Trình Ngữ Lam Em Là Của Tôi

Chương 156



Chương 156

Chỉ có bà ta, tôi mới có thể dụ Hà Chính Thần và Mộ Duật Hành đến đây.

Mạc Kỳ Vân nhếch môi nhìn qua mẹ anh. Chính tại người phụ nữ này dẫn ra bi kịch như ngày hôm nay.

Trình Ngữ Lam mím môi, khuôn mặt tái xanh nhìn một nhóm người đang đi vào. Người đi phía trước còn nhìn cô với ánh mắt vô cùng biến thái, bệnh hoạn..

Chuẩn bị xong hết chưa?

Xong rồi, Mộ Duật Hành có cánh cũng khó thoát.

Vương Đằng bật cười, trong lòng cực kỳ vui sướng liếc mắt nhìn qua Trình Ngữ Lam.

Vợ của Mộ Duật Hành đây sao? Quả thật rất xinh đẹp, hèn gì thằng nhóc đó giấu kỹ như vậy.

Vương Đằng đi lại gần, ánh mắt và gương mặt ngập tràn ý cười đưa tay sờ nhẹ vào gò má ửng hồng của Trình Ngữ Lam.

Đừng đụng vào tôi.

Trình Ngữ Lam né mặt sang một bên, kinh tởm, thật quá kinh tởm….

Càng nhìn càng thấy đẹp, tôi phải làm sao đây, hửm?

Vương Đằng mỉm cười đê tiên, đặt tay lên ngực trái của mình nháy mắt với Trình Ngữ Lam.

Trình Ngữ Lam nhếch môi cười nhạt, không chút sợ hãi phun thẳng nước bọt vào mặt của ông.

Trái với những gì cô nghĩ, Vương Đằng không một chút tức giận mà ngược lại càng thích thú liếm sạch hết nước bọt của cô dính trên mặt ông…

Ngọt, ngon.

Mạc Kỳ Vân nhếch môi khinh bỉ, khoanh tay trước ngực nhìn sang hướng khác. Nếu không phải vì trả thù, cô không bao giờ hợp tác với Vương Đằng, một người bệnh hoạn biến thái…

Hai chiếc xe lái đến một căn nhà hoang theo đúng địa điểm, Mộ Duật Hành và Hà Chính Thần uy nghiêm nhưng cũng có phần lo lắng bước ra.

Cặp mắt sắc bén của Mộ Duật Hành quan sát khắp nơi ở đây. Anh cảm thấy hôm nay đến đây thì dễ nhưng ra về e là rất khó.

Anh nghĩ là ai?

Hà Chính Thần lạnh lùng nhìn Mộ Duật Hành. Từ lúc ông Hà mất đến nay anh không hề gặp Mộ Duật Hành, nhưng bây giờ tạm gác chuyện đó sang một bên, điều quan trọng bây giờ là phải cứu mẹ anh.

Mạc Kỳ Vân, con gái của Bạch Nhạn.

Chân mày của Hà Chính Thần chau lại. Mạc Kỳ Vân không phải là thuộc hạ của anh hay sao? Sao lại là con gái của kẻ thù thế này?

Anh như vậy mà cũng bị người khác qua mặt sao?

Ừ, nếu như tôi thông minh thì đâu để ba cậu sống lâu như vậy

Anh…

Hà Chính Thần nghiến răng, trừng mắt. Ba của anh đã nằm dưới nấm mồ lạnh lẽo, trả giá như vậy mà Mộ Duật Hành còn không buông tha.

Đứng đây cãi nhau thì cứu được mẹ sao?1

Vào thôi.

Khoan đã… Chính Thần. Nếu có chuyện gì, cậu cứu mẹ trước đi, an toàn của mẹ là trên hết.

Hà Chính Thần gật đầu, tất cả mọi chuyện cũng vì hai chữ ‘ tình yêu ‘.

Cả hai từng bước, bước đi vào trong. Đến đây rồi còn sợ gì nữa, một là chết, không thì cũng ăn vài viên đạn.