Triệu Thủy Vô nằm trước cửa sổ tận mắt nhìn thấy xe của Aaron chạy đến dưới lầu, chiếc xe này không phải chiếc lần trước. Anh đẩy cửa bước xuống xe từ ghế sau, tốt quá, chứng tỏ còn có tài xế đến đón.
Cô xoay người trước gương thêm vài vòng nữa, đảm bảo rằng mọi chi tiết đều hoàn hảo nhất có thể rồi dán gót giày. Đôi giày mới đi không phải là cực hình nhưng chắc chắn là không thoải mái. Thời trang và sự thoải mái luôn là hai đĩa cân không thể cân bằng. Cô cầm túi xách, bỏ vào điện thoại rồi tùy tiện nhét phấn son, khăn giấy và chìa khóa vào kẽ hở, nhưng lại không mang ví. Đêm nay vốn dĩ không cần cô phải móc ví ra.
Gác cổng vang lên, Triệu Thủy Vô mở cửa, đi thẳng ra ngoài, xoay người khóa cửa lại.
Aaron nhìn thấy cô đứng ngoài cửa thang máy, chỉ cần liếc mắt một cái, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
“You look gorgeous.” Anh không kìm được mà nói tiếng mẹ đẻ.
Triệu Thủy Vô đã quen với loại ánh mắt này, tự nhiên giơ tay kéo thẳng cổ áo cho anh, dù nó đã rất chỉnh tề rồi: “Cám ơn, anh cũng vậy.”
Cô từng đi theo sếp đến khá nhiều buổi tiệc như này, nhưng buổi tiệc hôm nay có vẻ không quan trọng lắm, địa điểm cũng nhỏ hơn nhiều. Những người bạn trai cũ của cô hoặc là không dám công khai cô trước bàn dân thiên hạ, hoặc là trốn không tham gia. Được Aaron dắt đến đây đã là đãi ngộ tốt nhất từ trước tới nay với cô. Cô thậm chí còn bắt đầu suy nghĩ về việc có nên gia hạn hợp đồng “kinh doanh” đơn phương với anh hay không. Dù sao, lừa hai người là lừa, lừa một người cũng là lừa; lừa một tháng là lừa, lừa một năm cũng là lừa, cô đỡ phải tìm mục tiêu tiếp theo.
Họ bước vào hội trường, phía sau cũng có người lục tục vào, thoáng cái bên trong đã đầy ắp người.
Cái gọi là quần áo là lượt, ăn uống linh đình, lúc này cô mới thực sự cảm nhận được, xa hoa đến mức hư ảo.
Lúc đi vào, cô còn cố ý nhìn tấm biển trước cửa, trên đó ghi là lễ kỷ niệm 5 năm hợp tác chiến lược giữa hai công ty, là tiệc tối kinh doanh. Bằng nghề nghiệp của Aaron mà có thể đường hoàng xuất hiện ở đây, Triệu Thủy Vô càng chắc chắn về suy đoán của mình.
Họ đi xung quanh, chào hỏi các cặp đôi như trong phim truyền hình. Aaron bị một người đàn ông lạ mặt kéo sang một bên nói chuyện, Triệu Thủy Vô bèn một mình dựa cột nghỉ ngơi. Gót của đôi giày này còn mỏng hơn que tăm, cô bước đi hoàn toàn là dựa vào khả năng giữ thăng bằng của mình. Nếu không phải sợ bị nhìn thấy, cô thật sự muốn trộm cởi ra, thả lỏng lòng bàn chân một lúc.
Lúc này, cô bỗng sâu sắc cảm thấy mình là người ngoài cuộc, bởi vì cô hoàn toàn không thể tự tìm được phòng nghỉ dành cho nữ, thậm chí còn không chắc nó có tồn tại không. Nếu cô giả vờ thành thục hỏi bảo vệ phòng nghỉ ở đâu, mà bên kia lại nói ở đây không có phòng nghỉ, thì không biết ai xấu mặt hơn ai đâu.
Cái cột này vẫn khá ổn, bên ngoài còn được bọc vải flannel, không hề lạnh lẽo chút nào.
