Trò Chơi Bách Quỷ

Chương 3



Tôi đang suy nghĩ về ý định của Chu Thái.

Diêm Huyên Huyên lại gửi tin nhắn trong nhóm: “Vừa nãy chạy quá gấp, điện thoại bị rơi và tắt máy. Các cậu có nghe thấy một tiếng nổ lớn không?”

 

[Tớ nhìn thấy có mấy người mặc đồng phục bảo vệ ở xa, họ đang khống chế một bóng đen.<Các cậu nói xem, có phải đã an toàn rồi không?]

Lời của Diêm Huyên Huyên khiến tôi và Liễu Tự có chút phấn khởi, cùng quay sang nhìn Chu Thái.

...

Thấy vậy, Chu Thái tiến lại gần, nói nhỏ: "Thứ nhất, chú Lý mặc định chúng ta biết về kẻ g.i.ế.c người, điều này rất bất hợp lý. Thứ hai, nếu chú ấy tham gia khống chế hung thủ, chắc chắn phải làm biên bản, sao lại ở đây được? Thứ ba, đồng hồ đếm ngược vô nghĩa kia vẫn đang chạy.

"Tối nay quá kỳ lạ, chúng ta phải cân nhắc đến tình huống xấu nhất, ví dụ như... gặp ma. Còn nhớ Liễu Tự đã nói về trò chơi ác quỷ không?”

"Trước khi đồng hồ đếm ngược kết thúc, chúng ta nên nghi ngờ mọi thứ bên ngoài cánh cửa, có lẽ... bên ngoài không phải là người."

Tôi ngưỡng mộ nhìn Chu Thái, rồi lặng lẽ rút thêm một con d.a.o gọt hoa quả nữa, hai tay cầm d.a.o phòng thân.

Liễu Tự nói tiếp : "Vậy còn Diêm Huyên Huyên..."

Chu Thái nói: "Cô ấy trước tiên gặp phải hiện tượng quỷ đánh tường, sau đó cuộc gọi bị ngắt. Tiếng nổ lớn đó... có thể là âm thanh khi cô ấy bị tấn công. Thứ làm hại cô ấy hoàn toàn có thể giả mạo cô ấy trong nhóm chat, tạo ra ảo giác an toàn."

Tôi gật gù: "Nghĩa là, ông Lý có thể đang cầm điện thoại của Diêm Huyên Huyên... và nhắn tin bên ngoài cửa?"

Sáu ánh mắt nhìn nhau, một luồng khí lạnh lại len lỏi vào đỉnh đầu.

"Tôi nghi ngờ có đồng bọn của hung thủ đang khống chế các em bên trong, phải mở cửa để xác minh."

"Cạch—"

Có tiếng chìa khóa cắm vào ổ khóa. Nhưng vì bên trong cũng có chìa khóa, ông Lý không thể vặn được chút nào.

Chúng tôi vừa mới thở phào nhẹ nhõm.

"Rầm! Rầm! Rầm!"

Ông Lý lại mất hết kiên nhẫn, bắt đầu đập cửa dữ dội.



"Được, được, được. Là, các, em, ép, tôi."

Ông ta gằn từng chữ, như quỷ dữ gầm thét. Quả nhiên ông Lý có vấn đề lớn!

"Keng—"

Một tiếng rít chói tai xé toạc không gian yên tĩnh. Cánh cửa phòng bắt đầu rung lên dữ dội. Tôi hơi ngạc nhiên, nhìn qua lỗ mắt mèo. Ông Lý đang cầm một vật đen sì chĩa vào cửa.

Khi tôi nhận ra đó là gì, đồng tử tôi co rút lại. Đó là... một chiếc máy khoan.

...........

May mắn thay, cánh cửa rất chắc chắn, sau một phút, chỉ có một lỗ nhỏ được khoan ra.

Máy khoan dừng lại. Một khuôn mặt biến dạng áp sát vào lỗ, ánh mắt tham lam, cố gắng nhét đầu vào bằng mọi giá.

Chu Thái kinh hãi hét lên "Ông ta muốn chui vào từ cái lỗ nhỏ!"

Kỳ lạ hơn nữa, sau gáy của ông Lý trống rỗng, như bị thứ gì đó khoét mất. Tim tôi thắt lại, quả nhiên ông ta không phải người. Nghiến răng, tôi cầm hai con dao, sải bước về phía "con giun người" này

"Cút ra cho bà , đồ xấu xí!"

