Trò Chơi Bão Táp Trong Phòng Học Nhỏ

Chương 2



"Mẹ kiếp, các cậu có chơi ăn gian không?! Sao lại thắng nữa thế!”

“Chơi không lại thì im miệng đi.”

“Đã nói Giang Thái Nhiên cậu hễ đánh cược là thua, còn một hai phải chơi bài với bọn tôi, tiền nhiều không có chỗ vứt hay sao?”

“Bổn thiếu gia tôi hôm nay giúp đỡ người nghèo, không được à?!”

“Trên người cậu chỉ có mấy vạn đồng tiền, cậu giúp đỡ ai được đây?”

Vừa đi đến cửa phòng học cửa, Hựu Nhi và Tống Loan đã nghe thấy bên trong truyền ra tiếng cãi vã xôn xao.

Cô đẩy cửa mở ra, quả nhiên là ba người Giang Thái Nhiên, Hàng Tễ Duẫn và Kha Hoằng Danh đang vây quanh một tụ, chơi bài poker, Hàng Tễ Duẫn lại còn hít mây nhả khói, rõ ràng trong phòng học không được phép hút thuốc...

Nghe thấy tiếng mở cửa, ba người động tác nhất trí quay đầu lại, Kha Hoằng Danh thấy Tống Loan liền chán ghét, hắn nhanh chóng quay đầu nhìn lá bài trên tay mình, Hàng Tễ Duẫn tay cầm điếu thuốc khựng lại một chút, sau đó quay người đi rít tiếp một hơi.

Còn Giang Thái Nhiên thấy Tảm Hựu Nhi thì liền vui vẻ nhảy xuống ghế:

“Tiểu Hựu Hựu, sao bây giờ mới đến vậy... tôi đã chán đến nỗi phải đánh bài giết thời gian với bọn họ đấy.”

“Hựu Nhi chờ các cậu rất lâu, đến khi không được mới ra ngoài tìm di động đấy.”

Tống Loan vẫn không buông tay đang nắm tay Hựu Nhi, hơi nghiêng người ngăn cản đôi tay Giang Thái Nhiên đang muốn xông tới ôm lấy Tảm Hựu Nhi, hắn nhẹ giọng giải thích với Giang Thái Nhiên.

“Cậu còn có mặt mũi nói chúng tôi sao, chính cậu không phải cũng lúc ấy mới đến còn gì?”

Kha Hoằng Danh ném xấp bài ra mặt bàn, xoay người lại gác chân lên cái bàn phía trước mặt, hai tay ôm đầu, dựa vào ghế lắc lư, ánh mắt nhìn về bàn tay đan vào nhau của Hựu Nhi và Tống Loan.

“Nếu không phải có tên khốn mặt đen nào đó cứ nhất mực phải khiêu khích tôi thì tôi đã sớm đến phòng học rồi.”

Hắn liếc mắt nhìn Kha Hoằng Danh miệng lưỡi giấu kim châm kia, nhẹ nhàng dùng cách nói của Hựu Nhi đánh trả lại hắn ta.

Tống Loan rất rõ ràng nhược điểm của Kha Hoằng Danh là ai.

“Các anh hai của tôi ơi, bây giờ đã mấy giờ rồi mà vẫn còn cãi nhau như thế, các cậu thật sự dự định hôm nay sẽ ngủ lại ở phòng học luôn hay sao?”

“Tôi không ngại ngủ chung với Tiểu Hựu Hựu đâu...”

Giang Thái Nhiên chống tay lên bàn căng người dùng chút lực ngồi lên mặt trên, chân nhịp nhịp cười tủm tỉm nhìn Tảm Hựu Nhi.

“Tiểu Thái Nhiên, tôi ngại đó.”



Hựu Nhi cũng cười tủm tỉm đáp lại Giang Thái Nhiên, ánh mắt liếc về phía Hàng Tễ Duẫn không nói một lời từ nãy đến giờ.

Cô giả vờ ôm ngực ra vẻ yếu ớt, đi đến trước mặt Hàng Tễ Duẫn cúi người xuống, bi thương nhìn hắn:

“Hàng Tễ Duẫn... Sao cậu có thể nhẫn tâm để đám thiếu nam thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi hoa quý chúng tôi phải hít khói thuốc của cậu hả...”