Triệu Thủy Vô cầm ly rượu rỗng trong tay, thấy bàn dài đầy đồ ăn không có ai ở gần, khiến cô cũng không dám mặt dày đi qua. Mở đầu bữa tiệc đã lao vào hốc đớp, nghe có vẻ không ổn lắm.
Thực sự hơi nhàm chán, cô thử tưởng tượng mình là một thiên kim tiểu thư chán ghét những buổi tụ tập giả tạo, tự tạo cho mình một tư thái độc lập, để trông đỡ nhà quê hơn. Thế giới của người giàu đúng là rất khó hòa nhập, trong 5 phút qua, cô không biết đã thở dài bao nhiêu lần.
Muốn chơi với điện thoại quá, nhưng cô sợ bị chỉ mặt điểm tên.
Cô quan sát quần áo của những người phụ nữ có mặt ở đây, phát hiện có người ăn mặc còn rẻ hơn cô, cô bỗng thấy cân bằng hơn đôi chút, rồi lại nghĩ, lấy thân phận của người ta căn bản không cần phải dùng tiền gói hàng ship đến, chỉ riêng tên của họ đã có thể ảnh hưởng đến hàng triệu tệ trên thị trường tài chính rồi. Ý thức được điều này lại làm cái đầu vừa mới nâng lên của cô ỉu xìu xuống.
Đúng lúc này, một bàn tay đưa ly champagne đầy ắp đến, cô tưởng là một người phục vụ tốt bụng, giơ tay định từ chối, nhưng lại nhìn thấy gương mặt tươi cười của Bạch Cảnh Xuyên.
“Sao anh lại ở đây?” Lần đầu tiên cô thốt ra suy nghĩ bên trong đầu mình.
“Bởi vì không có chuyện gì làm, rất buồn chán, nên tôi chỉ có thể đến đây giết thời gian với những cô chú trung niên mập mạp này.” Bạch Cảnh Xuyên cầm lấy ly rượu rỗng của cô, đặt qua một bên, người phục vụ đi ngang qua nhanh chóng thu dọn, anh nhét ly mới vào tay cô, “Bạn nam của cô đâu?”
Triệu Thủy Vô cảm thấy câu hỏi của anh vô cùng ác ý: “Tôi không biết, chắc đang thảo luận góp vốn chi nhánh với ông chú trung niên nào đấy. Thế bạn nữ của anh đâu?”
“Tôi cũng không biết.” Bạch Cảnh Xuyên dựa vào cây cột giống cô, “Hình như lát nữa còn phải khiêu vũ.”
Cô biết anh sẽ không vô cớ nói những điều này: “Anh muốn mời tôi nhảy cùng à? Tiếc là tôi chưa học nhảy kiểu này.”
“À thế à, vậy chịu rồi, vốn thấy cô lẻ loi một mình nên muốn tìm niềm vui giúp cô.” Sau khi bị từ chối, anh nhún vai rất thoải mái.
Cô còn lâu mới tin anh có ý tốt, với tính cách của anh, làm gì có chuyện giúp không công, dù có là từ thiện thì cũng phải thu được danh dự xã hội: “Nói nghe hay ghê, tôi cảm thấy thật ra anh chẳng có bạn nữ nào cả…”
“Cảnh Xuyên, sắp tới khiêu vũ rồi.”
Cô mới nói được nửa chừng, một cô gái mặc váy hồng trắng đã đứng trước mặt Bạch Cảnh Xuyên. Cô ấy xuất hiện nhanh đến nỗi Triệu Thủy Vô nghi ngờ cô nàng từ trong đất chui lên.
Cô ấy kéo ngón tay anh, thấy Triệu Thủy Vô bên cạnh, cũng không nghĩ hai người quen nhau, chỉ mỉm cười lịch sự với cô.
Bạch Cảnh Xuyên không biết mặt Triệu Thủy Vô hiện tại có đau không, liền hỏi cô gái: “Em muốn khiêu vũ à?”
“Ừm, đứng đây mãi cũng chán.”
“Vậy được, chúng ta ra sân nhảy đợi trước.” Anh rút tay ra, rồi giơ cánh tay ôm ngược eo cô gái, nhưng lòng bàn tay vẫn giữ một khoảng cách lịch thiệp với cô nàng, anh gật đầu với Triệu Thủy Vô, “Chúng tôi đi trước đây.”
