Trình Ngữ Lam Em Là Của Tôi

Chương 118



Chương 118

Lãnh Huyết vỗ vào đầu mình như một kẻ ngốc, sau đó đứng dậy nhặt quần áo của mình lên mặc vào….

Gần nữa tiếng trong phòng tắm Mạc Kỳ Mạc bước ra với chiếc đầm hai dây dài qua gối. Cô khá bất ngờ khi thấy Lãnh Huyết vẫn còn ở đây, và đang ngồi trên sofa nhìn cô…

Anh chưa về à?

Kỳ Vân, nếu em thay đổi quyết định thì cứ nói với tôi. Lúc nào tôi cũng sẵn sàng cưới em.

Giọt nước mắt âm thầm rơi xuống, Mạc Kỳ Vân xoay lưng lại với anh, nhanh chóng gạt đi nước mắt che giấu những cảm xúc yếu đuối của bản thân.

Lãnh Huyết, anh về đi.

Lãnh Huyết ra về, Mạc Kỳ Vân bần thần ngồi xuống sofa suy nghĩ chuyện gì đó. Trong mắt hiện lên những uất hận, những tia tàn độc và hận thù…

Đứng dậy tìm lấy điện thoại, sau đó lắp một thẻ sim khác vào. Cô khẽ bấm một dãy số rồi gọi đi, rất nhanh đã đổ chuông và có người bắt máy.

Alo.

Một giọng nói trầm ấm pha chút mệt mỏi vang lên. Nhưng âm thanh này lại rất quen thuộc, người đó không ai khác chính là Dương Hữu Bằng.

Là tôi Mạc Kỳ Vân, thuộc hạ thân cận của Mộ Duật Hành.

Cô gọi tôi để làm gì?

Tôi có việc muốn hợp tác với anh, chỉ có lợi không có hại.

Bên này, hai hàng chân mày của Dương Hữu Bằng nhíu chặt lại, giở chăn bước xuống giường nhìn ra bên ngoài ngoài cửa sổ.

Việc gì?

Gặp rồi nói, tôi gửi chỗ hẹn qua cho anh, đừng đến trễ.

Mạc Kỳ Vân nhếch môi cười nhạt, ngón tay khẽ bấm tắt, rồi bấm địa điểm hẹn gửi đến cho Dương Hữu Bằng.

Một chữ ‘ ting ‘ vang lên, Dương Hữu Bằng nhìn vào màn hình điện thoại. Trong đầu của anh hiện lên nhiều suy nghĩ, nhưng anh cũng đã đoán ra một phần nào đó…

Đưa tay lên trán day day, khép hờ đôi mắt lạnh lẽo, buồn bã lại. Gần bốn tháng qua anh luôn làm bạn với rượu, chỉ có rượu mới giúp anh thoải mái, chỉ có rượu mới giúp anh xua đi hình bóng của Trình Ngữ Lam. Nhưng sau khi tỉnh rượu, cô vẫn ở đây, vẫn ở ngay trong đầu và trái tim của anh.

Càng nghĩ, Dương Hữu Bằng càng không cam tâm. Nhìn sâu vào trong ánh mắt của cô, anh thấy cô vẫn còn rất yêu mình. Vậy thì tại sao chứ, chỉ cần cô kiên quyết một chút thì cả hai đã có thể ở bên nhau.

Ngày xưa cô đâu yếu đuối, phụ thuộc vào đối phương như vậy. Dù mẹ anh không đồng ý, nhưng cô vẫn quyết tâm và cùng anh chứng minh cho mẹ anh thấy rằng cả hai là thật lòng yêu nhau.

Vậy thì tại sao bây giờ cô không quyết tâm như vậy?

Thở hắt ra một hơi, sắc mặt của anh liền thay đổi, đôi mắt híp lại như đang quyết tâm chuyện gì đó…

Thay đồ đi xuống nhà, Dương Hữu Bằng nhìn thấy ông bà Dương đang ngồi ở sofa uống trà và đọc báo. Dạo này ông bà liên tục hối thúc anh lấy vợ, đối tượng còn là Hà Doanh.

Con đi làm.

Khoan đã.

Bà Dương gọi anh lại, nhìn thấy anh vì Trình Ngữ Lam mà trở nên thê thảm như vậy làm bà rất khó chịu.

Mẹ muốn nói chuyện gì? Mẹ thấy con chưa đủ mệt mỏi hay sao?