Trình Ngữ Lam Em Là Của Tôi

Chương 113



Chương 113

Hữu Bằng, chúng ta không còn gì để nói cả.

Dương Hữu Bằng cười khổ trong lòng, bây giờ tìm gặp cô còn khó hơn cả lên trời. Lúc nào cô cũng xuất hiện bên Mộ Duật Hành, không thì ở miết trong biệt thự, khó khăn lắm hôm nay anh mới có cơ hội được gặp cô.

Anh chỉ muốn tâm sự với em một chút, chúng ta làm bạn không được sao?

Dương Hữu Bằng đưa mắt nhìn qua Châu Lạc Băng như bảo cô rời đi, nhưng cô nhất quyết không chịu đi vì rất có thể Mộ Duật Hành đang đến. Nếu cả hai đứng nói chuyện riêng với nhau sẽ rất dễ bị hiểu lầm, huống chi bây giờ Ngữ Lam còn đang mang thai. Nếu xảy ra chuyện gì, đứa bé thật sự rất đáng thương.

Ngữ Lam, em sống hạnh phúc chứ?

Hạnh phúc, em đang rất hạnh phúc. Hữu Bằng, anh cũng xứng đáng được hạnh phúc, hãy trân trọng những gì mình đang có.

Trình Ngữ Lam muốn ám chỉ đến Hà Doanh vì cô biết Hà Doanh thật lòng yêu anh…

Hà Doanh bây giờ đã thật sự thay đổi qua cú sốc của gia đình. Cách nói chuyện không còn kiêu căng, khó nghe như ngày trước. Ở hiện tại cô cũng đã buông bỏ tình cảm với anh, tập trung lo cho công việc và chăm sóc cho mẹ

Hạnh phúc với ai đây? Anh chỉ có thể hạnh phúc, vui vẻ khi bên cạnh em thôi Ngữ Lam. Em có biết không, hơn một năm điều trị bên Mỹ anh luôn nhớ về em, trong đầu anh chỉ có em, vì em mà cố gắng, tất cả mọi thứ đều vì em, vậy thì bây giờ em bảo anh phải chấp nhận làm sao đây. Gần bốn tháng qua anh sống như người đã chết, anh ước gì mình có thể chết luôn trong vụ tai nạn đó, để bây giờ anh không phải đau khổ như vậy.

Từng lời, từng lời của Dương Hữu Bằng như những vết cắt khứa vào da thịt cô. Hốc mắt của cô cũng đã đỏ lên khi nhìn thấy người mình từng yêu vì mình mà đau khổ.

Cả hai xa nhau do sự sắp đặt của số phận.  Không phải lỗi do anh cũng không phải do tình cảm của cả hai đã phai nhạt dần theo thời gian….

Hai con người nếu như còn duyên thì sẽ không mất nhau, nhưng nếu đã mất nhau thì chắc chắn đã hết duyên…

Và chuyện tình cảm của cả hai cũng vậy, phải biết chấp nhận và buông bỏ để giữ lại một mối quan hệ tốt đẹp.

Chiếc xe màu đen quen thuộc của Mộ Duật Hành lái đến. Anh từ bên trong xe bước ra, dáng vẻ rất bình thường không giống như đang tức giận, nhưng trái tim người nào đó đang thình thịch vì lo lắng.

Mộ Duật Hành đi đến gần cả ba, trên tay anh còn cầm theo áo khoác dài cho cô. Dạo này sức khỏe của cô không được tốt, anh sợ vì thế mà nhiễm bệnh.

Lam, đợi anh lâu chưa?

Ánh mắt của Mộ Duật Hành ba phần dịu dàng, bảy phần nuông chiều dành cho Trình Ngữ Lam. Anh lấy áo khoác đặt lên vai cô, kéo cô ôm sát vào lòng như thể không quan tâm đến chuyện gì cả.

Em chỉ mới xuống.

Được rồi, về thôi, ở đây lạnh.

Lại một lần nữa Dương Hữu Bằng chứng kiến cảnh Trình Ngữ Lam rời đi cùng với người đàn ông khác…

Tại sao vậy, tại sao lúc nào anh cũng thua cuộc?

Rõ ràng anh là người đến trước, vậy thì Mộ Duật Hành lấy tư cách gì để có được cô?

Châu Lạc Băng thở dài bất lực. Theo cô thấy, trên đời này không có gì rắc rối bằng chuyện tình cảm yêu đương….