Triệu Hoán Thần Binh

Chương 476: Mất mặt tổ tông



Chuyện thuận lợi hơn nhiều so với trong tưởng tượng. Vu Nhai trực tiếp chém chết tên Dị Ma Nhân trước mắt này. Sau đó, hắn cùng Độc Cô Cửu Lan rời khỏi doanh địa. Rất nhanh bọn họ đã trở lại hiện trường chiến đấu.

Không ngờ nhân loại lại bị đánh lùi lại một tầng. Nếu như không phải có không ít cao thủ Hoàng Binh Sư chống đỡ, bọn họ đã sớm bị suy sụp.

Lúc này chiến sĩ bình thường gần như không còn ý chí chiến đấu, dường như chỉ cần thêm một đòn nghiêm trọng nữa là sẽ xong đời.

Vu Nhai nhìn thấy vậy lại lắc đầu. Nếu tiếp tục như vậy nữa, thật sự chỉ còn một cách là từ phía sau làng chạy trốn.

- Vu Nhai, làm sao bây giờ? Thôn trưởng bọn họ sắp không ngăn cản được nữa.

Cho đến lúc này Độc Cô Cửu Lan mới thoát khỏi sự đả kích vừa rồi, hồi phục tinh thần lại. Nàng thật sự không thể tin được vào sự thực kia.

May là cuộc chiến đấu trước mắt tạm thời khiến nàng dời sự chú ý. Nhìn cuộc chiến đấu phía dưới, nàng lại vô cùng sốt ruột, rất muốn xuống. Nhưng cuối cùng nàng theo bản năng lại nhìn Vu Nhai. Nàng cảm giác người này không gì không làm được.

Chuyện khiến nàng ngạc nhiên đã phát sinh. Chỉ thấy Vu Nhai đột nhiên lấy từ trong chiếc nhẫn không gian ra một cái bệ rèn...

Đúng vậy, trong thôn cũng có thợ rèn. Tuy rằng trình độ rất kém cỏi, nhưng nàng vẫn nhận ra được vật này.

Sau đó chỉ thấy Vu Nhai lại lấy ra một cái búa lớn và một ít sắt, ở nơi cách xa làng, bắt đầu rèn.

Độc Cô Cửu Lan vốn đang lo lắng muốn chết, lúc này càng chẳng biết nên làm như thế nào cho phải. Tuy rằng biết rõ Vu Nhai làm vậy hẳn có ý riêng của hắn, nhưng vẫn cảm thấy lúc này rèn thật sự không đúng lúc. Phải biết rằng, không quan tâm hắn rèn cái gì, đều cần thời gian rất dài.

Đúng vậy. Độc Cô Cửu Lan đã từng xem thợ rèn trong thôn làm không ít lần. Ngay cả rèn cho hài tử một thanh kiếm cũng cần thời gian rất lâu.

Ở đây đều sử dụng kiếm. Không có Huyền Binh Giả dùng búa, lấy đâu ra thợ rèn chính thống?

Nhưng rất nhanh nàng liền phát hiện ra mình đã nhầm, trong lòng lại mơ hồ cảm thấy tự ti. Vu Nhai chỉ dùng mười phút, mấy miếng sắt ngổn ngang vừa rồi đã biến thành một cái nỏ. Chắc là nỏ. Hình như nàng đã từng xem qua hình dáng của nó trong sách của thôn.

Sau khi rèn nỏ xong, Vu Nhai lại lấy ra mấy khối tinh sắt, tiếp tục rèn. Lần này hắn rèn nhanh hơn.

Trong phút chốc, chín mũi tên đã xuất hiện ở trong tay Vu Nhai. Không đợi nàng kịp phản ứng, Vu Nhai đã nhét tám mũi tên trực tiếp vào trong tay nàng. Tiếp đó, nàng nghe Vu Nhai nói:

- Cưỡi lên Long Báo. Muốn cứu làng, vậy phải nhờ vào chín mũi tên và Long Báo.

Độc Cô Cửu Lan cứ choáng váng theo Vu Nhai cưỡi lên Long Báo. Bởi vì trên đường đi xóc nảy, thân thể nàng thỉnh thoảng lại tiếp xúc với Vu Nhai. Cầm mũi tên trong tay, cảm nhận thân thể mạnh mẽ có lực của nam nhân phía trước, nghĩ tới trong thôn đang gặp nguy hiểm, nghĩ tới trong thôn có khả năng xuất hiện kẻ phản bội, nghĩ đến tình cảnh của làng hôm nay. Chưa bao giờ tâm tình của nàng lại phức tạp như lúc này. Cho dù trước đây khi lẻn vào khu dân cư của Dị Ma Nhân, cũng không có loại cảm giác như vậy. Khi đó nàng chỉ là một lòng muốn cứu hai hài tử mà thôi...

- À...

Không biết từ lúc nào, Vu Nhai đã đứng ở trên lưng Long Báo. Khi nàng còn chưa kịp phản ứng, một đạo quang tiễn khủng khiếp được bắn ra, xe rách bóng tối, chói sáng giống như lưu tinh trong truyền thuyết...

