Đối với chuyện Vu Nhai gài bẫy người của đội kỵ vệ Bắc Đấu, hắn vô cùng tán thưởng, đối xử với Vu Nhai rất tốt.
- Hóa ra là Uý Trì đại nhân. Chỉ có điều cho dù là Uý Trì đại nhân cũng không thể...
- Thối lắm, chuyện vừa rồi ta đã hiểu rõ. Người của ta không có làm sai.
Thiên binh Uý Trì quát, râu mép bay lên.
- Thế nào, không ngờ ngươi cái gì cũng không hỏi đã định bắt người. Kỵ vệ Bắc Đấu thật đúng là chó không đổi tính ăn phân.
Khóe miệng kỵ vệ Phi Thiên trẻ tuổi giật giật vài cái. Người này nói chuyện thật không có giáo dục. Sắc mặt hắn một lúc đỏ, một lúc lại xanh. Hắn cắn răng nói:
- Ai nói không sai. Ta nói hắn sai.
- Ngươi tính là thứ gì. Ngươi cũng dám quản đến trên đầu lão tử sao?
- Hừ, ngươi xem đây là cái gì?
Đúng lúc này, kỵ vệ Phi Thiên ném một ra một tờ giấy có in dấu Thất Tinh Bắc Đẩu xuống nói:
- Vậy để ta cho ngươi biết, hiện tại ta nhận lệnh của thành chủ, làm tổng chỉ huy tạm thời của hội đấu giá. Thật đáng tiếc, hành vi của hắn chính là sai trái.
- Không thể như vậy được. Thành chủ sao có thể làm vậy được... Con bà nó, lão tử phải tìm thành chủ để để tranh luận!
- Ngươi...
- Hội đấu giá sắp bắt đầu. Ta không có thời gian quan tâm xem ai trong các ngươi là tổng chỉ huy của Bắc Đấu Thành. Nói tóm lại, tiểu tử này làm hỏng xe ngựa của ta, đã quấy rầy Tiểu Thúy của ta. Các ngươi lập tức cho ta một kết quả.
Quan tiểu thư cũng tới tham gia náo nhiệt.
Trong nháy mắt, đám người tới xem càng lúc càng nhiều, thời gian càng lúc càng ít. Hình như hội đấu giá cũng sắp bắt đầu.
- Quan tỷ tỷ, ta thấy bọn họ sợ rằng tranh cãi một lúc lâu cũng không ra một lý do, lại khiến chúng ta đứng đây giống như đàn khỉ cho người khác nhìn. Không bằng như vậy đi. Chúng ta đi trước. Chờ sau khi hội đấu giá kết thúc sẽ trở lại xử lý là được.
Vị nữ tử có vẻ là gián điệp kia bị Vu Nhai nhìn, trong lòng sợ hãi, quả thật chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi quỷ quái này. Có trời mới biết được gia hỏa này trong lúc bị ép tới nóng nẩy có thể nói loạn ra hay không.
- Muội muội nói cũng phải!
Quan tiểu thư gật đầu, lại ngẩng đầu lên nói:
- Kỵ vệ Phi Thiên, ngươi cũng đã nghe được. Chúng ta đi vào trước, chờ tới khi đi ra sẽ tiếp tục xử lý vụ này. À, Tiểu Thúy cũng giao cho các ngươi chăm sóc. Hi vọng tới lúc ta đi ra, nàng vẫn có tinh thần như trước. Nếu như Tiểu Thúy có chút ủy khuất gì, ta sẽ hỏi tội các ngươi. Hừ, chúng ta đi.
- Được, Quan tiểu thư, hai người các ngươi còn không dẫn Quan tiểu thư đi vào!
Kỵ vệ Phi Thiên trẻ tuổi này cũng không muốn tiếp tục giằng co như vậy. Phải công nhận người trong bộ binh phòng đều là những kẻ điên. Nếu như cứ tiếp tục ầm ĩ như vậy, chỉ sợ bọn họ thật sự sẽ bất chấp tất cả.
Đưa người đi, hắn cảm giác chuyện này quả thật có chút vướng tay vướng chân. Nếu như náo loạn không tốt, những kẻ mãng phu này thật sự sẽ gây ra tình huống không thể cứu vãn. Bây giờ còn không phải là lúc, nhưng hắn đã chọn chĩa mũi nhọn vào tiểu tử này, cũng không thể buông tha cho hắn như thế?
- Được, nếu Quan tiểu thư nói chuyện này phải đợi tới sau khi hội đấu giá kết thúc sẽ tiếp tục giải quyết, vậy chờ nàng đi ra rồi giải quyết sau. Hiện tại, trước hết phạt ngươi chăm sóc Tiểu Thúy cho Quan tiểu thư!
...
Hậu viện của học viện Bắc Đấu mới mở ra bãi chăn thả ma thú. Vu Nhai chán muốn chết, nhìn chằm chằm vào Tiểu Thúy trước mắt.