Khói thuốc run lên, Hàng Tễ Duẫn lấy một cái gạt tàn thuốc từ trong hộc bàn ra, dụi tắt thuốc lá, ngước mắt nâng cằm, ý bảo mình đã tiêu diệt khói thuốc, ánh mắt hắn dường như có chút tiếc rẻ, liếc mắt một cái qua cổ áo mở rộng của Tảm Hựu Nhi lộ ra vài mảng cảnh xuân, Hàng Tễ Duẫn giọng nói khàn khàn:

“Tôi cũng không ngại.”

Tảm Hựu Nhi giả vờ không nghe thấy, cô đi đến bục giảng ôm hộp thủy tinh sinh thái bầy kiến đến bàn Hàng Tễ Duẫn, bảo ba người khác cũng xúm lại đây viết nhật ký quan sát và nhận xét cá nhân, dù sao thì vị đại thiếu gia này chắc chắn sẽ không vận động cơ thể mình nửa bước.

Lại trải qua mấy hồi tranh cãi và khuyên can, năm người ồn ào nhốn nháo cuối cùng cũng làm xong bài tập, không trung mới trước đây chỉ là âm u, hiện tại là mưa to gió lớn.

“A, mưa lớn quá... không về được rồi, làm sao bây giờ..”

Cặp sách đã thu dọn xong, tiếng mưa ầm ầm vang dội ngoài cửa sổ thực quá mức rõ ràng, chỉ cần hơi kéo bức màn treo một chút, thì đã thấy được khoảng đất trống dưới lầu đều đã bị nước mưa làm cho lầy lội, có mấy chỗ còn đọng lại thành vũng, trên mặt có thể nhìn thấy được rõ ràng bong bóng nổi lên, rồi vỡ tan thành từng vòng từng vòng sóng nước.

“Thật đáng tiếc, tôi không mang theo dù, không thể đưa Hựu Nhi về nhà.”

Tống Loan đến gần bên cửa sổ, kéo rèm ra một khe hở quan sát tình hình bên dưới, rồi nhìn Hựu Nhi mặt mày ủ rũ, lắc đầu.

Giang Thái Nhiên đặt hộp kiến sinh thái vào chỗ xong, liền đến bên cạnh Tảm Hựu Nhi, duỗi đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ:

“Mưa lớn như vậy, sợ là không thể đội mưa mà về đâu, hay là chúng ta cứ ở lại đây, chờ khi mưa tạnh rồi mới về.”

Hàng Tễ Duẫn và Kha Hoằng Danh ngồi một bên cúi đầu không nói, không biết có phải đã cam chịu đồng ý hay không.

Tảm Hựu Nhi bỏ cặp sách vào hộc bàn trở lại, rồi ngồi xuống, dùng tay phải đỡ cằm, rối rắm hỏi: “Các cậu có ai mang theo di động không? Tôi gọi điện thoại tìm xem di động mình ở đâu, thuận tiện gọi xe taxi tới đón chúng ta về.”

“Nếu có mang di động đã sớm lấy ra gọi cho tài xế, còn chờ cậu gọi xe taxi hay sao?”

Thiếu gia giàu có Kha Hoằng Danh buông xấp bài poker trong tay, ngẩng đầu hỏi lại Tảm Hựu Nhi.

Nghĩ lại cũng rất hợp lý, nếu bọn họ có mang điện thoại thì chắc chắn là đã về đến nhà rồi. Nhưng bây giờ đã là năm 2019, vì sao lại còn có người không mang theo điện thoại ra cửa vậy, hơn nữa còn là cả bốn người?

“Có phải các cậu đang sống ở năm 2019 không vậy... sao ra ngoài mà lại không mang điện thoại chứ?”

Cô thật sự không thể nghĩ ra, nếu không có điện thoại, thì làm cách nào có thể vượt qua một ngày nhàm chán.

“Tôi không thuộc bộ tộc cúi đầu như cậu, không có di động thì sống không nổi.”

Kha Hoằng Danh đang cúi đầu chơi bài bài, nói một câu cũng không quên đánh vào mặt mình một cái, Hựu Nhi chỉ lặng lẽ liếc mắt một cái xem thường hắn.



