Triêu Sinh Mộ Tử

Chương 1: Chương 1




* Đế Tôn Ma Giới hắc liên hoa Băng × Mèo hoang cao ngạo siêu độc miệng Cửu
* Có sự góp mặt của hệ thống!!!
* Thẩm Thanh Thu và Thẩm Cửu hoán đổi thân thể!
* Góc nhìn của Thẩm Cửu
_____________________
Thẩm Cửu biết rõ mình đã chết rồi.

Bị Lạc Băng Hà tra tấn thành nhân côn, bị móc đi hai mắt, và sau đó hắn cứ như vậy, mất máu mà chết.

Trước khi mất đi ý thức, hắn nghe thấy tiếng của Lạc Băng Hà như đang tính toán điều gì đó: "Chi bằng khống chế máu của ngươi, đừng để chúng chảy ra nhiều như vậy, dùng nó làm đồng hồ nước, còn có thể biết được thời gian, ngươi thấy hay không..."
Nhưng chưa nói hết câu, hắn đột ngột chuyển sang một giọng điệu khác, sau đó Thẩm Cửu hoàn toàn bất tỉnh, trước mắt chỉ còn lại một mảng đen kịt, nghe được tiếng hét đau lòng: "THẨM THANH THU!!!"
Trong bóng tối, Thẩm Cửu cười giễu một tiếng.

Hắn không tin Lạc Băng Hà vì thấy hắn chết mà hoảng sợ như vậy, nếu Lạc Băng Hà mà biết buồn cho hắn thì con heo cũng biết leo cây.

Nhưng hắn thật sự đã chết rồi, ngày đó Lạc Băng Hà mang thanh kiếm Huyền Túc đã gãy nát đến trước mặt hắn, từ đó trong lòng hắn đã không còn mong muốn được sống nữa.

Cũng tốt, còn hơn còn sống mà gây hại cho nhân gian.

Đang định lặng lẽ chết đi, trong đầu Thẩm Cửu bỗng nhiên vang lên một chuỗi các âm thanh lạnh lùng, không giống như con người, nó nói: "Hệ thống nhắc nhở: Nhiệm vụ trừng phạt sắp bắt đầu."
Ai vậy?
_____________________
Thẩm Cửu mở to hai mắt, nhưng phía trước tối đen như mực không thể nhìn thấy gì, trong đầu tiếp tục truyền đến tiếng nói: "Ngài đã được truyền tống tới thân thể của Thẩm Thanh Thu, phong chủ Thanh Tĩnh phong.

Trong khi nguyên chủ đang làm nhiệm vụ trừng phạt, hy vọng ngài có thể thay thế nguyên chủ tiếp tục sinh hoạt."
Thẩm Cửu đột nhiên ôm đầu —— âm thanh gì thế này?
Thẩm Thanh Thu gì chứ, hắn chính là Thẩm Thanh Thu mà?
Nguyên chủ cái gì, hắn chính là chủ nhân của cơ thế này!

Một giây sau, âm thanh để lại một câu: "Chúc ngài lên đường vui vẻ." Sau đó, nó biến mất, rồi một cơn đau đầu dữ dội khủng khiếp bất chợt kéo đến.

Cảm giác giống như đầu bị bổ ra làm đôi, đau đến mức khiến cho người ta không thể phát ra âm thanh nào cả.

Khi Thẩm Cửu Tỉnh lại, thứ đầu tiên đập vào mắt hắn là nóc giường bằng gỗ lim.

Cơn đau chỉ vừa mới biến mất nhưng cảm giác vẫn còn, khiến Thẩm Cửu tạm thời không thể cử động được.

Cảm thấy cắn răng chịu đựng cũng không thể xoa dịu đau đớn, hắn đành nằm yên trên giường, hồi lâu sau mới chậm rãi nhúc nhích cơ thể.

Hắn thử cử động tay, lại cử động chân, trong đầu Thẩm Cửu chỉ có ba chữ xoay vòng vô hạn: Không thoải mái.

Cực kỳ không thoải mái, cả người từ trên xuống dưới, thậm chí tứ chi đều mang lại cảm giác không phải của hắn.

Ngay cả gân mạch cũng xa lạ, không thể điều khiển được, khắp người không có lấy một chỗ cân đối, giống như tỉnh dậy trong hình hài của một búp bê múa rối.

Đối mặt với tay chân cứng ngắc, hắn vô cùng lo lắng nhưng cũng đành bất lực.

Thẩm Cửu ngọ ngoạy hồi lâu mới miễn cưỡng vịn vào tường, chậm rãi ngồi dậy.

Chỉ riêng động tác này cũng đã gần như lấy đi nửa cái mạng của Thẩm Cửu, mặc dù hắn biết sống lại cũng không phải là điều dễ dàng gì, nhưng không ngờ nó lại khó chịu đến như vậy.

