Trình Ngữ Lam Em Là Của Tôi

Chương 158



Chương 158

Vương Đằng nhếch mép chọc tức Mộ Duật Hành, bàn tay dơ bẩn vuốt nhẹ qua khuôn mặt  trắng ngần đẫm nước mắt của Trình Ngữ Lam.

Bỏ ra ngay.

Mộ Duật Hành điên tiết bước tới, ánh mắt hằn lên những tia tức giận, rút cây súng nhắm vào người của Vương Đằng…

Bắn đi nào… haha….

Vương Đằng bật cười hả hê, hắt mặt về hướng những thuộc họ của ông đang nhắm súng vào người của Mộ Duật Hành.

Đừng, đừng bắn anh ấy… huhu

Hạ cánh tay cầm súng xuống, chưa bao giờ anh thấy bản thân mình vô dụng như lúc này. Mẹ thì bị ngất nằm bệch dưới nền, vợ thì bị người khác trói chặt như vậy.

Hối hận, anh rất hối hận vì đã kéo Trình Ngữ Lam vào thế giới tăm tối của anh.

Chắc có lẽ bây giờ cô đang rất sợ…

Hai người muốn gì?

Muốn gì ư? Tao muốn bắn mày.

*Đoàng

Tiếng súng nổ chói tai, một viên đạn trực tiếp ghim vào một bên chân của Mộ Duật Hành, đau đớn đến quỵ xuống.

Haha, Mộ Duật Hành, mày hay, mày giỏi lắm mà. Vậy mà hôm nay cũng khụy xuống trước mặt tao, nếu có bản lĩnh thử bắn lại tao xem nào

Duật Hành…

Trình Ngữ Lam vùng vẫy hai tay bị trói ở phía sau. Nhìn máu chảy ra từ cơ thể anh, trái tim của cô như muốn vỡ ra, đau không tài nào chịu nổi.

Mộ Duật Hành nhếch môi cười lạnh, cố gắng nhịn cơn đau xé thịt ngang tàn đứng dậy.

Đã đến đây rồi, anh còn sợ gì nữa!

Đừng khóc nữa Ngữ Lam, anh không sao!

Trình Ngữ Lam mím môi lắc đầu, nước mắt lã chã rơi xuống như thác đổ…

Mạc Kỳ Vân, chính cô đã giết ba tôi.

Hà Chính Thần nghiến răng, khuôn mặt đỏ trạch lộ rõ sự tức giận đang hừng hực trong lòng.

Phải, là tôi đấy, ông ta xứng đáng được chết và người phụ nữ này cũng vậy.

Mạc Kỳ Vân hung hăng chỉa súng vào người của mẹ anh, giọt nước nóng hổi lăn dài xuống gương mặt mỹ miều.

Tất cả mọi bi kịch trong cuộc đời của cô đều do Hà Lâm ban tặng

Ông ta dù có chết mười lần cũng không hết tội…

Mạc Kỳ Vân hung hăng chỉa súng vào người của mẹ anh, giọt nước nóng hổi lăn dài xuống gương mặt kiều diễm.

Tất cả mọi bi kịch trong cuộc đời của cô đều do Hà Lâm ban tặng.

Ông ta dù có chết mười lần cũng không hết tội…

Tại sao? Tại chứ chứ?