Tống Loan đứng phía trước cửa sổ, chỉ cười không nói, nhìn ra mưa to bên ngoài, có vẻ suy tư.

Hàng Tễ Duẫn tiếp tục đọc sách, giống như bên ngoài xảy ra bất cứ cái gì cũng đều không liên quan đến hắn.

“Có di động rất phiền phức, một đống người tìm WeChat cậu nói chuyện phiếm, muốn ẩn đi cũng không xong.”

Giang Thái Nhiên vừa nhớ tới hình ảnh kia liền ghê tởm muốn chết, hắn le lưỡi giảm bớt một chút cảm xúc buồn nôn, hắn ngồi vào bên cạnh Kha Hoằng Danh, giật lấy lá bài Poker trong tay hắn ta, không còn hứng thú, lập tức tẩy bài.

“Còn không phải là bởi vì bản thân cậu lúc nào cũng trưng ra cái bề ngoài phong lưu, cho nên mới có một đống trai gái đi tìm Wechat của cậu. Cậu không cho bọn họ là được rồi không phải sao?!”

Giang Thái Nhiên khuôn mặt cực kỳ tinh xảo, mắt to như trân châu, hàng mi dài, làn da trắng sáng bóng loáng, mang vào một bộ tóc giả đảm bảo có thể giả trang làm con gái xinh đẹp.

“Tôi cũng đâu có muốn đẹp trai như vậy, nhưng đã lỡ đẹp rồi thì biết làm sao bây giờ... Tiểu Hựu Hựu tôi nói với cậu này, đám người kia phiền lắm, cậu không cho Wechat bọn họ sẽ đòi QQ, QQ nếu không được thì đến số điện thoại, số điện thoại mà không được thì lại nhét số điện thoại mình cho tôi, cậu nói xem bọn họ có phải nhàm chán lắm không?”

Trong lúc khoe khoang kể lể về đám si nam si nữ đối với mình kia, một lúc không chú ý, Giang Thái Phiên đã bị Kha Hoằng Danh giật lấy mấy lá bài trong tay.

“Bọn họ rất nhàm chán, nhưng tôi hiện tại cũng rất chán đây! Không có di động tôi phải làm thế nào mới chờ đến khi mưa tạnh được!”

Tảm Hựu Nhi ngẩng đầu, bộ dạng không thể vui vẻ nổi, chỉ biết ngửa đầu trách ông trời.

“Vậy hay là chúng ta cùng chơi bài đi, năm người có rất nhiều cách chơi đấy.”

Tống Loan đi đến trước mặt Tảm Hựu Nhi, mỉm cười nhìn cô đề xuất ý kiến, hai người bên kia đang cướp đoạt bài poker nghe thấy lời này liền ngừng lại.

Giang Thái Nhiên là người đầu tiên đồng ý: “Được đó, được đó, Tiểu Hựu Hựu đến đây ngồi với tôi đi, tôi dạy cậu chơi bài.”

“Cậu dạy cậu ấy sao? Cậu đây là thật sự muốn cậu ấy từ không có tiền biến thành tán gia bại sản à?”

Kha Hoằng Danh đối với kỹ thuật chơi bài của Giang Thái Nhiên là hết sức khinh thường, lập tức chê bai, còn không quên nói ngược chuyện Tảm Hựu Nhi vốn là nhà khá giả.

“Nè nè nè, Kha Hoằng Danh cậu nói chuyện càng ngày càng quá đáng rồi, cẩn thận tôi cho cậu biết tay đấy!”

Tảm Hựu Nhi rời khỏi chỗ ngồi của mình đi đến trước bàn ba người bọn họ, ngồi xuống bên cạnh Giang Thái Nhiên đang vẫy nắm tay uy hiếp Kha Hoằng Danh.

Tống Loan cũng đi theo bên cạnh cô, hắn nhìn Hàng Tễ Duẫn ánh mắt không màng đến chuyện trong phòng, chỉ một lòng đọc sách, nói:

“Tễ Duẫn, muốn cùng chơi trò gì đó không?”

Hàng Tễ Duẫn đóng sách lại bỏ vào hộc bàn, gác chân lên bắt chéo dựa vào lưng ghế, nhẹ giọng nói:

“Chơi trò nói thật lòng đi.”