"Anh cũng biết chúng ta chỉ vừa mới quen nhau, chuyện đó là quá nhanh với em mà?"
Trình Tranh nhìn Mã Dao, anh không nghĩ rằng cô lại quan trọng vấn đề thời gian đến như vậy. Cô là người thiếu đi tình yêu cha mẹ từ rất sớm, anh hiểu, vậy nên anh mới mong có thể nhanh chóng đưa cô về nhà ra mắt gia đình.
"Mã Dao! Anh không hề xem thường em hay gì cả, em biết mà? Anh từng nói anh muốn che chở cho em, là thật, anh thấy mình đủ khả năng nên mới nói như thế."
"Anh không nói mình là thần thánh có thể bảo vệ em thật sự chu toàn, nhưng mà mạng này của anh, nếu em cần, ngay bây giờ anh có thể cho em."
Mã Dao nhìn vào mắt Trình Tranh, cô muốn nói gì đó nhưng không hiểu sao lại bị sự kiên định trong mắt anh làm cho nghẹn lại. Có lẽ cô đã nghĩ sai về anh thật rồi. Vì thời gian qua cô vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng anh, dù rằng trong giây phút ngắn ngủi cô rung động, cô thấy ấm áp, nhưng vẫn cứ có cảm giác lo sợ mình bị lừa dối.
Cái tôi trong người Mã Dao lại quá lớn, dù biết rằng bây giờ lời anh nói ra có chân thành đến mức như vậy, nhưng cô cũng không thể nào cho anh thấy mình quá mức yếu mềm. Cô cười nhạt.
"Mạng của anh thì em cần làm gì chứ?"
Một bóng đen lướt nhanh qua, cô còn chưa kịp rõ chuyện gì thì cánh tay bị kéo mạnh một cái, túi xách đã bị giật mất.
"Cướp!"
Mã Dao trở nên hoảng loạn làm Trình Tranh cũng rối theo, cô bắt lấy cánh tay anh nói.
"Túi xách của em! Ảnh của ba mẹ em!"
Anh biết ba mẹ đối với cô mà nói là vô cùng quan trọng, di vật để lại càng ít thì lại càng trân quý. Buông tay cô ra, anh chạy một mạch theo tên cướp trên vỉa hè. Mã Dao cũng không thể đứng yên được mà chạy theo sau, một cuộc rượt đuổi bắt đầu diễn ra. Tốc độ của tên cướp nhanh, nhưng tốc độ của Trình Tranh cũng không phải dạng vừa khi anh nhanh chóng đuổi theo sát nút. Mã Dao ở phía sau một đoạn hô lên gọi thêm người đến giúp đỡ, lúc đến nơi đã thấy anh và tên cướp giằng co. Trình Tranh có học chút võ phòng thân, nhưng phía tên cướp lại có dao khiến anh khó mà áp chế được.
Nhìn thấy mũi dao sắc nhọn cứ đưa qua đưa lại trước mặt anh, cô sợ đến mức hoảng hốt muốn lao vào kéo anh ra. Chi bằng đừng lấy lại nữa, còn hơn phải nhìn anh giằng co thế này.
"Trình Tranh!"
Thấy có người đến, tên cướp sợ hãi lơ là, là cơ hội tốt để Trình Tranh kéo lại túi xách từ tay hắn về phía mình. Lúc anh vừa lấy được nó, cũng là lúc tên cướp tung đòn chí mạng, đâm vào người anh một nhát rồi bỏ trốn. Anh ngã vật xuống đất, bàn tay dính máu cầm lấy túi xách đưa về phía Mã Dao.
"Anh điên rồi sao? Thấy hắn có dao tại sao còn giành lại chứ? Anh muốn chết phải không?"
Mã Dao vừa khóc vừa đánh vào người Trình Tranh, nhìn bụng anh đầy máu, đến nỗi khoé miệng anh bây giờ cũng có máu trào ra. Anh nhìn cô, cố gắng nở nụ cười.
"Anh nói rồi. Mạng của anh... Có thể cho em..."
"Anh nguyện... Cho em, để được... Em tin tưởng anh..."
Cô liên tục lắc đầu, không hiểu trái tim mình bây giờ sao lại đập nhanh đến vậy, hoảng loạn đến vậy.
"Trình Tranh! Anh đừng nói nữa! Đừng nói nữa mà!"
Bệnh viện trung tâm thành phố.
Xe cấp cứu dừng trước cổng bệnh viện, Trình Tranh lập tức được đội ngũ bác sĩ và y tá đẩy vào bên trong, Mã Dao cũng đi theo cùng. Trên đường tới đây cô rối quá, không biết làm thế nào nên đã gọi cho Hải Đình và Hà Dữ. Bọn họ nhận được tin thì chạy như bay đến, nhưng chỉ thấy mỗi mình cô đang ngồi thất thần ở trước cửa phòng cấp cứu. Sau khi hỏi thăm tình hình, mới biết Trình Tranh vì đuổi theo tên cướp lấy lại túi xách cho Mã Dao nên mới bị thương.
Thấy cô ngồi thừ ở đó, hai người họ không dám hỏi nhiều mà chỉ đưa mắt nhìn về phía căn phòng kia. Chơi chung với Trình Tranh đã lâu, tính tình của anh thế nào họ rất rõ, nhưng họ cũng chưa từng thấy anh vì ai mà liều mạng đến mức này. Mã Dao ngồi ở đó, trong đầu cô cứ quanh quẩn mấy câu nói của Trình Tranh. Cô nhớ đến vụ tai nạn của cha mẹ mình, nhớ đến bàn tay dính đầy máu của anh thì trái tim lại bị bao vây bởi nỗi sợ.
Nhìn đôi giày đỏ mình đang mang, nhớ lại lúc anh cẩn thận bế cô lên, dịu dàng mang giày vào giúp cô. Lúc này cô mới hiểu, những gì mà anh muốn chứng minh cho cô thấy, chỉ đơn giản là việc anh yêu cô nhiều như thế nào. Vùi mặt vào đôi tay dính máu đã khô, Mã Dao bật khóc, tiếng khóc của cô làm Hà Dữ và Hải Đình nghẹn lại. Mãi cho đến khi bác sĩ đi ra, cũng may nhát dao không quá sâu và không đâm vào chỗ hiểm nên không nguy hiểm tính mạng. Mã Dao sau khi được sự đồng ý của bác sĩ vào phòng bệnh, cô lập tức chạy vào trong.
Trình Tranh còn hôn mê, anh nằm ở đó với bộ đồng phục của bệnh việc, chiếc áo hở ra để lộ vết thương vừa được băng bó ở bụng.
"Cậu ấy không sao đâu, cô đừng lo lắng quá!"
Hải Đình thở dài an ủi, anh ta biết tâm trạng của cô bây giờ rất xấu, chỉ hi vọng cô có thể nghe lọt tai mấy lời này mà khá hơn một chút. Cô đứng đó nhìn Trình Tranh, giọng nhẹ bâng.
"Lúc nãy chúng tôi cãi nhau, Trình Tranh có nói nếu như tôi cần, mạng này của anh ấy cũng sẽ cho tôi."
Hải Đình nghe vậy thì nhìn sang Hà Dữ, lần đầu tiên thấy Trình Tranh vì một người con gái mà chấp nhận giao mạng sống của mình ra cá cược.
"Tôi còn nghĩ anh ấy chỉ là nói trong lúc nhất thời. Nhưng mà bây giờ, tôi tin rồi."