Trò Chơi Bão Táp Trong Phòng Học Nhỏ

Chương 39



Cô ấy ôm Tiểu Hoa Hoa massage thêm vài phút, sau đó hỏi tôi có muốn thử ôm nó hay không.

Thực ra tôi và Tiểu Hoa Hoa cũng xem như là một nửa bạn bè, cho nên nghe thấy đề nghị của cô ấy thì liền gật đầu đồng ý, ôm nó vào trong lồng ngực.

Có lẽ bởi vì có ân nhân cứu mạng ở bên cạnh, cho nên lúc trước Tiểu Hoa Hoa còn gầm gừ đối với tôi, thì bây giờ đã ngoan ngoãn để mặc cho tôi vừa ôm vừa vuốt ve nó.

Trên người của nó có mùi của Hựu Nhi... Thật là dễ chịu.

“Thật ra cậu nên cười nhiều hơn, rõ ràng là một anh chàng rất đẹp trai, vì sao cứ luôn có sắc mặt hầm hầm như vậy?” Cô ấy nhìn nghiêng khuôn mặt tôi hơn 10 giây rồi đột nhiên nói ra một câu như vậy, tôi lập tức trễ khoé miệng không biết đã nhắc lên từ lúc nào của mình xuống.

Hựu Nhi kề sát mặt vào tôi, rồi dùng hai đầu ngón tay kéo khóe miệng tôi lên:

“Nếu mặt mài lúc nào cũng như thế, thì không đẹp trai đâu...”

Tôi nhẹ nắm lấy cổ tay cô ấy, dịch mấy ngón tay của cô ấy ra khỏi mặt mình, cô ấy ngẩn người thu tay lại, lập tức nói xin lỗi tôi.

Thực ra thì không cần phải xin lỗi bởi vì tôi không hề giận chút nào.

“A a a! Tiểu Hựu Hựu rõ ràng cậu nói rằng tôi là anh chàng đẹp trai nhất mà cậu đã từng gặp! Nói tôi trầm ngư lạc nhạn, bế nguyệt tu hoa, khuynh quốc khuynh thành, thiên hương quốc sắc! Bây giờ sao cậu lại có thể nói người khác là đẹp trai được!”

“Ôi, đến bây giờ cậu còn không biết những từ đó là dùng để hình dung con gái hay sao? Tôi khen Tống Loan đẹp trai và khen cậu đẹp gái, đâu có gì mâu thuẫn đâu, muội muội...”

“Tôi có phải là con gái hay không thì cậu tự mình nhìn xem!”

“Không cần đâu, nhìn mặt cậu là đã có thể đoán được rồi.”

Tôi thật sự rất hâm mộ, bọn họ có thể đùa giỡn tự nhiên như vậy... Cho dù có tôi bên cạnh cũng cảm thấy rất thoải mái, ấm áp.

...

Không biết vì sao hai người đang đùa giỡn kia lại đột nhiên quay lại nhìn tôi chăm chú.

“Giang Thái Nhiên, cậu có thấy không! Anh chàng dịu dàng ấm áp chính là bộ dạng này của Tống Loan đấy! Cậu mau học hỏi đi!” Hựu Nhi chỉ vào tôi với một bộ dạng hết sức kinh ngạc, giống như là nhìn thấy một trường hợp gì đó khiến người ta khiếp sợ.

“Làm sao mà đẹp trai bằng tôi được, Tiểu Hựu Hựu, cậu thật sự phải đi khám mắt!” Giang Thái Nhiên cực kỳ không phục.

Dịu dàng... Gần như bất tri bất giác tôi lại cười rộ lên.

Hựu Nhi thích bộ dạng dịu dàng của tôi sao?



Nghĩ đến đây, khóe miệng tôi lại càng cười sâu hơn.

“A a a, cậu đẹp trai quá đi!” Hựu Nhi giả vờ không chịu nổi, nhẹ nhàng che mặt tôi lại:

“Đừng nhìn tôi nữa. Tôi sẽ chết mất!”

...

Thật ra tôi biết cô ấy chỉ vì muốn tôi cười nhiều hơn, tiếp xúc với bọn họ nhiều hơn, cho nên mới cố ý trêu chọc như thế.

Nhưng vừa nhớ tới bộ dạng cô ấy lúc nãy, tôi vẫn không ngăn được nụ cười trên môi.

Vì vậy từ đó về sau, tôi liền biến thành một Tống Loan ôn hoà dịu dàng.

Sau khi tôi biết Kha Hoằng Danh cũng thích Hựu Nhi, tôi đã bắt đầu từ bỏ ý tưởng ở bên cạnh Hựu Nhi, tìm những cô gái khác làm đối tượng yêu đương.

Hình mẫu của bọn họ cũng không giống nhau, tôi muốn thông qua phương thức này, tiêu diệt tình yêu của tôi dành cho Hựu Nhi.

Nhưng cuối cùng cũng không ai có thể thay thế được địa vị của Hựu nhi trong lòng tôi.

Có lẽ bởi vì đã ẩn giấu quá lâu, cho nên tính cách mong muốn chiếm hữu cực mạnh của tôi chỉ trong lúc làm tình thì mới hiện ra, các cô ấy cũng bởi vì như vậy mà không chịu nổi, không bao lâu sau thì đề nghị chia tay.

Tôi cũng không có cảm giác gì, tuy rằng nói như vậy có vẻ như tôi rất Sở Khanh, nhưng trên thực tế chúng tôi cũng chỉ là đáp ứng nhu cầu của nhau.

Bạn họ thích bề ngoài dịu dàng ôn hòa và cách chi tiền hào phóng của tôi, còn tôi cần bọn họ để lấp đầy trái tim không có được Hựu Nhi của mình.

