Trình Ngữ Lam Em Là Của Tôi

Chương 165



Chương 165

Đôi mắt của Lãnh Huyết có chút đỏ nhưng cũng có những tia ấm áp. Bàn tay to lớn sờ nhẹ vào mái tóc mềm mượt, sau đó sờ vào gương mặt xinh đẹp với làn da mịn màng nhưng hơi tái nhạt…

Mạc Kỳ Vân vốn là người rất nhạy cảm, khi anh chạm vào cô liền tỉnh giấc. Ngước lên nhìn anh, bao nhiêu cảm xúc trong lòng dâng lên mãnh liệt. Không hiểu vì sao nước mắt của cô lại lăn lăn xuống không thể kiềm được khi nhìn thấy anh đã tỉnh..

Huyết…

Lãnh Huyết mỉm cười như muốn nói rằng anh đã không sao..

Em gọi bác sĩ vào kiểm tra.

Mạc Kỳ Vân lúng túng đứng dậy, sau đó đi nhanh ra ngoài…

Bên ngoài, Mộ Duật Hành, Sở Mặc và ông Bạch Thiện vẫn ngồi ở đó. Khi thấy cô sướt mướt gấp gáp bước ra, ai ai cũng lo lắng, lòng như lửa đốt.

Lãnh Huyết tỉnh rồi, mau gọi bác sĩ đến kiểm tra cho anh ấy.

Bác sĩ nhanh chóng đến kiểm tra. Lãnh Huyết đã không còn gì đáng lo ngại, nhưng phải nằm viện để bác sĩ theo dõi và chăm sóc vết thương.

Một lúc sau, Mộ Duật Hành đi vào phòng bệnh. Lãnh Huyết lên tiếng bảo mọi người ra ngoài vì anh muốn nói chuyện riêng với Mộ Duật Hành.

Lão đại, tôi còn sống, ngài không được nuốt lời.

Mộ Duật Hành khẽ cười, ngồi xuống ghế sofa gần đó nhìn Lãnh Huyết.

Cậu định như thế nào?

Sau khi tôi ổn, tôi và Kỳ Vân sẽ rời đi. Tôi không muốn làm ngài phải khó xử.

Ánh mắt của Lãnh Huyết hiện lên những tia đau buồn. Mười mấy năm qua anh đã quen làm việc với Mộ Duật Hành, bây giờ rời đi anh có chút không muốn, và cũng không đành lòng rời bỏ các anh em ở trong Long Bang, nhưng ở lại chắc chắn là không được.

Công việc bên Ý, cậu giúp tôi quản lí.

Lãnh Huyết mỉm cười gật đầu, đôi mắt cũng đã đỏ lên khi nghe Mộ Duật Hành nói vậy. Đến cuối cùng, lão đại của anh cũng không bỏ rơi anh.

Quản vợ cậu cho tốt.

Xin lỗi ngài.

 

Buổi trưa, Trình Ngữ Lam đến bệnh viện thăm mẹ của Mộ Duật Hành. Vì hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm ở tập đoàn Mặc thị nên không thể xin nghỉ, chỉ có thể tranh thủ lúc nghỉ trưa…

Khi nãy, sau khi nói chuyện với Lãnh Huyết xong thì Mộ Duật Hành có đến phòng bệnh xem tình hình sức khỏe của bà. Thấy anh mệt mỏi, sắc mặt lại kém nên bà đã bảo anh về nhà ăn uống nghỉ ngơi.

Ngữ Lam, con đi làm sao?

Dạ, hôm nay là ngày đầu tiên con đi làm nên không thể xin nghỉ… con xin lỗi.

Con và Duật Hành vẫn chưa làm hòa sao?

Trình Ngữ Lam cụp mắt buồn bã lắc đầu. Hôm qua cô cứ nghĩ khi trải qua chuyện đó, anh sẽ làm lành với mình, nhưng không. Anh vẫn lạnh nhạt như vậy, từ sáng đến giờ không có một tin nhắn quan tâm hay hỏi thăm cô có ổn không.

Để mẹ nói với Duật Hành, con đừng buồn.

Chị có biết anh ấy sắp đi Pháp không?