- A...

Từ phía xa truyền đến một tiếng hét thảm. Đó là giọng nói của Dị Ma Nhân. Không đợi nàng nhìn thấy rõ ràng, trong giây lát Long Báo đã mạnh mẽ lao đi theo một hướng khác. Mũi tên lại bắn ra. Lại là một tiếng hét thảm...

Trong lúc vô tình, chín mũi tên nằm ở trong tay Độc Cô Cửu Lan chỉ còn lại có một mũi tên cuối cùng. Theo sau tám mũi tên là tám tiếng kêu thảm thiết. Tiếp đó không còn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết nữa, chỉ nghe được chỉ người hỗn loạn và tiếng chửi tục.

- Người nào, đi ra!

Tạp Lạc Đặc dùng ngôn ngữ nhân loại không hổ danh là cấp đại sư trong Dị Ma Nhân, âm thanh truyền ra phía xa.

- Người nào ngươi không biết sao?

Vu Nhai lạnh lùng nói.

Giọng hắn như có như không. Mặc dù Độc Cô Cửu Lan ở bên cạnh Vu Nhai, vẫn cảm giác âm thanh dường như từ bốn phương tám hướng truyền tới. Nàng không rõ Vu Nhai muốn làm gì. Dị Ma tộc tại sao lại biết Vu Nhai là ai?

- Là ai? Chẳng lẽ là viện binh sao? Chẳng lẽ Đồng Cô các nàng thành công, dẫn người trở về?

- Không. Có thể là tiền bối ở nghĩa địa Thiên Tội. Tiền bối, nhanh cứu chúng ta.

- Được cứu, được cứu sao?

Mỗi lần Vừa Vu Nhai bắn ra một mũi tên, đều sẽ đổi sang chỗ khác. Tốc độ của Long Báo rất nhanh. Bởi vậy khoảng cách thời điểm Vu Nhai bắn ra các mũi tên cũng đặc biệt ngắn. Thậm chí một mũi tên trước còn chưa bắn trúng Dị Ma Nhân, một mũi tên sau đã xuất hiện.

Vu Nhai chính là muốn hiệu quả này. Khiến người ta tưởng xung quanh có không ít người mai phục.

- Họ Độc Cô kia, hắc, các ngươi thực sự làm mất mặt tổ tông. Độc Cô gia để các ngươi ở chỗ này, không phải để các ngươi sống một cách uổng phía, mà là một cách để rèn luyện. Nhưng nhìn bộ dạng các ngươi bây giờ đi? Lại bị chủng tộc thấp kém này bao vây tấn công. Buồn cười thật là buồn cười. Nếu như đổi thành người của Độc Cô gia phía trên, nhân số chỉ bằng một nửa các ngươi, những chủng tộc thấp kém này cũng không có khả năng công phá làng.

Giọng nói Vu Nhai tiếp tục vang lên, còn lộ vẻ cực kỳ nghiêm khắc, khiến bên trong chiến trường lập tức trở nên yên tĩnh.

Độc Cô Cửu Lan đã không biết choáng váng lần thứ bao nhiêu. Vu Nhai đang làm gì vậy? Mắng người sao?

- Gặp chút nguy hiểm đã biến thành bộ dạng yếu đuối như vậy sao? Các ngươi có nhớ trước đây Độc Cô gia đã quật khởi thế nào, đã trở thành đệ nhất gia tộc của đại lục Thần Huyền thế nào không? Đừng nói với ta, ở chỗ này không có hi vọng. Hy vọng là phải dùng chính hai tay mình đi tranh thủ. Đã có người có thể ra khỏi Thiên Tội Uyên, vậy các ngươi cũng có thể. Ta cũng không tin chuyện ra khỏi Thiên Tội Uyên còn có thể khó hơn so với năm đó Độc Cô gia quật khởi.

Cục diện vẫn yên tĩnh. Dị Ma tộc không nói gì. Người trong thôn cũng không nói gì. Hình như ngay cả rên rỉ cũng quên mất.

- Ta vốn muốn cứu các ngươi. Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng các ngươi bây giờ. Hừ, các ngươi đã không có tư cách để ta cứu nữa. Các ngươi không xứng làm con cháu của Độc Cô gia!

Giọng nói Vu Nhai lại tiếp tục vang lên, càng lúc càng lãnh khốc. Mọi người vẫn không có phản ứng:

- Thôi, thôi, ta cho các ngươi một cơ hội cuối cùng. Nếu như các ngươi không làm được, vậy cứ ở dưới Thiên Tội Uyên mà diệt vong đi!

Dừng một chút, Vu Nhai tiếp tục nói:

- Dị Ma tộc, hiện tại các ngươi mau lui về doanh địa của các ngươi cho ta. Nếu không... diệt toàn tộc!

- Nhân loại, ngươi.. ngươi chính là những người trong truyền thuyết kia sao?

Trên khuôn mặt Tạp Lạc Đặc lộ vẻ lạnh lùng, nhưng trong giọng nói rõ ràng có chút do dự không quyết.