Hét xong, tôi đ.â.m hai nhát d.a.o vào mặt con quái vật. Máu b.ắ.n tung tóe, nhưng ông Lý càng trở nên điên cuồng, tăng tốc chui vào, giống như một loài động vật thân mềm nào đó. Tôi cố gắng đè nén nỗi sợ hãi, nhấc ghế lên định đập xuống.

...

"Keng—"

Đột nhiên, tiếng khoan lại vang lên. Tất cả mọi người đều sững sờ.

"Ai?!"

Ông Lý gào thét đau đớn, thân mình co giật. Qua lỗ trên cửa, tôi thấy ông ta ngã xuống đất, co giật không ngừng, trên bụng xuất hiện một lỗ thủng lớn đang rỉ máu. Từ trong bóng tối, một bóng người dần dần hiện ra.

Lại là... Diêm Huyên Huyên!

Cô ấy đặt máy khoan xuống, ngồi bệt xuống đất, thở hổn hển.



"Ông Lý vừa giả mạo tôi gửi tin nhắn, các cậu không tin chứ? Tôi thật đã trở lại rồi, nhanh! Mở cửa!"

"Ông Lý đẩy tôi xuống cầu thang, tôi lập tức giả vờ ngất xỉu. ông ta rất vội, chỉ lấy điện thoại của tôi đi. Bị quỷ đánh tường không ra được, tôi đành phải lén quay lại 412. May quá... tôi đến kịp lúc, nhưng tôi sợ còn có nguy hiểm khác, các cậu mau mở cửa đi!"



Mặc dù vui mừng, nhưng tôi không dám hành động thiếu suy nghĩ mà nhìn về phía Chu Thái.

Chu Thái do dự một lúc rồi nói: "Hãy nói thông tin cá nhân của cậu đi, số sinh viên, lớp, gia đình, quê quán, càng chi tiết càng tốt, chúng tôi cần xác minh xem cậu là ai."

Diêm Huyên Huyên lập tức nổi giận: "Chu Thái, cậu muốn câu giờ à? Đừng tưởng tôi không biết về cái đồng hồ đếm ngược c.h.ế.t chóc đó! Nếu đây là một trò chơi g.i.ế.c người, tôi dám chắc, 412 mới là nơi an toàn duy nhất. Chỉ còn 2 phút nữa thôi! Nếu hết thời gian mà tôi vẫn còn ở ngoài hành lang, rất có thể tôi sẽ chết!"

Tôi cũng có chút không đành lòng hỏi: "Chu Thái, còn cách nào khác không?"

Chu Thái vẻ mặt đấu tranh, im lặng không nói.

"Bạch Dương, Liễu Tự, hai cậu đừng nghe Chu Thái nói linh tinh...Tôi biết hai cậu không thích tôi lắm, nhưng... nể tình bạn cùng phòng, cứu tôi một lần... hu hu..."

Diêm Huyên Huyên bắt đầu khóc bên ngoài cửa. Chu Thái thở dài, tay đặt lên nắm cửa.

"A!"

Đột nhiên, Liễu Tự, người vốn ít nói, đau đớn ngồi thụp xuống. Tôi và Chu Thái vội vàng đỡ cô ấy dậy, nhưng lại chứng kiến một cảnh tượng kinh hoàng: Cánh tay Liễu Tự đột nhiên rướm máu, da thịt nứt toác!

Đây không phải là vết thương bình thường, vết m.á.u như được khắc bằng dao, từng nét từng nét một.

Thậm chí... còn là một dòng chữ máu: [411.]

Chu Thái sợ hãi rụt tay lại, kinh hãi nói: "Có thứ gì đó đang khắc chữ lên người cậu... Đây... đây thật sự là gặp ma rồi!

"411... có nghĩa là gì? Phòng đối diện?"

Tôi không có thời gian để suy nghĩ về điều đó, đang định lấy thuốc để cầm m.á.u cho Liễu Tự, nhưng cô ấy đã kéo tôi lại. Có lẽ là ảo giác, nhưng Liễu Tự lúc này như biến thành một người khác, dù yếu ớt nhưng vô cùng bình tĩnh.

Cô ấy mặt mày tái nhợt, đưa tay chỉ về một hướng. Tôi và Chu Thái nhìn qua khe cửa theo hướng cô ấy chỉ.

Đó là một chiếc gương.

Trên khung cửa phòng 411 đối diện, có một chiếc gương bát quái treo quanh năm để trừ tà. Hình ảnh phản chiếu trong gương cho thấy, sau gáy của Diêm Huyên Huyên trống rỗng. Giống như bác Vương và ông Lý, như thể bị thứ gì đó khoét mất.