Trình Ngữ Lam Em Là Của Tôi

Chương 208



Chương 208

Không cần đến tập đoàn làm việc, nếu em dám nói với ba mẹ, tôi chắc chắn sẽ không tha cho gia đình em.

*Túttt

Tiếng tút dài bên tai của Lãnh Nhược Vũ, nước mắt tự trào rơi xuống. Hai chân run rẩy quỵ thẳng xuống nền, cơ thể trần truồng nhớt nháp đầy những dấu hôn. Nhược Vũ co chân, úp mặt vào đầu gối khóc lên thành tiếng, cô bây giờ chẳng biết làm gì ngoài khóc cả…

Ly hôn ư?

Chắc chắn là không thể, Mộ Cảnh Thâm tốn nhiều công sức như vậy thì làm sao dễ dàng buông tha cho cô.

Nhưng sâu trong lòng của cô vẫn còn hy vọng rằng anh yêu cô. Hơn hai năm không phải là một thời gian ngắn, chẳng lẽ trái tim của anh bằng sắt đá, không một lần rung động trước tấm chân tình của cô.

Lãnh Nhược Vũ xuống nhà ăn sáng đã là hơn 11 giờ trưa, đôi mắt sưng húp, mặt mày bơ phờ sau một đêm tân hôn, bước chân cũng không được tự nhiên vì phía dưới vẫn còn rất đau rát. Cô còn phải mặc chiếc váy kính đáo để không lộ ra những vết xanh vết đỏ trên người.

Ngồi xuống bàn ăn chút gì đó cho qua buổi, cô không thể chết vì một người đàn ông tệ bạc không yêu cô được, cô phải mạnh mẽ vượt qua nỗi đau này dù biết rằng rất khó khăn.

Người làm nhìn cô với dáng vẻ rất nghi ngờ. Không phải đại thiếu gia và thiếu phu nhân mặn nồng lắm sao? Sao nhìn thiếu phu nhân trông rất tiều tụy chỉ qua một đêm?

Chẳng lẽ đêm qua đại thiếu gia quá mãnh liệt?

Ồ cũng phải, đại thiếu gia cao to khỏe mạnh như vậy, không liệt giường đã là may mắn lắm rồi!

Bên ngoài có tiếng xe lái vào biệt thự, Lãnh Nhược Vũ hít một sâu căn dặn lý trí không được yếu đuối, cô sẽ không cho anh được toại nguyện!

Anh nói rằng muốn giày vò cô cả đời sao?

Được, vậy cả hai cùng nhau giày vò, cô không vui vẻ, cô cũng không cho phép anh vui vẻ!

‘Bùm

Đây là tiếng nổ trong đầu của Lãnh Nhược Vũ, hai chân của cô cứng ngắt đứng yên tại chỗ, nước mắt chẳng hiểu tại sao lại rơi xuống nữa rồi!

Trước mắt của Nhược Vũ bây giờ là một nam một nữ công khai ôm ấp với nhau, không ai khác chính là Mộ Cảnh Thâm và một cô gái có thân hình rất sexy, khuôn mặt xinh đẹp hơn cả cô.

Vợ anh đấy à? Trong thê thảm vậy? Đêm qua chắc anh mạnh bạo lắm sao?

Cô gái đó nhếch môi châm chọc nhìn Nhược Vũ, ánh mắt khinh bỉ ra mặt, bàn tay khẽ mở từng khuy áo sơ mi của Mộ Cảnh Thâm. Ấy thế mà anh lại tỏ ra vui vẻ, vòng tay siết chặt cô gái đó vào lòng, ánh mắt yêu thương nuông chiều như từng đối xử với cô.

Em biết rõ anh yêu ai mà bảo bối.

Yêu anh!

Lãnh Nhược Vũ bật cười chua xót xoay mặt sang hướng khác. Thật sự đã quá đủ rồi, niềm hy vọng cuối cùng của cô như ngọn nến đặt trước gió, và cuối cùng nó đã tắt lịm đi sao những hành động và lời nói của anh.

Mộ Cảnh Thâm nhếch môi cười nhạt, ôm chặt lấy eo của người con gái đó từng bước đi lên cầu thang. Nhược Vũ quay mặt lại nhìn theo hai bóng lưng, nước mắt rơi xuống, bàn tay xiết chặt, trong lòng uất hận thề rằng không bao giờ tha thứ cho anh.

Đứng bên ngoài phòng ngủ của mình, Lãnh Nhược Vũ nghe được tiếng rên rỉ ái muội của người con gái đó. Không ngờ rằng anh lại nhẫn tâm đến thế, làm chuyện đồi bại đó trong phòng tân hôn của cả hai, trên chiếc giường của cả hai…