nào cũng không hay. Cô biết, Ngũ Sướng Nhiễm thật sự yêu, bằng không thì một Ngũ Sướng Nhiễm luôn không thích khói thuốc cũng sẽ không xin cô thuốc hút. Cô nhớ tới hoàn cảnh lần đầu tiên mình hút thuốc, trong lòng thở dài một tiếng, không nói gì nữa.


Ngũ Sướng Nhiễm hút thử một hơi cũng giống như rất nhiều người vừa bắt đầu hút thuốc bị khói thuốc làm cho ho vài tiếng, mắt cũng bị khói hun cay mà không mở ra được, nước mắt cũng từ khóe mắt chảy ra. Ngũ Sướng Nhiễm phát hiện, thì ra hương vị của thuốc cũng không tốt giống như trong tưởng tượng, hút vào miệng, có chút cay đắng. Cô bỗng nhiên cảm thấy, người hút thuốc là đang tra tấn bản thân, cũng không nghĩ ra vì sao lại có nhiều người nghiện thứ đồ không tốt này. Nhưng là, nghĩ thì cứ nghĩ, Ngũ Sướng Nhiễm vẫn hút hơi thứ hai, rồi đến hơi thứ ba... cho đến khi hút hết điếu thuốc. Cô bỗng nhiên cảm thấy sao thuốc lại nhanh hết như vậy, nhưng mà cô vẫn không có cảm giác thuốc lá có tác dụng giải trừ phiền não, vì thế cô lại châm điếu thứ hai, thứ ba... cho đến khi trong miệng tràn đầy mùi thuốc, còn có nồng vị cay đắng, cổ họng cũng có cảm giác khô khốc, thực không thoải mái, nhưng là giờ phút này, cô cũng không quan tâm, việc này so với đau lòng thì có là gì? Cô cảm thấy, kỳ thật loại cảm giác này rất tốt, tốt ở chỗ nào cô cũng không nói được, chỉ là nhịn không nổi lại cầm lấy một điếu thuốc...


"Đủ rồi Nhiễm Nhiễm" Tiêu Ức Bí nhìn không được nữa, Nhiễm Nhiễm của cô không nên như vậy, hút thuốc thật sự không thích hợp với Ngũ Sướng Nhiễm, Ngũ Sướng Nhiễm trong mắt cô là một người rất ngoan, rất nghe lời, một cô gái trầm lặng, ôn nhã lại điềm tĩnh.


Ngũ Sướng Nhiễm nở nụ cười thản nhiên chua xót, "Chị, để em thoải mái một chút được không?


"Nhưng mà em như vậy..."


"Em biết chị nhìn không thoải mái, nhưng là xin để em làm càn một hồi này thôi được không?" Ngũ Sướng Nhiễm không đợi Tiêu Ức Bí nói hết lời liền cắt ngang. Cô biết, Tiêu Ức Bí nhìn thấy cô như vậy sẽ không vui, nhưng để cô ích kỉ một lần này đi! Thực xin lỗi, chị! Luôn không để ý đến cảm nhận của chị, xin tha lỗi cho em!


Tiêu Ức Bí còn có thể nói gì đây? Cô biết, giờ phút này cô có nói cái gì cũng vô dụng, tính cách của Ngũ Sướng Nhiễm cô hiểu rõ hơn bất kì ai.


"Nếu thật sự thích, thì đừng buông tay" Tiêu Ức Bí thật không muốn nói những lời này, nhưng cô vẫn nói, bởi vì cô không muốn nhìn thấy Ngũ Sướng Nhiễm khổ sở. Dù sao cô biết, vị trí của cô trong lòng Ngũ Sướng Nhiễm không có người có thể thay thế được, cô cũng sẽ không giữ lấy vị trí người yêu trong lòng Ngũ Sướng Nhiễm. Tóm lại, trong lòng Ngũ Sướng Nhiễm có một vị trí cho cô là đủ rồi, hơn nữa cô cũng biết, quan hệ hiện tại của cô và Ngũ Sướng Nhiễm có thể duy trì cả đời, mà người yêu, cũng rất khó nói, cô không muốn hai người cuối cùng sẽ biến thành người xa lạ, hoặc là kẻ thù, đây cũng chính là nguyên nhân lúc trước cô không theo đuổi Ngũ Sướng Nhiễm, cô muốn cùng Ngũ Sướng Nhiễm vui vẻ ở cạnh nhau cả đời, mặc kệ là có thân phận gì đi nữa.


