Trình Ngữ Lam Em Là Của Tôi

Chương 109



Chương 109

Ba mẹ, con mới đến.

Mộ Duật Hành cúi đầu chào, đặt những món quà lên bàn….

Trình Ngữ Lam mếu máo nhào vào lòng bà Trình bật khóc, hơn một tháng rưỡi cô chưa về thăm ba mẹ. Cô thật bất hiếu mà….

Sắp làm mẹ rồi còn khóc như trẻ con.

Con nhớ mẹ lắm, thèm cơm của mẹ nấu nữa.

Duật Hành, chuyện của ông Hà con đã điều tra ra chưa?

Ông Trình nhìn anh hỏi…

Lúc đầu ông bà đặc biệt không thích anh, nhiều lần cầu xin anh buông tha cho Trình Ngữ Lam nhưng anh kiên quyết muốn kết hôn. Lúc đó ông bà cứ nghĩ cuộc đời của cô sẽ bị chôn vùi vào hố đen, sống một cuộc sống tối tăm mù mịt không có lối thoát…

Nhưng khi dần dần tiếp xúc, nhìn thấy những hành động của anh đối với cô và khi biết được hoàn cảnh của anh thì ông bà có thiện cảm với anh hơn, không còn ác cảm như ngày trước nữa…

Và nếu như không có anh, chắc bây giờ bà Trình cũng không ngồi đây nói chuyện như vậy.

Vẫn chưa.

Ừ….

Ông Trình cầm tách trà lên uống, ánh mắt ngập tràn sự lo lắng nhìn qua Trình Ngữ Lam.

Hai đứa có tin vui chưa?

Làm ba làm mẹ, ai cũng mong con mình hạnh phúc và bà cũng vậy. Bây giờ nhìn cô vui vẻ với Mộ Duật Hành như vậy, bà cũng đã an tâm. Lúc trước bà cứ lo sợ, vì bà hiểu rõ tính tình của cô rất ngang bướng cố chấp. Nỗi sợ của bà càng nhiều hơn khi nghe tin Dương Hữu Bằng trở về, bà sợ cả hai trót dại làm ra những chuyện đáng xấu hổ, lúc đó bà chắc chắn anh sẽ không tha cho cả hai.

Tụi con mới cưới mà, chưa đâu.

Trình Ngữ Lam ngại ngùng liếc mắt nhìn qua Mộ Duật Hành. Anh khẽ nhướn mày, mỉm cười nhìn cô.

Mới cưới gì chứ, cũng gần bốn tháng rồi.

Nhưng mà… nhưng mà đâu phải con muốn là được.

Bàn tay mềm mại nhàu nhĩ chiếc váy, ánh mắt mông lung suy nghĩ việc gì đó…

Chẳng lẽ do cô bị bệnh hay là do Mộ Duật Hành quá yếu. Theo cô biết nếu như hai vợ chồng đều khỏe mạnh thì rất nhanh sẽ có con. Cô và anh đã quan hệ rất nhiều lần, lần nào anh cũng miệt mài cả đêm, vậy mà đến bây giờ cô vẫn chưa có một triệu chứng nào cho là mang thai cả.

Chắc có lẽ nên đi khám thử!

Hai đứa còn trẻ mà, lo gì chuyện này.

Ông Trình mỉm cười, dù rất mong được bế cháu nhưng cũng không nên tạo áp lực cho cô.

Dạ, con cái là trời cho mà. Không có cũng không sao.

Mộ Duật Hành xoa xoa bả vai của cô, theo anh quan sát sắc mặt của cô thì anh biết cô đang lo lắng căng thẳng..

Như vậy thật sự không tốt cho cô.

7 giờ tối, cả hai về nhà, vừa bước vào đã thấy Lãnh Huyết và Mạc Kỳ Vân ngồi ở sofa đợi anh.