Trình Ngữ Lam Em Là Của Tôi

Chương 170



Chương 170

Nằm mãi nhưng Mộ Duật Hành chẳng thể nào ngủ được, bàn tay to lớn của anh ngứa ngáy không tài nào chịu nổi, trong đầu chỉ xuất hiện bầu ngực căng mộng của cô…

Nuốt nước bọt ực ực, yết hầu lăn lộn lên xuống. Bàn tay to lớn nắm bóp bầu ngực, mân mê nhũ hoa đang căng cứng của cô..

Trình Ngữ Lam bị phá quấy giấc ngủ, miệng nhỏ ưm ưm nhưng chẳng thể mở mắt nổi…

Ánh nắng gắt chiếc vào căn phòng và tiếng chuông điện thoại reo in ỏi làm cho Trình Ngữ Lam cau mày lờ mờ mở mắt. Nhìn thấy có điều không phải, cô mở choàng mắt nhìn xung quanh nơi đây.

Sao cô lại ở đây?

Bước xuống giường đi nghe điện thoại, là Châu Lạc Băng gọi cho cô vì chưa thấy cô đến tập đoàn làm việc.

Mình biết rồi, mình đến liền.

Lúc này, Mộ Duật Hành mở cửa đi vào phòng, bốn mắt nhìn nhau, bàn tay nhỏ của Trình Ngữ Lam nắm chặt chiếc điện thoại như muốn vỡ nát.

Vệ sinh cá nhân đi rồi xuống ăn sáng.

Mộ Duật Hành đi lại sofa ngồi xuống nhìn Trình Ngữ Lam đầu xù tóc rối đứng đó, dây váy tuột xuống tận bắp tay vẫn chưa kịp kéo lên…

Em… em sắp trễ giờ làm rồi…

Gương mặt của Mộ Duật Hành bỗng chốc rất khó coi, cặp mắt sắc bén xoáy sâu vào đôi mắt của cô, sau đó đứng dậy bỏ đi ra khỏi phòng.

Đây là những gì cô chọn…

Anh tôn trọng.

Nếu như lần này cô bỏ đi, rất có thể cả hai sẽ kết thúc. Anh sẽ sang Pháp, bỏ cô một mình ở nơi đây.

Nhưng nghĩ việc, cô thật sự rất ngại và rất tiếc. Cô thích đi làm kiếm tiền, cô không muốn phụ thuộc vào anh, cô sợ một ngày nào đó anh sẽ khinh thường mình.

Trình Ngữ Lam thở dài bực tức, đặt mạnh điện thoại xuống bàn rồi đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân….

Bước xuống nhà, Trình Ngữ Lam nhìn thấy Mộ Duật Hành đang ngồi đọc báo ở sofa. Khuôn mặt của anh không tỏ một thái độ gì cả và cũng không có một chút gì gọi là muốn làm hòa với cô.

Duật Hành, anh định đi Pháp định cư sao?

Điều đó quan trọng với em ư?

Anh nói như vậy nghe được sao? Anh có thấy mình quá đáng không? Em là vợ anh, anh muốn đi đâu cũng phải hỏi qua ý kiến của em.

Hốc mắt có chút đỏ, trong lòng như ai càu xé, Trình Ngữ Lam cũng không muốn cãi nhau với anh nhưng thật sự anh rất quá đáng, mọi việc anh luôn tự quyết định và áp đặt vào cô.

Anh muốn cô cứ suốt ngày ở nhà và sinh con cho anh, anh có bao giờ nghĩ cho cảm giác của cô không? Anh có biết cô muốn gì không?1

Mộ Duật Hành tức giận quăng mạnh tờ báo xuống bàn, đứng dậy đối diện với cô..

Tôi quá đáng ư? Ừ, tôi lúc nào cũng quá đáng, chỉ có Dương Hữu Bằng của em là không quá đáng…

* Bốp1

Trình Ngữ Lam vung tay tát thẳng vào mặt anh. Nước mắt tủi thân, uất ức rơi xuống lã chã….

Dương Hữu Bằng? Lúc nào anh cũng lấy Dương Hữu Bằng ra soi mói cô. Ai chẳng có quá khứ, ai chẳng có mối tình đầu. Chẳng lẽ anh không có, ừ thì anh không có nhưng anh từng lên giường với rất nhiều người phụ nữ.