Trong đầu hắn chợt nảy ra một suy nghĩ đáng sợ: nên cắt bỏ đôi chân này.

Dựa lưng vào tường nghỉ ngơi một lát, Thẩm Cửu nhìn chằm chằm tay chân đang rủ xuống của mình, nơi đó trắng nõn nà, mịn màng như bàn tay của nữ nhi, nhưng lại có mấy phần khí khái hào hùng so với nữ nhi, bàn tay mảnh khảnh, hiện rõ khớp xương trên mu bàn tay, có lớn có nhỏ, vừa phải, ngón tay rất xinh đẹp.

Không cần cử động, cũng đã cho người ta cảm giác thán phục bàn tay tuyệt vời.


Thật tiếc là hắn chưa bao giờ nhìn kỹ nó trước khi chết, về sau bị chém đứt, chỉ cảm thấy vô cùng nhục nhã.

Đang thất thần, chợt nghe ngoài cửa có tiếng bước chân dồn dập, trong nháy mắt Thẩm Cửu nâng cao cảnh giác, đưa tay muốn kéo màn xuống để trốn, lại nhớ ra cánh tay không thể nhấc lên nổi.

Thẩm Cửu: "..."
Khắc sau, cửa liền bị đẩy ra, thấy người đi tới, sắc mặt Thẩm Cửu lập tức trắng bệch, ngay cả bàn tay đang kéo màn cũng đông cứng giữa không trung.

Lạc Băng Hà hoàn toàn không cảm thấy Thẩm Cửu đang cứng ngắc, thấy người vừa tỉnh dậy, không nói gì liền vui vẻ chạy tới, quỳ bên mép giường Thẩm Cửu, ôm lấy eo thon của đối phương.

Lạc Băng Hà vui vẻ nói: "Cuối cùng sư tôn cũng tỉnh rồi! Mấy ngày nay người sốt cao, làm cho đệ tử sợ hãi không thôi!"
Đột nhiên bị Lạc Băng Hà ôm lấy, Thẩm Cửu không khỏi kinh hãi, việc này thật không bình thường.

Hắn chết trân tại chỗ, đôi mắt phượng xinh đẹp nhìn chằm chằm Lạc Băng Hà.

Bị sư tôn nhìn thẳng như vậy, Lạc Băng Hà không khỏi choáng váng, cúi đầu ngượng ngùng nói: "Sao sư tôn lại nhìn đệ tử chằm chằm như vậy?"
"?!!!"
Thẩm Cửu cảm thấy trong đầu có thứ gì đó sắp nổ tung, ầm ầm từ trong ra ngoài, khiến hắn bên ngoài cứng ngắt bên trong lại mềm nhũn.

Hắn đưa tay ra muốn cho Lạc Băng Hà một cái tát, kết quả thân thể lại mềm mại bất lực.

Bàn tay đầy sát khí của Thẩm Cửu dừng trên mặt hắn, lại cực kỳ giống như đang vuốt ve.

"..."
Lạc Băng Hà càng thêm ngượng ngùng, nhưng lại vươn tay nắm chặt tay Thẩm Cửu, áp vào mặt hắn, cười nói: "Đệ tử ở đây, sư tôn có đói bụng không, người muốn ăn chút gì không? Ta vừa mới nấu chút cháo, còn đang ấm lắm."
Thẩm Cửu nhíu mày nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu, mới khàn giọng nói một câu: "Cút đi." Sau đó liền dùng tay đẩy hắn ra, nhưng hắn lại không nhúc nhích tí nào, ngược lại ôm lấy Thẩm Cửu khiến hắn không tự chủ được mà ngửa cổ ra sau.

Khóe môi Lạc Băng Hà cong xuống: "Sư tôn hôn mê mấy ngày liền, nay người tỉnh lại rồi, có gì muốn nói với đệ tử không?"
Không, hắn còn muốn nói thêm, nào là tiểu súc sinh, ngươi đi chết đi, nào là đồ chó, tạp chủng,...!

Khi Thẩm Cửu nhìn thấy gương mặt này, trong đầu liền hiện ra vô số từ ngữ mắng chửi hắn, nếu không phải cổ họng khô khốc, lời nói không có lấy một điểm sát thương thì Thẩm Cửu đã túm lấy cổ áo của hắn chửi bới hàng trăm hàng ngàn lần rồi.

Nhưng trong đầu Thẩm Cửu có chút nghi ngờ.

Lạc Băng Hà...!bị điên rồi sao?
Không, hắn không thể nào điên được.

Nói với mình bằng một giọng ngọt ngào như vậy, Thẩm Cửu thà tin rằng trước mặt mình là con chó biết nói chuyện, cũng không bao giờ tin đối phương là Lạc Băng Hà.

.

