- Thực lực của ngươi ngược lại không tệ, chứng tỏ vẫn có chút dụng tâm, nhưng còn chưa đủ, còn xa mới đủ. Đừng tưởng rằng ở trong tiểu đoàn tinh binh Bắc Đấu, có chút thực lực đã là giỏi. So với dòng chính của thế gia chân chính, ngươi vẫn kém xa!
Đan Đạo Hùng nói:
- Nữ nhi của ta sao có thể tùy tùy tiện tiện gả cho loại người vô lại như ngươi được. Hiện tại ta cho ngươi hai con đường. Thứ nhất, vĩnh viễn không nên vọng tưởng. Thứ hai...
- Chết sao?
Vu Nhai đột nhiên trầm giọng nói. Trên người hắn vẫn có áp lực do Đan Đạo Hùng gây ra, nhưng không biết vì sao tâm tình hắn chợt thả lỏng ra rất nhiều. Không biết mới khiến cho người ta sợ hãi. Nếu như Đan Đạo Hùng đã xuất hiện ở trước mắt mình, hơn nữa còn nói rất rõ ràng.
- Không, ta sẽ không để cho Thủy Tinh thương tâm. Chí ít hiện tại sẽ không.
Trong mắt Đan Đạo Hùng thoáng có chút kinh dị, nhưng chỉ lóe lên sau đó lập tức biến mất. Hắn nói:
- Thứ hai, trở lại Độc Cô gia, chí ít lấy được một trong ba giáp đầu của dòng chính Độc Cô gia, lại để cho phụ thân ngươi tới nghiệp đoàn võ học ta cầu hôn. Trước đó, ta sẽ không để cho các ngươi gặp lại nhau!
Trong mắt Vu Nhai lóe lên tinh quang, còn chưa kịp nói đã thấy Đan Đạo Hùng xoay người muốn rời đi. Nhưng hắn dừng lại một chút:
- Cơ hội ta đã cho ngươi. Không nên nói ta làm không hợp tình hợp lý. Thân là phụ thân của người, ta sẽ không giống người khác xem nữ nhi trở thành vật giao dịch. Cho nên ta mới cho ngươi cơ hội lần này. Ta đã hạ thấp yêu cầu, chỉ là ba giáp đầu mà không phải là người đứng đầu, càng không phải là đứng đầu toàn bộ đại lục.
- Chờ một chút!
Mắt Vu Nhai thấy Đan Đạo Hùng muốn đi, liền kêu lên:
- Đầu tiên, ta sẽ không trở lại Độc Cô gia. Ta vĩnh viễn là họ Vu. Nếu như Độc Cô gia để ta tham gia vào cuộc chiến với thế hệ trẻ của bọn họ, ta nhất định sẽ đi. Nhưng, hô... Ta cảm thấy điều này là không có khả năng. Cho nên ta chỉ có thể đánh vào. Ta sẽ đánh ngã thế hệ trẻ của Độc Cô gia, ta sẽ đánh bại phụ thân bạc tình kia!
- Hắc... Buồn cười!
Đan Đạo Hùng khẽ hắc một tiếng:
- Không phải ta đả kích ngươi. Suy nghĩ của ngươi chính là tìm chết. Thôi đi. Chuyện của ngươi cũng đâu có liên quan gì đến ta. Mếu như ngươi thật sự có thể đánh bại phụ thân ngươi, vậy ngươi có cơ hội đánh bại ta. Đến lúc đó ngươi cứ tới nghiệp đoàn võ học cướp nữ nhi của ta đi, ha ha!
- Ngươi biết phụ thân ta là ai...
- Mơ hồ đoán được một chút!
Giọng nói Đan Đạo Hùng biến thành mờ ảo, sau đó biến mất.
Vu Nhai ngơ ngác đứng tại chỗ. Không biết thời gian trôi qua bao lâu hắn mới nói:
- Không nhìn ra. Ta bây giờ là Binh Linh, phải mượn ý thức của ngươi mới có khả năng quan sát bên ngoài. Nếu như là trước đây, hừ hừ, hắn căn bản đừng mong giấu nổi con mắt của ta.
Khắc Liệt Luân Tư hình như cảm thấy nửa câu sau quan trọng hơn so với các câu trước. Phong Doanh chớp chớp đôi mắt to, nhìn hắn một lát giống như muốn nói chuyện, lại không biết nói như thế nào.
- Không cần nói. Biết hắn có thực lực thế nào thì đã sao. Hiện tại mục tiêu của ta không phải là hắn, mà là cường giả trẻ tuổi của Độc Cô gia.
Vu Nhai thản nhiên nói, tâm tình có chút nặng nề.
Đúng vào lúc này, cha con Khắc Lạp Phu đã đi tới. Tuy rằng bọn họ tẩu hỏa nhập ma vì những kiến thức rèn mà Khắc Liệt Luân Tư chỉnh sửa lại giao cho bọn họ, nhưng đột nhiên xuất hiện cao thủ khủng khiếp vẫn để cho bọn họ thanh tỉnh.
