Số lượng nhân loại tương đương với số lượng người vừa tiến vào Mê Thành. Nhưng người bị thương lại chiếm đại đa số. Người chiến đấu chỉ khoảng hai mươi mấy người mà thôi.
Người bị thương phần lớn đều bị ma thú nào đó kéo cáng chở đi. Hai mươi mấy người đang điên cuồng địa chống đỡ trước công kích của Dị Ma Nhân.
- Các ngươi nhanh mang theo người bị thương đi tới Mê Thành trước. Ta ở lại ngăn cản bọn họ.
Đúng lúc này, một giọng nữ tính hô lên. Giọng nữ này có chút quen thuộc. Lời kế tiếp của nàng khiến Vu Nhai biết vì sao mình lại cảm thấy có chút quen thuộc:
- Đi mau. Rõ ràng Dị Ma Nhân đã bày mưu. Bọn họ dẫn Đồng Cô rời đi. Nói không chừng còn có Dị Ma Nhân sẽ chạy tới. Không thể ở lại chỗ này. Các ngươi đi nhanh một chút.
- Không được. Độc Cô Hồng, một mình nàng không ngăn cản được bọn chúng đâu.
Một người khác kêu lên.
- Không được cũng phải đi. Nếu không cho dù chúng ta không chết ở chỗ này, những người bị thương cũng sẽ chết ở chỗ này. Yên tâm đi, Đồng Cô rất nhanh sẽ chạy về. Bọn chúng cũng không thể làm gì được ta.
Nữ nhân được gọi là Độc Cô Hồng điên cuồng nói.
Vu Nhai biết. Đây chính là nữ nhân trước đó đã cùng Độc Cô Cửu Lan, Đồng Cô trà trộn vào trong lãnh địa của Dị Ma tộc. Nếu nàng dám lẩn vào lãnh địa của Dị Ma tộc, tự nhiên sẽ rất can đảm, không sợ sinh tử. Hơn nữa thực lực cũng sẽ không quá yếu.
- Nhưng Độc Cô Hồng...
- Vạn Kiếm Quyết!
Nữ nhân đó còn chưa nói dứt lời, đột nhiên, một giọng nói trầm thấp vang lên ở trên đầu mọi người. Sau đó, thấy gió xung quanh đột nhiên trở nên sắc bén. Sương mù dày đặc thoáng cái dường như ngưng tụ thành một thanh kiếm, điên cuồng bắn về phía Dị Ma Nhân.
- A a...
Các Dị Ma Nhân vốn đã nắm chắc phần thắng, chợt phát hiện có tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên. Trong chớp mắt, liền có hơn mười Dị Ma Nhân bị kiếm phong đâm thủng. Cũng không ít kẻ bị thương. Cho dù vô tâm vô tính, vẫn có vô số gió ngưng tụ thành kiếm, gần như đều bị công kích.
Cho dù vận khí tốt, chí ít cũng sẽ chịu một vài vết thương nhẹ.
Không đợi nhân loại và các Dị Ma Nhân kịp phản ứng, chỉ thấy một nhân ảnh đột nhiên lao vào trong đám Dị Ma Nhân. Thân ảnh mờ ảo quỷ dị...
A, dưới Thiên Tội Uyên, quỷ dị là chủ đề vĩnh hằng. Điều khiến người ở chỗ này cảm thấy quỷ dị, đó thật sự là quỷ dị tới cực điểm.
Sau khi Vu Nhai xuống Thiên Tội Uyên còn chưa thật sự thử chiến đấu qua. Nếu không phải chạy trốn chính là đối mặt với kiếm ý của u linh. Lúc này vừa lúc phát huy sự tiến bộ sau khi trải qua kiếm ý của u linh trong Minh Huyễn Cổ Lâm. Thuật ám ảnh chặn giết phối hợp với kiếm pháp của Phong Doanh được phát huy đến cực hạn.
Trong mắt nhân loại ở chỗ này, trước mắt chính là ám sát chính diện. Hình ảnh cực kỳ quỷ dị.
Mọi người ở đây đều có chút xấu hổ. Vì người này đang biểu diễn cho bọn họ thấy thế nào mới thật sự là giết người. Một người một kiếm, dường như xông vào chỗ không người. Kinh khủng hơn chính là, người này càng đánh càng mạnh. Dường như xung quanh có lực lượng nào đó liên tục bổ xung cho hắn. Chậm rãi, kiếm pháp quỷ dị lại biến thành đại khai đại hợp. Có đôi khi, một kiếm liền chém ngã mấy Dị Ma Nhân.
A, lấy thực lực của Vu Nhai hiện tại muốn độc giết đám Dị Ma Nhân này, độ khó cũng không nhỏ. Nhưng nếu như dẫn động lực lượng của Minh Huyễn Cổ Lâm, độ khó kia giảm đi rất nhiều. Dù sao Dẫn động cũng không cần tiền, không dẫn cũng phí.
- Nhanh lên. Chúng ta cũng lên hỗ trợ!
