Trình Ngữ Lam Em Là Của Tôi

Chương 167



Chương 167

Đi nhậu không?

Câu nói vô cùng dứt khoát, giờ phút này còn tâm sự gì nữa. Bây giờ cô chỉ muốn uống thật say cho xua đi hình bóng của Mộ Duật Hành ở trong đầu.

Cậu…mới hơn một tháng mà.

Không sao đâu, sức khỏe của mình ổn rồi. Vậy nhé, qua đón mình đi.

Trình Ngữ Lam buồn bực cúp máy. Đặt điện thoại xuống giường, sau đó đi vào phòng tắm thay đồ.

Hơn nữa tiếng sau, Châu Lạc Băng lái xe tới đón Trình Ngữ Lam. Lần này cả hai bon chen đi vào quán bar uống rượu, cô cũng muốn xem thử chồng yêu của cô có đang ở đây không..

Cậu uống ít thôi đó.

Không sao, mình ổn rồi.

Quán bar xập xình tiếng nhạc, Trình Ngữ Lam đảo mắt nhìn xung quanh, sau đó nốc cạn ly rượu trong tay không chừa một giọt nào cả. Vị đắng, vị cay của rượu y như cuộc đời của cô vậy.

Ngữ Lam, cậu sảy thai mới hơn một tháng thôi. Không tốt đâu…

Trình Ngữ Lam gầm gừ trong cổ họng, ánh mắt đau buồn lộ rõ. Không tốt thì sao? Mộ Duật Hành có còn yêu cô đâu, có còn quan tâm cô đâu, có còn muốn cô ở bên cạnh đâu..

Nghĩ vậy, Trình Ngữ Lam liên tục rót rượu vào ly mặc kệ Châu Lạc Băng ngồi bên cạnh khuyên ngăn.. Hôm nay cô muốn uống thật say, muốn quên đi những nghiệt ngã của cuộc đời mình. Anh làm cho người ta yêu anh, rồi nhẫn tâm bỏ rơi ngay lúc người ta cần anh nhất….

Mộ Duật Hành xấu xa, tôi không bao giờ hạ mình nữa đâu… Anh muốn ly hôn thì ly hôn… tôi sợ anh à…Ực…

Đi luôn đi, đi Pháp luôn đi…. đừng bao giờ về đây nữa…. Ực

 

Hơn 9 giờ tối, Mộ Duật Hành từ dưới phòng khách đi lên phòng ngủ. Nhìn điện thoại nằm lạnh lẽo trên giường, anh chẳng buồn cầm lên xem…

Ông bà Lăng vừa đi qua khuyên ngăn anh, vì họ nghe Lăng Lập Thành nói rằng anh muốn ly hôn và sang Pháp định cư, gầy dựng sự nghiệp.

Ông bà Lăng từ lâu đã xem Mộ Duật Hành như con cháu ở trong nhà. Khi nghe anh như vậy, ông bà ngay lập tức đi qua khuyên anh nên suy nghĩ thật kỹ, đừng nghe lời xúi dại tai hại của Lăng Lập Thành…

Nằm dài xuống giường, hai hàng chân mày của Mộ Duật Hành chau chặt nhìn vào hình cưới của mình và Trình Ngữ Lam treo trên tường. Đôi mắt to tròn hút hồn, nụ cười trên môi không phải là nụ cười hạnh phúc nhưng không thể phủ nhận rằng cô cực kỳ xinh đẹp và cuốn hút…

Nhưng càng nhìn thì trái tim của anh càng nhói, đau không tả nổi…

Nhìn sang chiếc điện thoại bên cạnh. Mộ Duật Hành bâng khuâng suy nghĩ một lát rồi cũng quyết định cầm lấy gọi cho Trình Ngữ Lam.

Hàng chân mày trong nháy mắt đã giãn ra, đôi mắt sáng rỡ, khé môi nở nụ cười khi nhìn thấy tin nhắn và cuộc gọi nhỡ của Trình Ngữ Lam.

Ngay lập tức Mộ Duật Hành bấm nhanh gọi lại, nhưng kết quả là cô không nghe máy…

Kiên trì gọi thêm lần nữa, nhưng kết quả chỉ có một.

Quá lo lắng, Mộ Duật Hành vội vàng đi lấy quần áo vào phòng tắm thay đồ qua nhà ông bà Trình tìm cô…