- Huynh đệ Vu Nhai, chúng ta phải đi rồi.
- Ta biết, bảo trọng!
- Huynh đệ Vu Nhai yên tâm, chúng ta sẽ không quên ân tình của ngươi. Sau này có chuyện gì cứ việc đến tỉnh thợ rèn tìm ta!
- Tỉnh Thợ Rèn? Các ngươi muốn rời khỏi Bắc Đấu sao?
Vu Nhai vội vàng nói.
- Đúng vậy. Nhận được kiến thức của ngươi và tiền bối thợ rèn, chúng ta cũng nên trở lại tỉnh Thợ Rèn. Mẹ nó, ta muốn cho những kẻ khốn kiếp trước đây không kể ý tới chúng ta hiểu rõ cái gì mới thật sự là rèn!
Khắc Lạp Phu cắn răng nghiến lợi nói.
Xem ra trước kia hai cha con này cũng có chuyện gì đó. Hắn không cố gắng níu giữ, cứ nói lời từ biệt.
Vu Nhai nhìn thế giới tràn ngập màu xanh, khẽ thở dài. Hiện tại chỉ còn lại một mình hắn. Còn một tháng nữa mới tới kỳ hạn ba tháng. Vu Nhai cũng không thể không quyết định trở về dãy núi sương mù.
Ban đầu hắn còn muốn đi một chuyến trong rừng rậm màu xanh phía trước, chơi một vòng rồi nói sau. Nhưng Đan Đạo Hùng xuất hiện thoáng cái đã xé nát giấc mơ tốt đẹp ở cùng với Thủy Tinh. Hiện tại hắn làm sao có tâm tình dạo chơi nữa. Hắn không trông mong chuyện Thủy Tinh có thể thuyết phục Đan Đạo Hùng. Vĩnh viễn không nên gửi gắm hi vọng vào trên người người khác. Mấu chốt vẫn phải do tự mình đi tranh thủ.
Về phần suy nghĩ bỏ trốn các loại hoàn toàn không xuất hiện ở trong đầu Vu Nhai. Hắn sẽ không để cho Thủy Tinh phải rơi vào tình thế khó xử.
Phụ thân như núi, quả thực giống như một ngọn núi lớn đè nặng. Chỉ có điều đó là áp lực chiến đấu.
Đan Đạo Hùng nói mơ hồ đoán được ai là phụ thân của mình, chắc hẳn tướng mạo của mình có vài phần tương tự với kẻ phụ tình bỏ rơi vợ con kia. Nếu như hắn đoán đúng, như vậy thực lực kẻ phụ tình kia không thể kém hơn so với Đan Đạo Hùng.
- Nếu thực lực kẻ phụ tình mạnh như thế, vì sao còn muốn bỏ rơi vợ con?
Vu Nhai khẽ nhíu mày, không nghĩ ra. Hắn cười khẽ một tiếng, sau đó cũng lười quản nhiều như vậy. Không quan tâm vì lý do gì, đều không đủ để giải thích lỗi của một người phụ thân, đều không đủ để bù đắp nỗi đau trong lòng mẫu thân.
- Hóa ra Linh Binh Sư mới là bắt đầu!
Vu Nhai rống lớn một tiếng, xông trở lại dãy núi sương mù. Trong bóng tối, trong đầu Vu Nhai hiện lên huyễn ảnh chủ nhân trước của U Hoang. Vô số động tác được diễn biến, càng ngày càng lưu loát. Hắn đột nhiên thu hồi kiếm, hóa thành kích. Thất Tinh Kích Kỹ trong bóng đêm loang loáng...
...
- Mẹ nó, những ma thú này còn chưa hết sao?
Ở sát dãy núi sương mù sát truyền đến từng tiếng gầm đầy giận dữ, chấn động mặt đất. Sương mù tách ra. Ánh mặt trời xuyên qua lớp sương mù màu đen chiếu xuống từng cái bóng, dữ tợn khủng khiếp. Một nhân ảnh chạy như điên ở phía trước, trong miệng hùng hùng hổ hổ gào thét, giống như dã nhân.
- Gào...
Nếu như tiếng gào thét và ánh mắt có thể giết người, dã nhân phía trước đã chết hơn một nghìn lần.
Ánh sáng mặt trời càng lúc càng sáng. Bóng tối hoàn toàn bị đánh tan. Các ma thú hắc ám dừng chân, chứng tỏ chúng có phần khiếp sợ ánh sáng mặt trời. Nhưng vào lúc này, một tiếng gầm giận dữ vang vọng khiến các ma thú tỉnh lại, dưới sự hướng dẫn của ma thú nào đó xông ra ngoài ánh mặt trời rực rỡ.
- Tiểu Thúy, nếu ngươi còn không tới, chủ nhân nhà ngươi sẽ bị phân thây.
- Ngao...
Dưới ánh mặt trời, Khu Phong Thứu Tiểu Thúy giang cánh đón gió, kêu dài một tiếng lao xuống.