Mã Dao không chống cự lại được với sự dịu dàng này của Trình Tranh, hơn nữa anh lại còn quấn quýt cô chặt như vậy. Những nụ hôn ấy khiến cô không thể khước từ, còn bàn tay thon dài kia lại hư hỏng mà xé rách chiếc váy ôm màu đen của cô. Cô hoảng hồn giữ chặt tay anh, dùng sức đẩy anh ra.
"Đồ lưu manh."
"Bảo bối! Nằm yên nào!"
Trình Tranh khom người đến, cơ thể rắn rỏi dần dần lộ ra trước mắt Mã Dao khi anh bắt đầu cởi áo sơ mi ra. Những múi thịt săn chắc hệt như một bức tượng bằng đồng, dưới ánh sáng mờ mờ ở bên ngoài càng khiến nó thêm phần quyến rũ. Cô nằm ngã lưng vào cửa xe, mái tóc dài bị anh làm rối tung, quần áo xộc xệch không chỉnh tề, váy thì bị xé cao đến hông, áo sơ mi thì hở ngực. Bàn tay nhỏ nhắn chạm vào ngực anh, lập tức khiến anh thoả mãn mà khẽ cười.
"Nhìn xem ai vừa nói anh lưu manh kìa!"
"Là anh dụ dỗ em."
Mã Dao cười mê hoặc, bắt đầu lao vào cuộc yêu cùng với anh khi chủ động quấn quýt hôn anh ngọt ngào. Tay cô choàng qua cổ, dùng đôi môi căng mộng của mình dẫn dắt anh đi đến nơi gọi là thiên đường. Không gian trong xe nóng dần lên, khi Trình Tranh dần dần đưa vào, nhìn thấy vẻ mặt ửng hồng của cô cùng với những tiếng rên khe khẽ. Anh thở dốc, mái tóc ướt đẫm mồ hôi chậm rãi di chuyển bên trong cơ thể của Mã Dao, như vậy càng khiến cô cảm nhận rõ rệt sự hiện diện của thứ đó.
Tay cô bấu chặt chiếc ghế mình đang ngồi, rồi lại ôm lấy lưng anh, quơ quào lung tung. Cô nhíu mày, cắn môi chịu đựng không muốn kêu lên vì cứ sợ người ngoài sẽ nghe thấy. Dù sao bây giờ vẫn đang ở ngoài đường, Mã Dao cũng biết ngượng, nếu chẳng may có ai đó chú ý đến thì cô không biết nên giấu mặt đi đâu.
"Có ai không?"
Cộc! Cộc!
Mã Dao hoảng hồn, khi nghe thấy có tiếng ai đó gõ tay vào cửa kính xe. Cô giống như bừng tỉnh khỏi cơn mê muội, có một luồng sức mạnh cực hạn khiến cô có đủ sức mà đẩy Trình Tranh ra rồi cài lại cúc áo.
"Có người ở ngoài kìa!"
Anh nhăn mày, chỉn chu lại quần áo rồi ấn nút đổi lại cửa kính xe. Anh nhìn ra bên ngoài, ngạc nhiên khi thấy người ở ngoài xe là một người đàn ông chừng 40 tuổi, mặc cảnh phục trong khá nghiêm mặt. Kính xe hạ xuống, anh hỏi.
"Có chuyện gì vậy?"
"Xe anh đang đậu ở ngay ngã ba đường, cản trở lưu thông, phiền anh chú ý một chút."
"À... Tôi..."
Trình Tranh cứng họng, lúc mình chú ý lại mới biết thì ra tuy đoạn đường này vắng thật, nhưng ngay ngã ba vẫn có xe lưu thông. Anh thoả thuận trong êm đẹp với người đàn ông đó rồi lái xe đi nơi khác, trên đường đi vẻ mặt tỏ ý không vui. Mã Dao thấy anh như vậy vừa thương vừa buồn cười.
"Thôi mà! Đừng có quạo!"
"Em còn trêu anh? Lẽ ra em nên dỗ dành anh mới phải, em phải tâm lý một chút chứ?"
Xe dừng lại trước cổng nhà, Mã Dao vui vẻ vừa hôn anh một cái thì lại có người tiếp tục đập cửa kính xe. Lúc cô quay sang nhìn, nụ cười trên môi vụt tắt khi thấy đó là chủ nợ của mình, bà Hà đã đứng ở đó đợi từ lâu. Trình Tranh nhìn sang cô tò mò, anh muốn cùng cô xuống xe nhưng cô lại vội vàng nói, vẻ mặt gượng gạo.
"Anh về trước đi! Em phải vào nhà rồi."
Anh nhướn mày nhìn ra ngoài xe, hỏi.
"Ai vậy?"
"Là hàng xóm của em thôi, không có gì đâu! Anh về trước đi!"
Mã Dao dỗ dành một hồi, anh mới chịu tin lời cô mà để cô xuống xe rồi rời đi, dù sao việc ở công ty chưa giải quyết xong, hôm nay anh còn phải về nhà. Gần đây bận rộn cho dự án mới, anh vẫn chưa thu xếp thời gian về nhà để thăm mẹ và nội. Mặc dù biết khi về nhà nhất định lại nghe cha cằn nhằn, nhưng anh vẫn không thể không về.
Mã Dao vừa xuống xe, bà Hà đã cười tít mắt mà kéo tay cô lại gần ra vẻ thân thiết.
"Đi xe sang vậy? Bạn trai của cô sao?"
Cô nhìn theo hướng chiếc xe đã rời đi xa, từ chối sự thân thiết của bà ta rồi nói.
"Không. Giám đốc của tôi."
Bà Hà gật đầu cho qua loa, nhưng đã đoán ra được phần nào quan hệ của cô và người ngồi trên chiếc xe kia. Hơn nữa nhìn cô bây giờ tóc hơi rối, váy ôm còn bị xé rách lên, tinh tế một chút thì sẽ hiểu được chuyện gì vừa xảy ra. Mã Dao cũng hiểu hôm nay bà ta đến đây tìm mình là vì nguyên nhân gì, cũng may cô vừa nhận lương ở quán cà phê nên tạm thời có cách ứng phó. Cô lấy tiền trong ví ra, đưa cho bà Hà gần hết, chỉ giữ lại một ít để mua thức ăn trong một tuần.
"Bà cầm lấy đi! Tôi vừa tìm thêm được việc làm, sẽ nhanh chóng trả hết cho bà."
"Xem như cô biết điều đấy!"
Nhìn bà ta rời đi, cô mới thở dài một hơi. Không hiểu sao bây giờ cô lại thấy trong lòng có nhiều nỗi lo rất mâu thuẫn. Trước đây khi chưa quen biết Trình Tranh, chưa yêu đương với anh, cô thấy mình có thể một mình mà gồng gánh tất cả. Nhưng bây giờ có anh bên cạnh, nghe anh an ủi vài câu, dịu dàng vài câu, cô lại muốn tìm anh để dựa dẫm khi mệt mỏi. Cô lắc đầu, gạt bỏ mấy suy nghĩ vu vơ đó rồi mở cửa đi vào nhà, vẫn nên lo chuyện trước mắt là hôm nay sẽ ăn gì.
Ở sau khúc cua đoạn đường gần nhà Mã Dao, chiếc xe của Trình Tranh vẫn còn đó chưa rời đi. Anh vừa từ biệt cô xong thì đã đỗ xe tại đây, chụp lại ảnh của bà Hà rồi gửi cho Hải Đình.