Trình Ngữ Lam Em Là Của Tôi

Chương 133



Chương 133

Anh cho rằng cả hai vì thế mà làm mất đứa con của anh ư?

Nếu không phải thời gian trước cả hai ở nước ngoài không chừng anh còn nghi ngờ đứa bé không phải là con của anh.

Nhưng bây giờ làm sao cô dám mở miệng trách anh, khi cô đã không tin tưởng anh. Nếu lúc đó cô lựa chọn tin tưởng anh, cả hai ngồi xuống nói chuyện thì mọi chuyện cũng không như thế này.

Mộ Duật Hành quay lưng bước đi, anh cần thời gian để chấp nhận mình là một kẻ thua cuộc…Ở hiện tại, anh chẳng có gì ngoài sự đau thương, mất mát và cô độc.

Trình Ngữ Lam níu lấy bàn tay của anh lại, ánh mắt ngập nước lưu luyến nhìn anh. Cô sợ anh đi rồi, cô sẽ mãi mãi mất anh…

Duật Hành…

Giữ một người không yêu mình bên cạnh thật sự rất mệt. Tôi mệt rồi, không thể giữ được nữa

Nói lời vô tình, hành động dứt khoát tàn nhẫn rời đi, nó đủ làm cho cõi lòng cô tan nát…

Cô mất thật rồi, mất anh thật rồi!

Chiều hôm đó Hà Doanh đến chùa đón mẹ về  mừng sinh nhật cho Mộ Duật Hành. Cả hai xuống bếp nấu đồ ăn tối, chỉ tiếc là hôm nay không có sự xuất hiện của Trình Ngữ Lam.

Khi nghe Hà Doanh kể lại mọi chuyện đang xảy ra, mẹ anh cũng không biết phải nói gì. Bà chỉ thấy đau lòng, xót xa khi con trai của bà lại phải chịu đau khổ. Lúc trước thấy cả hai vui vẻ và hạnh phúc đến thăm bà, bà cảm thấy rất vui mừng vì cuối cùng đứa con trai tội nghiệp của bà cũng đã có được một gia đình nhỏ êm ấm.

Doanh Doanh, 6 giờ rồi, con gọi anh hai về đi.

Mẹ anh dọn thức ăn ra bàn, biết là anh đang buồn nên bà không làm cầu kỳ. Chỉ là những món anh thích ăn.

Vâng ạ.

Hà Doanh rửa tay, đi lại bàn lấy điện gọi cho Mộ Duật Hành…

Alo. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Anh hai, em và mẹ đang ở nhà anh. Anh về nhà liền được không? Em và mẹ đang chờ anh về ăn tối.

Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, nhưng sau đó Mộ Duật Hành cũng ừm một tiếng rồi cúp máy.

Hơn 20 phút sau Mộ Duật Hành về nhà. Nhìn thấy mẹ mình anh liền thấy xúc động, đôi mắt đỏ hoe, trong lòng cảm xúc vừa vui vừa buồn.

Con mới về.

Ừ, con lên thay đồ rồi xuống ăn tối.

Mẹ anh cũng vô cùng xúc động, bà đã cố gắng lắm mới không khóc trước mặt anh. Những chuyện đã qua, bà đã nợ anh rất nhiều. Mỗi ngày bà đều cầu mong cho anh được bình an, nhiều sức khỏe và hạnh phúc vui vẻ.

Nhưng chỉ tiếc là hạnh phúc, vui vẻ không đến với anh…

Mộ Duật Hành gật đầu đi lên phòng thay đồ. Mở cửa tủ lấy quần áo, anh chợt nhìn thấy quần áo của Trình Ngữ Lam, trái tim của anh khẽ nhói lên, đôi mắt cụp xuống buồn bã…

Anh đã hy vọng năm nay được mừng sinh nhật cùng cô, nhưng không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy, e là cả đời anh cũng không bao giờ quên lần sinh nhật này.