Trời ạ, con Khu Phong Thứu này giang cánh ra ít nhất cũng dài bằng ba người. Trên lưng nếu như lại có mắc ghế, sợ rằng hai người ngồi cũng không thành vấn đề.
Đương nhiên, đây là sủng vật của Quan tiểu thư, không thể nào đặt ghế ngồ được. Lông chim phía trên cũng được chải vuốt hoa lệ khác thường. Trên đầu lại được tỉa thành cái mào gà, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang. Nó nhìn Vu Nhai với ánh mắt xem thường. Dường như Vu Nhai cũng giống như hạ nhân thấp hèn nhất trong nhà Quan gia tiểu thư vậy. Dùng cách nói của người nào đó, cho dù là một con chó cũng mạnh hơn ngươi. Hơn nữa nó còn là ma thú khổng lồ.
Thật đúng là có chủ nhân khác thường, tất có sủng vật khác thường. Cổ nhân nói không sai.
Vu Nhai cũng lười để ý tới nó, trực tiếp kéo nó lên một ngọn núi nhỏ, sau đó leo lên một thân cây, đặc biệt dùng lực trói chặt.
Vu Nhai từ phía xa nhìn về phía trên quảng trường hội đấu giá cực lớn. Thật ra Vu Nhai không phải sợ con sủng vật này sẽ bay mất. Nếu ở đây được mở ra làm nơi chăn thả sủng vật cho đám quý tộc, tự nhiên có cấm trận đề phòng chúng rời đi. Bất kể là chui trong lòng đất, hay bay trên bầu trời đều đừng mong rời đi được.
Chỉ có điều phần lớn sủng vật đều phải buộc lại, nếu không sẽ phát sinh cuộc chiến giữa các sủng vật.
Hội đấu giá Bắc Đấu do học viện Bắc Đấu khởi xướng, là hội đấu giá rất lớn của tỉnh Bắc Đấu. Hàng năm, trước khi học viện khai giảng hai ngày đều được tiến hành. Năm nay tất nhiên cũng không ngoại lệ. Chỉ có điều người tham gia lại chỉ có thể là quý tộc, hơn nữa còn la quý tộc của đế quốc Huyền Binh.
Dù vậy, vẫn rất nhiều người, đứng đầy trên quảng trường lộ thiên. Xung quanh có tường vây quanh, có các phòng với các loại đẳng cấp, giống như một sân vận động, ở giữa để trống ra, xung quanh là khán đài.
Cũng bởi vậy mới khiến Vu Nhai tạm thời làm nhân viên chăn nuôi có thể thấy được.
Hắn ngậm một cọng cỏ nhỏ, nằm nghiêng ở phía dưới trạc cây. Không cần trực, nên Vu Nhai lộ vẻ vô cùng thích chí. Điều duy nhất khiến hắn tiếc nuối chính là khoảng cách quá xa. Nếu như có một kính viễn vọng thì tốt rồi.
- Khanh khách...
Tiểu Thúy bất mãn phát ra tiếng kêu, lông chim toàn thân dựng thẳng. Cái mào gà hoa lệ cũng cũng thay đổi hình dạng, muốn Vu Nhai cho nó ăn. Cho dù hiện tại hắn cung cấp thức ăn ngon nhất, Tiểu Thúy cũng sẽ không thoả mãn. Nó là ma thú, có trí lực nhất định, nên mang thù.
Đây cũng chính là sự dụng tâm cực khổ của tên kỵ vệ Phi Thiên kia. Chỉ sợ cho dù sau khi Quan gia tiểu thư tham gia hội đấu giá xong, tâm tình vô cùng tốt, thấy dáng vẻ Tiểu Thúy như vậy, tất nhiên cũng sẽ không tha cho Vu Nhai.
Chỉ có điều, Vu Nhai chuẩn bị làm xong sẽ chạy đi. Hắn tin tưởng binh phòng đại nhân chắc chắn sẽ không bởi vì một tiểu nha đầu Quan gia mà giao mình ra. Đến lúc đó món nợ này có thể sẽ tính ở chỗ kỵ vệ Phi Thiên. Chuyện chỉ có thể xem như chưa từng tồn tại. Hơn nữa, hắn mơ hồ cảm thấy, sợ rằng chuyện cũng sẽ không phát triển một cách bình thường.
Nghĩ tới nữ tử với dáng người bốc lửa kia, Vu Nhai luôn cảm thấy lần đấu giá này khẳng định sẽ phát sinh chuyện gì đó.
Hừ, lần này nữ nhân kia trà trộn vào đây, đã không còn liên quan là tới mình nữa. Mình đã làm tròn chức trách của mình. Mình không cần thiết phải chỉ nàng ta ra. Đến lúc đó, kẻ gánh trách nhiệm sẽ chỉ là kỵ vệ Phi Thiên và Quan tiểu thư kia. Tới lúc đó mình có lẽ còn có thể là công thần.
Trong lòng Vu Nhai không ngừng mong đợi chuyện sắp phát sinh. Thậm chí hắn mong chờ với sự ác ý đặc biệt.