"Không buông tay, cô ấy có thể tha thứ cho em sao?" Ngũ Sướng Nhiễm cười khổ.


"Để cô ấy bình tĩnh một thời gian đi, chị nghĩ cô ấy sẽ nghĩ thông suốt" Tiêu Ức Bí mở miệng, phun ra một mảnh khói. Cô thật mâu thuẫn, cô hy vọng Ngũ Sướng Nhiễm hạnh phúc, có thể có được tình yêu mong muốn, nhưng nghĩ đến Ngũ Sướng Nhiễm sẽ cùng người con gái khác ở bên nhau, trong lòng cô lại dị thường khó chịu.


Ngũ Sướng Nhiễm không nói tiếp, lại nở nụ cười khổ, dụi tắt điếu thuốc trong tay, "Chị, em đi tắm một cái", bị mưa làm ướt đẫm toàn thân cũng không phải cảm giác tốt gì, chỉ là vừa rồi không ai để ý đến.


Tiêu Ức Bí lấy trong tủ quần áo ra một bộ váy ngủ đưa cho Ngũ Sướng Nhiễm, "Còn mới, mau đi tắm đi! Bằng không sẽ bị cảm đấy" Giọng nói lộ ra nồng đậm thương tiếc.


Ngũ Sướng Nhiễm cầm lấy quần áo, xoay người liền vào nhà vệ sinh, tắm rửa xong, cũng không có nói với Tiêu Ức Bí về chuyện của Cố Hân Mộng, chỉ là nói chuyện phiếm vài câu liền lên giường mơ màng ngủ mất.


Tiêu Ức Bí nhìn Ngũ Sướng Nhiễm ngủ say, trong lòng ngoài trừ đau vẫn là đau, cô không muốn Ngũ Sướng Nhiễm khó chịu như thế, cô muốn Ngũ Sướng Nhiễm mỗi ngày đều vui vẻ, chỉ cần Ngũ Sướng Nhiễm có thể hạnh phúc vui vẻ, bắt cô làm gì cũng đều có thể. Nhưng giờ phút này, cô chỉ có thể cùng Ngũ Sướng Nhiễm chịu nỗi đau này. Đáy lòng Tiêu Ức Bí lại thở dài một tiếng, cầm lấy một bộ áo ngủ, xoay người bước vào nhà vệ sinh.


Tiêu Minh Quân một đường theo hai người trở về nhà của mình, cô dừng xe xong, định đi đến phòng Tiêu Ức Bí tìm họ, nhìn đến cửa đóng chặt, cô ở cửa lưỡng lự một hồi lâu, cuối cùng vẫn là về phòng mình, cô cảm thấy tình huống của Ngũ Sướng Nhiễm lúc này, vẫn là để cô ấy sớm nghỉ ngơi một chút đi! Có chuyện gì để ngày mai nói sau.


Trời vừa sáng thì cô đã thức dậy, ngồi ở phòng khách chờ Tiêu Ức Bí và Ngũ Sướng Nhiễm, đợi đến gần giữa trưa cũng không thấy hai người xuống lầu, nhịn không được hỏi người làm trong nhà, "Chị Cầm, chị của tôi đâu rồi?"


"Đại tiểu thư sáng sớm liền cùng Ngũ tiểu thư đi ra ngoài rồi".


"Cái gì?" Tiêu Minh Quân ngạc nhiên, hai người như thế nào đi ra ngoài sớm như vậy? "Ờ, cám ơn chị Cầm." Trong lòng Tiêu Minh Quân thấy kỳ lạ, dựa theo tình cảnh đáng thương tối hôm qua của Ngũ Sướng Nhiễm, chị hai hẳn là sẽ để cô ấy nghỉ ngơi nhiều hơn, như thế nào sáng sớm liền ra ngoài, hai người vội vã muốn đi đâu đây?


