Trò Chơi Đen Đỏ

Chương 20



Mặc dù công viên mở cửa đến đêm nhưng rất ít trò chơi còn hoạt động, hầu hết đều là trò dành cho trẻ con không làm tăng adrenaline, chẳng hạn như đu quay ngựa gỗ hoặc bánh xe khổng lồ.

Triệu Thủy Vô đứng dưới bánh xe roulette khổng lồ, cầm xiên hotdog đã bị gặm sạch.

Mặt trời vẫn chưa lặn hẳn nhưng cũng sắp rồi, chỉ còn lại vài vệt đỏ ở phía chân trời.

“Nếu bây giờ đi lên thì không thấy được cảnh đêm.” Cô thấy có chút tiếc nuối.

Aaron hỏi ý kiến ​​nhân viên, bánh xe quay một vòng mất khoảng 20 phút: “Em muốn thử vận ​​may không?”

Cô khó hiểu: “Ý anh là gì?”

“Có lẽ ta có thể nhìn thấy cảnh mặt trời lặn hẳn xuống đường chân trời.” Anh nhìn hành lang xếp hàng trống trải, hai người là những vị khách duy nhất, nhân viên đang chờ họ đưa ra quyết định, “Nếu không, cũng ngắm cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp.”

Nếu coi hôm nay là một ngày hẹn hò, thì nhất định phải chọn một trong hai cái loại đu quay tốc độ rùa bò này, như thế mới có thể củng cố vững chắc hình ảnh trẻ con và vô hại của cô. Triệu Thủy Vô nghĩ ngợi, ném xiên que vào thùng rác hình nấm, vỗ vỗ tay.

“Vậy lên đó đi.” Cô nói.

Ghế lô nhỏ chỉ chứa đủ hai người, họ ngồi đối mặt, đầu gối gần như chạm nhau. Bánh xe bắt đầu rung lắc chuyển động, Triệu Thủy Vô nhìn xuống mặt đất càng lúc càng xa, rừng cây tươi tốt, phong cảnh thành phố dần thu vào trong mắt. Tế bào lãng mạn của cô đã chết từ lâu, bây giờ trong đầu cô chỉ có hiệu ứng cầu treo.

“Lâu lắm rồi mới ngồi bánh xe khổng lồ.” Khi bánh xe quay được một phần tư vòng, Triệu Thủy Vô phá vỡ sự im lặng, “Hình như lần cuối em ngồi là… hồi cấp ba, trường tổ chức du xuân, em ngồi cùng crush hồi đó.”

Aaron khá ngạc nhiên: “Em mà cũng có crush á?”

“Sao lại không?”

“Anh cứ nghĩ em là kiểu con gái chỉ cần tỏ tình thì không bao giờ bị từ chối.”

Triệu Thủy Vô cười: “Anh đánh giá cao em quá, hồi còn đi học em khá bình thường. Chắc chỉ có thầy cô mới thích em thôi, vì thành tích của em khá tốt, cũng không gây rắc rối gì.”

Anh vẫn lắc đầu: “Hoàn toàn không nhìn ra.”

“Còn anh thì sao?” Cô hỏi, nhưng không đợi anh trả lời, cô đã đưa ra kết luận, “Em nghĩ anh mới thật sự là người bách chiến bách thắng ấy.”

“Ừm… Thật ra anh cũng không biết.” Aaron khó có thể trả lời câu hỏi này, thấy vẻ mặt nghi ngờ của Triệu Thủy Vô, anh đáp: “Bởi vì cho đến tận bây giờ, anh mới chỉ tỏ tình với một cô gái, và còn chưa biết kết quả.”

Ái chà, cách trả lời này còn xuất sắc hơn cả cô.

Triệu Thủy Vô thầm than trong lòng, anh thật sự không ngại thể hiện giá thị trường của mình cao bao nhiêu.

“Anh có sợ độ cao không?” Qua các tòa nhà, cô thấy những người đi đường nhỏ như con kiến, liền hỏi anh.

“Hơi hơi, còn em?” Aaron thành thật trả lời.

Cô vui vẻ đáp: “Em chẳng sợ độ cao chút nào, anh xem bên dưới kìa.”