Mặc dù hiệu quả không lớn, nhưng dù sao cũng còn hơn là không có.

Mọi việc bắt đầu thay đổi sau khi tôi phát hiện Giang Thái Nhiên và Hàng Tễ Duẫn cũng có tình cảm đối với Hựu Nhi.

Hựu Nhi thời gian đó còn đang yêu nhau với một anh chàng học lớp bên cạnh, có lẽ tính nhẫn nại của chúng tôi đều quá mạnh, cho nên cô ấy chưa bao giờ phát hiện những anh chàng ngày thường luôn gọi cô ấy là tổ trưởng, nhưng sau lưng đều muốn đè cô ấy xuống giường, cô ấy không thể nghĩ tới được.

Tôi và Hàng Tễ Duẫn trở thành bạn thân không bao lâu sau khi cậu ta chuyển vào tổ của Hựu Nhi, sau khi kể rõ tình cảm của mình ra, chúng tôi cũng không hề sinh ra sự thù hằn, chỉ là thỉnh thoảng nói chuyện phiếm lại nhắc tới cô ấy, nhớ về những hình ảnh đáng yêu của cô ấy rồi nói không ngừng nghỉ.

Càng nhớ lại thì càng cảm thấy cô đơn.

Hàng Tễ Duẫn hỏi tôi vì sao không theo đuổi cô ấy, tôi chỉ cười, nhìn về phía Giang Thái Nhiên đang cãi nhau với Kha Hoằng Danh, cậu ta liền hiểu ra, rồi gật đầu không nói gì thêm.

Nhưng trong một lần khi nói chuyện với Giang Thái Nhiên, tôi đột nhiên bừng tỉnh.

“Hôm nay Tiểu Hựu Hựu đi thư viện, cùng với anh chàng kia... còn cố ý dặn dò tôi không được đến quấy rầy bọn họ.”



Giang Thái Nhiên mang theo một cái bóng ma trên khuôn mặt, trong tay nắm một ly Coca, ống hút bị vặn xoắn liên tục, phương thức nói chuyện cũng giống như bình thường, chỉ là ngữ điệu thì khác hẳn.

“Cô ấy thực sự thích anh chàng kia sao?” Trái tim tôi chợt đau đớn, nhịp đập cũng trở nên chậm hơn.

“Ai mà biết được... Tuy rằng thằng khốn kia bảo cô ấy cách xa tôi một chút thì cô ấy không chịu, chỉ một điểm này cũng làm cho tôi thấy rất vui vẻ... Nhưng mà nó cũng chứng minh rằng cô ấy chỉ xem tôi là em trai.” Vừa dứt lời thì cái ly giấy đã bị bóp nát, may mắn là cậu ta đã uống hết nước bên trong.

“Như vậy xem ra, Kha Hoằng Danh có lẽ sắp bị loại trừ.”

Tôi quay đầu nhìn ra cảnh tượng bên ngoài cửa sổ, Hàng Tễ Duẫn không biết đang nói chuyện điện thoại với ai, vẫn là khuôn mặt không cảm xúc đó.

“Cậu đừng có nói cậu ta. Còn cậu thì sao?”

Giang Thái Nhiên quẳng thứ đồ trên tay vào trong sọt rác, sau đó nhìn tôi bằng ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng.

“Tôi...ôi, nếu thế giới này có hai Hựu Nhi thì thật là tốt quá.”

Mẹ tôi đã cướp lấy ba nó, tôi lại đi tranh giành phụ nữ với nó... Thật là có lỗi với vai trò làm anh của mình.

“Thật là vớ vẩn, cậu có phải là đàn ông hay không? Nếu là tôi, không cần quan tâm cô ấy có phải là người phụ nữ của em mình hay không, nếu cậu ta không cam tâm cứ cùng tiến lên thôi... Nói không chừng còn có thể 3P nữa ha ha ha.”

Tuy rằng bề ngoài cậu ta đang cười nhưng rõ ràng là khuôn mặt hết sức tăm tối.

“Tống Loan... Tôi thấy em trai trên danh nghĩa của cậu đã ở bên cạnh cô ấy lâu lắm rồi, sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày cậu ta không nhịn được nữa, mà cướp cô ấy về... bất chấp thủ đoạn.” Giang Thái Nhiên thay đổi tư thế, rũ mắt nói với tôi.

“Bây giờ chỉ bởi vì anh bạn trai này, mà tôi muốn ở gần cô ấy cũng phải nhìn sắc mặt của hắn ta... Cô ấy đã nói sẽ luôn ở bên cạnh tôi, một người em trai sao có thể ở bên cạnh cô ấy mãi được? Sớm hay muộn, có một ngày cũng sẽ bùng nổ... Chúng ta đều giống nhau.”

Nói xong những lời này, cậu ta xách theo ba lô đứng dậy bỏ đi, để lại tôi một mình trên ghế dài, trầm tư suy nghĩ.

Về đến nhà, tôi tìm một vài cuốn phim DVD, phát hiện một bộ NP.

Thật bất ngờ, khi tôi tưởng tượng khuôn mặt nữ chính là Hựu Nhi cùng làm chuyện đó với tôi và những người khác, tôi lại không hề cảm thấy khó chịu gì.

Thậm chí còn cứng lên.

Có phải tôi biến thái rồi không? Có lẽ vậy.

Nhưng mà, nếu cứ để mặc cho Kha Hoằng Danh ngồi chờ chết, cuối cùng còn để cho anh chàng khác cướp lấy Hựu Nhi đi, thì không bằng lựa chọn phương pháp này.

Vẹn cả đôi đường.