Mãi đến khi Vu Nhai giết chết ba mươi mấy Dị Ma Nhân, Độc Cô Hồng mới phản ứng được. Nàng vội vàng dẫn người xung phong liều chết lao vào.
Trong nháy mắt, những tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên. Dị Ma Nhân đã sớm vỡ mật trước cảnh tượng Vu Nhai chém giết. Lúc này đám người Độc Cô Hồng xông vào nữa, quả thực dễ dàng giống như chém dưa thái rau vậy. Đặc biệt là Độc Cô Hồng. Thực lực của bản thân nàng chính là Hoàng Binh Sư trung đoạn.
Chỉ qua một phút, Dị Ma Nhân vốn đang bao vây tấn công khiến bọn họ không thở nổi, tất cả thân thủ đều có phần kỳ lạ. Cho đến lúc này tất cả mọi người vẫn không kịp phản ứng. Sau đó tiếng bước chân cuối cùng phá vỡ sự yên tĩnh quỷ dị. Ánh mắt bọn họ nhìn về phía người thần bí đột nhiên xuất hiện.
- Ngoại trừ những người trúng độc đang ở đây, trong thôn còn có bao nhiêu người nữa?
Vu Nhai không chờ bọn họ kịp phản ứng, đột nhiên hỏi.
- Trong thôn đại khái còn hơn hai trăm người trúng độc nữa.
Độc Cô Hồng theo bản năng trả lời,
Nếu như là Đồng Cô, chắc chắn sẽ không chất phác như thế. Nhưng tuổi Độc Cô Hồng chỉ xấp xỉ với Vu Nhai. Hơn nữa nàng ở dưới Thiên Tội Uyên chưa có người nào chưa gặp qua. Chuyện xảy ra đột ngột, khiến nàng có chút choáng váng.
- Được, tốt lắm. Các ngươi lập tức dẫn theo người bị thương đi Mê Thành trước. Nơi đó có Thần Minh Quả. Yên tâm đi. Đường đi tới Mê Thành, ta vừa kiểm tra, không có Dị Ma Nhân. Ta sẽ đi tới thôn cứu người ngay bây giờ.
Nguyên nhân Vu Nhai hỏi chuyện này tất nhiên là muốn biết về vấn đề phân chia Thần Minh Quả. Nếu trong thôn chỉ có hơn hai trăm người trúng độc, Vu Nhai tất nhiên sẽ không cho bọn họ nhiều Thần Minh Quả hơn.
- Được, được!
- Đúng rồi, Tiểu Loan và Tiểu Dịch không sao chứ? Tại sao không đưa bọn họ tới Mê Thành?
Vu Nhai đột nhiên lại hỏi. Hài tử như vậy hẳn nên lập tức rời khỏi nơi chiến đấu mới đúng. Tại sao những người này lại chỉ dẫn theo người trúng độc?
- Tiểu Loan và Tiểu Dịch không có việc gì. Những hài tử không trúng độc đều do đám người Độc Cô Cửu Lan đưa tới nghĩa địa Thiên Tội cách làng hai mươi km. Hiện tại bọn họ đã xuất phát. Nơi đó có cao thủ cường đại bảo vệ. Chỉ có người bị thương mới có thể được đưa đi Mê Thành, giao cho tiền bối Mê Thành cứu chữa!
Độc Cô Hồng rất nhanh liền trả lời. Không biết vì sao, người trước mắt này cho nàng áp lực rất lớn. Bất tri bất giác nàng liền trả lời. Nghĩ đến thủ đoạn giết người của hắn vừa rồi, không áp lực mới lạ:
- Chỉ có điều Mê Thành và nghĩa địa Thiên Tội, Dị Ma Nhân đều biết. Chúng ta gặp phải mai phục ở đây, không biết nghĩa địa Thiên Tội có gặp phải hay không.
- Biết rồi. Ta sẽ lập tức đi tới đó xem thử.
Vu Nhai gật đầu. Hắn cũng không nhiều lời vô ích, xoay người đi về phía làng.
- Chờ một chút, xin hỏi ngươi là...
Lúc này Độc Cô Hồng mới phản ứng được. Nàng muốn hỏi tên Vu Nhai. Nhưng không đợi nàng hỏi hết, người kia đã quay lưng. Đúng vào lúc này, một bóng đen từ bên cạnh chui ra. Người kia cưỡi lên, dùng tốc độ nhanh nhất rời đi.
- Long Báo?
Độc Cô Hồng trợn trừng mắt. Đột nhiên con ngươi nàng chậm rãi mở lớn, đứng người người tại chỗ, thì thào tự nói:
- Không, tuyệt đối không có khả năng này. Sao có thể là hắn được. Nhưng còn Long Báo và giọng nói của hắn vừa rồi. Hắn còn hỏi về Tiểu Loan và Tiểu Dịch...
- Độc Cô Hồng, người này thật đáng sợ. Tại sao chúng ta đều chưa từng thấy qua? Nàng có quen biết hắn sao?