“Không …” Anh không cần suy nghĩ đã từ chối luôn, làm ra vẻ đáng thương, “Anh biết anh như vậy có vẻ không đủ ‘đàn ông’, nhưng anh thực sự sợ lắm.”

Thế mà Triệu Thủy Vô lại cảm thấy dáng vẻ này rất đáng yêu, dùng bàn chân đụng nhẹ vào mũi giày anh, làm nũng: “Nhìn một cái thôi mà.”

Aaron do dự một lúc, nhưng giữa nỗi sợ và cô bạn gái, anh đã chọn vế sau. Anh cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó vội vàng ngẩng lên, chạm phải nụ cười của cô.

“Đừng nhìn anh như thế, dưới đó thật sự rất đáng sợ.” Anh lớn tiếng giải thích.

Triệu Thủy Vô cười càng tươi, cả ghế lô đều lắc lư theo cô: “Thật ra anh như thế này cũng rất đáng yêu.”

Mắt thấy bánh xe sắp đưa họ lên đỉnh chóp, Aaron quyết định đổi chủ đề: “Thế rồi em và crush có tiến triển gì không?”

Đây thực sự là một câu hỏi hay. Triệu Thủy Vô trả lời: “Chẳng có gì xảy ra cả, lúc bánh xe lên điểm cao nhất, em lấy hết can đảm tỏ tình với cậu ấy, kết quả bị cự tuyệt dứt khoát.”

“Ồ.” Anh tiếc nuối thốt lên.

“Nên nửa cuối vòng quay thực sự rất xấu hổ, em phải cố gắng nhịn khóc, chỉ muốn xuống đất thật mau.” Lúc nói lời này trông cô rất bình tĩnh, có lẽ bởi vì mải nghĩ làm sao cho câu chuyện này chân thật nhất có thể, “Mọi người chỉ nói các cặp đôi hôn nhau trên đỉnh bánh xe sẽ ở bên nhau mãi mãi, nhưng không ai nói phải làm gì nếu tỏ tình thất bại, nên em có bóng ma rất lớn với cái bánh xe khổng lồ này, từ đó về sau cũng không thích ngồi nó nữa.”

Anh tỏ vẻ đã hiểu, nghĩ tới nghĩ lui rồi hỏi, “Vậy nếu bây giờ vai trò đảo ngược, liệu em có trở thành cái người đã làm người khác tổn thương kia không?”

Ý này có hơi rõ ràng quá.

Cơ thể đang thả lỏng của Triệu Thủy Vô bỗng cứng lại: “Oa, anh sẽ không…”

“Ai biết được.” Anh hơi nắm lấy tay cô, làm ra vẻ trầm ngâm, “Em tốt bụng thế này, anh đoán… Chắc em sẽ không muốn lại có người phải trải qua nỗi buồn như em đâu nhỉ.”

“Không phải có người từng nói, nếu anh thích một người thì phải chia sẻ nỗi đau với cô ấy à.”

“Nhưng cũng có người nói, nếu em thích một người thì phải hưởng chung niềm vui với anh ấy đó.” Aaron trả lời: “Em muốn truyền lại nỗi đau hay đón nhận niềm vui đây?”

Triệu Thủy Vô không thể đối mặt với ánh mắt say đắm của anh, đành nhìn đi chỗ khác.

Lúc này bánh xe đã lên đến điểm cao nhất, phía xa có một tòa nhà cao ngang tầm họ, gần đó có thể nhìn thấy đường ray của tàu lượn siêu tốc.

Giống như tất cả đang truyền cho cô dũng khí.

“Có lẽ, nhưng chỉ có lẽ thôi.” Giọng cô nhỏ đi rất nhiều, “Em muốn san sẻ với người niềm vui hơn.”

Anh nghe vậy, hai mắt sáng rực: “Thật ư?”

Ghế lô từ từ hạ xuống.

Mặc kệ không gian chật hẹp, Aaron ngồi xuống cạnh Triệu Thủy Vô, mắt sáng quắc nhìn cô. Cô cắn môi, như thể đang rất cố gắng để đối diện với ánh mắt của anh.



“Anh có thể hôn em không?” Đồng tử của anh phản chiếu bóng hình cô, lúc này Triệu Thủy Vô mới nhận ra đôi mắt của anh có màu nâu nhạt, không giống với mắt của Bạch Cảnh Xuyên, đen đến phát sáng.