Đọc truyện hay, truy cập ngay — ТгumTruуeЛ .vЛ —
Nhìn Lạc Băng Hà hồi lâu, cố gắng tìm ra dấu vết ngụy trang trên mặt hắn, nhưng đập vào lại là một đôi mắt tràn đầy tình yêu thương, ấm áp và mềm mại, bên trong như có thể hóa thành đại dương.

Nhất thời không chú ý, Lạc Băng Hà đã đem hai bàn tay trên mặt hắn kết nối lại với nhau, mười ngón đan xem, bàn tay của hắn bao lấy tay Thẩm Cửu, cẩn thận vuốt ve.

Thẩm Cửu lập tức cảm thấy một dòng điện xẹt qua từ đầu đến chân, ngạc nhiên lẫn buồn nôn, không biết sức lực từ đâu ra, hắn rút mạnh tay về.

Lạc Băng Hà sửng sốt: "Sư..."
"Câm miệng!"
Lạc Băng Hà ngoan ngoãn ngậm miệng lại, đôi mắt cứ như vậy mà dõi theo hắn.

"...Nhắm mắt lại!"
Lạc Băng Hà: "..."
Thẩm Cửu hít sâu hai cái mới nhận ra tình hình lúc này, khẽ nghiêng người nói: "Cút ra ngoài."
Đôi mắt Lạc Băng Hà lập tức giăng kín một màu bi thương: "Sư tôn..."
"Cút ra!"
Lạc Băng Hà lưu luyến, miễn cương rời đi, khi cửa đóng lại, nỗi đau lòng này gần như xuyên qua cánh cửa truyền đến người của hắn.

Thẩm Cửu ngồi đó một lúc lâu mới nhận ra Lạc Băng Hà ngoan ngoãn lạ thường.

Chẳng lẽ tên tạp chủng này bị đoạt xá rồi?

Thẩm Cửu tự hỏi, giọng nói lạnh lùng xuất hiện lúc đang hỗn loạn đó lại vang lên lần nữa: "Hoan nghênh ngài, đã kết nối với nhân vật đỉnh lưu trong tác phẩm văn học 《 Hệ thống tự cứu của nhân vật phản diện 》- phong chủ Thanh Tĩnh Phong Thẩm Thanh Thu.

Thời gian linh hồn trao đổi —— 7 giờ một ngày."
Thẩm Cửu hoàn toàn không hiểu hắn đang nói cái gì.

Nhưng Thẩm Cửu cũng không quan tâm, chỉ hỏi: "Ta sống sót là nhờ ngươi sao?"
Hệ thống: "Chúc mừng, ngài đã đoán chính xác rồi."
"Tạp...!Lạc Băng Hà kia có phải bị đoạt xá không?"
Hệ thống: "Chuyện này không thể xảy ra."
"..."
Hệ thống: "Để cho cuộc sống của ngài tại thế giới này càng thêm thú vị, bổn hệ thống sẽ vì ngài cung cấp tài liệu chi tiết về đôi phu phu Thẩm Thanh Thu và Lạc Băng Hà, mong ngài nghiêm túc đọc ^^."
Khóe môi Thẩm Cửu giật giật: "Chờ đã..."
"Đôi phu...!phu?"
Giống như nói ra chữ đó rất khó khăn, một chữ phu treo trên miệng nửa ngày mới được hắn miễng cưỡng nói ra trong tâm trạng vô cùng phức tạp.

Cái giọng nói lạnh lùng kia không trả lời hắn, một giây sau, trong đầu Thẩm Cửu vang lên một loạt các câu giới thiệu liên tiếp nhau: "Thẩm Thanh Thu, tên cũ Thẩm Viên, bởi vì ngộ độc thức ăn nên xuyên đến tu chân giới,..."
Đợi đến khi Thẩm Cửu tiêu hóa hết thảy thông tin, hắn hết sửng sốt đến kinh ngạc, nhanh chóng xuống giường, đến giày cũng quên mang, có lẽ lúc này hắn cũng không nhớ phải mang chúng, chân trần vọt lên phía trước bàn, cầm chén trà uống mạnh xuống một ngụm.

Hoang đường.

Quá hoang đường.

Thẩm Thanh Thu tôn kính huynh trưởng?
Thẩm Thanh Thu bảo vệ sư đệ?
Thẩm Thanh Thu dạy tốt, thầy là bạn, học trò tôn kính?
Thẩm Thanh Thu là người thân thiết, dễ gần?
Thẩm Thanh Thu và Lạc Băng Hà...!kết đôi? Song tu?
Thẩm Cửu chống hai tay lên bàn, vừa uống vừa thở hổn hển, công sức hắn giả vờ trở thành thư sinh nghèo ngày trước, giờ phút này bị phá nát không còn lại một mảnh giáp.

Thẩm Thanh Thu cùng Lạc Băng Hà có thể hòa hợp với nhau, là một giai thoại gây sốc, chưa kể họ còn...!
________________
Tiểu Cửu: TAM QUAN CỦA TA!!!!.