Tình cảnh hiện tại của Ngũ Sướng Nhiễm thật sự cần nghỉ ngơi cẩn thận, nhưng cô không thể, cô còn có chuyện quan trọng cần phải làm. Sáng sớm cô để Tiêu Ức Bí đưa mình về nhà vì hôm nay cô muốn tới công ty đi làm, cô có một chuyện cần vội vàng xử lý.


Xe của Tiêu Ức Bí chạy gần một giờ sau, cuối cùng chạy vào một sân golf tư gia, đi qua sân bóng, đến chỗ một bến tàu, hai người xuống xe, đi đến dừng ở du thuyền trên bến tàu. Từ du thuyền, một người đàn ông trung niên mặc quần đùi áo ngắn chạy xuống, vẻ mặt kinh hỉ không thể tin được, "Tiểu thư, thật là cô sao? Cô đã trở về? Bác Trung đây đã lâu không được gặp tiểu thư cô rồi đó."


Ngũ Sướng Nhiễm lễ phép mỉm cười, "Chào bác Trung, đã lâu không gặp."


Nói chuyện vài câu, du thuyền rời bến tàu, đi về phía đảo nhỏ cách đó không xa. Ai cũng không nghĩ đến, chủ tịch tập đoàn Hoa Tinh Ngũ Dương lại mua một đảo nhỏ mà ở, nhiều năm như vậy, tuy người ngoài đều biết đảo nhỏ này là thuộc tài sản tư nhân của Ngũ Dương, nhưng đều nghĩ rằng ông ta sẽ đem chỗ này làm nơi nghỉ ngơi, không ai nghĩ rằng nhà của ông lại xây trên đảo. Bởi vì bất động sản của Ngũ Dương rất nhiều, nhiều đến không có ai biết ông buổi tối sẽ đến ngôi nhà nào ngủ qua đêm. Hơn nữa đảo nhỏ này giao thông không tiện lợi, thích hợp nghỉ dưỡng nhưng không thích hợp ở lâu dài, vì hai vợ chồng Ngũ Dương đều là nhân vật lớn, ai lại làm việc xong còn chạy đến đảo xa xôi này chứ? Nhưng Ngũ Dương vì bảo vệ con gái mình không bị người bên ngoài quấy rầy lại có thể thật sự xây nhà trên đảo nhỏ này. Nhưng mà Ngũ Sướng Nhiễm đi học đều là ở nội trú, về nhà cũng chỉ là thời gian nghỉ cho nên mấy người nhà bọn họ thời gian ở cũng không nhiều, không trách được người bên ngoài đều cho rằng họ chỉ là khách du lịch.


Thuyền cập bến, bọn họ lại bước lên xe điện, Ngũ Sướng Nhiễm ngồi ở chỗ điều khiển, hướng nội đảo mà đi.


Phong cảnh dọc đường đi rất đẹp, lúc trước Ngũ Dương mua đảo nhỏ này cũng chỉ vì hoàn cảnh trên đảo tốt, không cần nhiều nhân công khai phá cũng đã là một vườn hoa thiên nhiên.


Xe đi không lâu, liền thấy được một tòa biệt thự theo lối cổ ba tầng, vẻ ngoài là kiểu cổ Trung Quốc, làm cho người ta nhìn thấy giống như là hành cung của vua chúa thời cổ đại. Trước biệt thự là một ngư đường, ngư đường quanh co nối thẳng đến trước biệt thự, trên đường còn có một cái lương đình vẫn theo lối cổ. Bên ngoài nhìn vào có thể biết chủ nhân của ngôi nhà thật sự thích kiến trúc cổ đại Trung Quốc.