Mặt anh dần chìm xuống, Triệu Thủy Vô không thể tìm thấy âm điệu trong hơi thở ngày càng đan xen của anh: “Em không biết…”

Lúc này, không từ chối cũng có nghĩa là đồng ý.

Môi anh chạm vào cô, khẽ mở miệng, cắn vào vị ngọt của son kem.

Điện thoại trong túi lại rung lên, Triệu Thủy Vô nhắm mắt lại, gáy dán vào cửa kính ghế lô, há miệng nghênh đón.

Tay cô chạm vào nút tắt máy, bấm cúp. Cô đáp lại anh, nụ hôn dần sâu hơn.

Đương lúc Aaron nhắm mắt đắm chìm, cô lại mở to mắt, luồn tay vào trong túi, đáp lại cuộc gọi thứ hai bằng cách trực tiếp tắt nguồn, rồi vươn tay leo lên cổ áo anh.

Cho dù lúc này là ai gọi đến, xin đừng làm phiền bà đây kiếm tiền.

Bánh xe quay gần hết nửa cuối vòng xoay, họ mới tách nhau ra. Aaron nhìn về phía sau Triệu Thủy Vô, vui mừng vỗ vai cô: “Em nhìn kìa.”

Cô quay đầu lại, mặt trời đã khuất hẳn phía chân trời, tia nắng cuối cùng cũng biến mất.

“Hôm nay may mắn thật.” Cô không kìm được mỉm cười cảm thán.

Anh cũng đồng ý: “Đúng vậy.”

Khi bước xuống đất một lần nữa, cả hai đã nắm tay nhau. Có vẻ như ở tuổi này Triệu Thủy Vô không còn quen với những động tác ngây thơ như vậy, cô hơi xấu hổ trốn sau lưng anh, lấy tay che khuôn mặt đỏ bừng.

Lúc nghỉ ngơi, Aaron tìm được một nhà hàng khá ưng ý, anh gọi điện xác nhận đầu bếp vẫn đang làm việc, gần đó không tiện đỗ xe, cũng may địa điểm khá gần nên bọn họ quyết định đi bộ qua.

Trên đường họ ngang qua một trung tâm mua sắm lớn, mặc dù đã đóng cửa nhưng các cửa hàng dọc theo con phố vẫn sáng đèn, những món đồ trang sức lấp lánh khiến người ta mê đắm không hề mất vẻ rực rỡ dưới ánh đèn.

Triệu Thủy Vô bị nó hấp dẫn, dán mắt nhìn vào dòng chữ Cartier in nghiêng: “Cái vòng đó mà treo trên xương quai xanh thì đẹp phải biết.”

“Đúng thế.” Aaron đứng sau lưng cô, nhìn theo hướng đầu ngón tay cô chỉ.

“Lần sau đi mua sắm, em sẽ xem xét kỹ hơn.” Cô ngầm quyết định, “Em nhớ hồi cấp ba mình không có tiền, ước mơ lớn nhất của em là mua được một chiếc vòng cổ trong tủ kính, nhờ nó mà đánh bại toàn bộ học sinh trong trường. Vất vả mãi em mới tích đủ tiền thì lại phát hiện hết mùa nó liền giảm giá, rơi vào tay người khác, căn bản không thể chờ em lâu đến vậy. Lúc đó em thực sự rất thất vọng, đến bây giờ cũng không nghĩ đến việc tiết kiệm tiền mua thứ mình thích nữa.”

“Vậy …” Anh kết luận, “Yêu thầm không thành, trang sức cũng không mua được, đây là hai điều tiếc nuối lớn nhất trong quãng đời cấp ba của em nhỉ?”

“Ừ.” Triệu Thủy Vô rất vui vì anh đã nắm được trọng điểm.

“Anh biết rồi.”

Quả nhiên so với bất kỳ lời âu yếm ngọt ngào nào, cô vẫn thích câu nói giản dị này hơn. Triệu Thủy Vô hài lòng đứng thẳng người, lại nắm lấy cánh tay của Aaron.

Hy vọng ai đó có thể thêm một kết thúc hoàn mỹ cho câu chuyện của cô.