Đi qua đường đá, vào cửa lớn lại sẽ làm người ta giật mình đến á khẩu không nói được lời nào, cũng sẽ cảm thán ý tưởng xảo diệu của chủ nhân, bởi vì cửa lớn vừa mở ra, trước mắt hiện ra một tiểu viện, có một hồ cá nhỏ, có một ngọn giả sơn, phía sau giả sơn là một tiểu lầu các bằng gỗ nguyên chất, tiểu lầu các xây trên hồ cá, bên cạnh có một cái thang gỗ dẫn lên lầu các, lầu các có một sân thượng không lớn lắm, trên đó có một cái bàn, toàn bộ nguyên liệu xây dựng tiểu lầu các đều là cây nhỏ không qua gia công. Bên cạnh hồ có có một hòn đá bằng xi măng, bên trên có một cái bàn gỗ làm thành một bàn tròn không theo quy tắc, bên cạnh bàn tròn là một cọc gỗ nhỏ làm thành cái ghế nhỏ, có chút giống chỗ mấy tiên nhân thích đến chơi cờ, một cây cổ thụ bị người ta chặt chỉ còn cái gốc gỗ. Phía sau cọc gỗ là một cánh cửa gỗ không có màu sắc. Cửa gỗ lớn mở ra, từ cửa đi vào, bên trong trang trí giống như cung điện cổ đại của hoàng đế....


"Nhiễm Nhiễm..." Âm thanh bất đồng trước sau vang lên, mang theo kinh hỉ gọi tên Ngũ Sướng Nhiễm. Đồng thời từ phía cửa gỗ cổ kia một đám người chạy ra, chạy ở phía trước có ba người, một cái là một người phụ nữ trung niên xinh đẹp, một cái là một người đàn ông trung niên ngũ quan thanh tú với vẻ thành thục ổn trọng, một người nữa là một thanh niên bộ dáng trắng nõn, ngũ quan xinh đẹp giống như con gái, người con trai kia tươi cười thực xán lạn, tuy rằng diện mạo còn trẻ lại làm cho người ta có một cảm giác bình tĩnh ổn trọng. Ba người này không phải ai khác, chính là ba mẹ của Ngũ Sướng Nhiễm cùng với vị hôn phu của cô Trần Thiên Vũ.


Mộ Dung Thanh lập tức ôm lấy con gái yêu của mình, trong lời vui mừng mang theo chút run run, "Nhiễm Nhiễm, con rốt cuộc cũng trở lại, làm mẹ nhớ đến chết rồi này, con xem con kìa, đi ra ngoài một cái là vài năm, một chút cũng không có nhớ cái nhà này." Tuy rằng trong lời nói có oán giận lại không nghe ra ý oán giận nào.


Ngũ Dương ôm lấy vợ và con gái yêu vào trong ngực, kích động nói, "Nhiễm Nhiễm, ba chờ ngày này cũng chờ thật lâu."


"Ba" Ngũ Sướng Nhiễm cũng ôm Ngũ Dương, nước mắt vẫn không khống chế được chảy xuống, nhìn thấy ba mẹ, uất ức trong đáy lòng Ngũ Sướng Nhiễm tựa hồ toàn bộ quay cuồng tràn ra, cảm xúc muốn khống chế đều khống chế không được, quả nhiên đứa con chịu ấm ức lúc nhìn thấy ba mẹ, cảm xúc luôn khó có thể tự điều khiển như vậy.


"Nhiễm Nhiễm" Trần Thiên Vũ vẫn đứng một bên kích động khó có thể kiềm chế, vì Ngũ Sướng Nhiễm rốt cuộc đã trở lại, như vậy, hôn lễ của bọn họ có lẽ cũng không còn lâu nữa?Ngũ Sướng Nhiễm nâng tầm mắt, nhìn ánh mắt Trần Thiên Vũ, chỉ nhẹ nhàng lên tiếng chào hỏi, "Thiên Vũ" Tuy rằng người con trai này thật sự xuất sắc, nhưng tiếc là trong lòng cô đã có đối tượng, cô chỉ có thể thực xin lỗi người con trai trước mắt từ nhỏ đến lớn vẫn luôn thương yêu cô mà thôi.