Câu nói này khiến cô gái kinh ngạc quay lại nhìn Triệu Thủy Vô, ánh mắt dừng trên mặt cô hai giây rồi trầm ngâm rời đi.
Triệu Thủy Vô không biết vẻ mặt của cô ấy là có ý gì, cảm thấy mình không đẹp bằng cô ấy sao? Cô gái trông trẻ hơn cô một chút, đoán chừng còn đang học đại học, nhưng vóc dáng cũng tám lạng nửa cân thôi mà.
Nhưng Bạch Cảnh Xuyên đúng là không phụ sự kỳ vọng của cô, nói tìm tình mới là có tình mới ngay, không có nửa điểm điêu toa.
Cô và cây cột lại nương tựa vào nhau, Triệu Thủy Vô thở dài tiếp tục quan sát dòng người tới lui.
Cô suýt tưởng mình hoa mắt. Hôm nay ra cửa quên xem lịch rồi, sao cả Hà Lộ và Hạ Chương cũng lảng vảng chỗ này? Đây là bữa tiệc mà Aaron và cô được mời tham dự hay là buổi tụ họp của những chủ hộ khu chung cư Quan cảnh viên số 15?
Hiển nhiên Hà Lộ cũng thấy cô, kéo Hạ Chương đến chào cô. Sau lần mua sắm đó, ngoài trò chuyện trong nhóm chat thì họ không có cơ hội chạm mặt nhau nữa.
Thật ra cũng chẳng có đề tài dinh dưỡng gì để buôn, Triệu Thủy Vô nghe Hà Lộ ca cẩm câu được câu không, rằng bữa tiệc này chán thế nào, đồ ăn trên bày trên bàn nửa tiếng cũng không có ai động, làm cô ấy cũng không dám ăn. Những lời này tình cờ chọc đúng công tắc, Triệu Thủy Vô gật như giã tỏi, nhưng sự chú ý vẫn tập trung ở nơi khác___ Hạ Chương đang đeo chiếc cà vạt ba mảnh mà cô chọn ngày hôm đó.
Đầu cô phình to, xoa xoa thái dương rồi quay mặt đi, làm bộ như không thấy, bây giờ cô không có sức lực để đối phó với những sự cố liên tiếp này.
Hà Lộ tưởng cô mệt: “Cô có muốn lên phòng nghỉ trên tầng ngồi một lát không, ở đó có nhiều phòng trống lắm, nếu sợ gặp người lạ sẽ xấu hổ thì đổi sang phòng đơn. Không muốn bị quấy rầy thì có thể trực tiếp khóa trái cửa, dù sao phòng trống nhiều như vậy, chắc đủ cho mọi người dùng.”
Đây tuyệt đối là tin tức tốt nhất mà cô nghe được hôm nay, Triệu Thủy Vô vẫn không quên lễ phép nói: “Hai người có muốn đi cùng không?”
“Không, lát nữa tôi và Hạ Chương còn muốn ra khiêu vũ.” Cô ấy ngọt ngào nắm lấy cánh tay của người bên cạnh, tựa đầu vào vai anh ta.
“Được rồi được rồi, dù tôi đang đói cũng không cần cô đút cơm chó đâu.” Triệu Thủy Vô ôm ngực, theo hướng Hà Lộ chỉ đi đến thang máy, “Tôi đi trước, chúc hai người vui vẻ. “
“Ừ!” Hà Lộ vẫy tay với cô.
Triệu Thủy Vô đi lên tầng hai, cuối cùng cũng được thả lỏng.
Không biết ở đây dùng cách cách âm gì mà tiếng ồn chúc rượu tầng dưới bỗng nhỏ đi rất nhiều, thậm chí chỉ còn tiếng gót giày sột soạt trên thảm. Một bên hành lang toàn là phòng, mấy cánh cửa đều khép hờ, từ khe cửa có thể nhìn thấy người ngồi bên trong, khi bước tới gần còn có thể nghe thấy tiếng trò chuyện, nhưng đều rất nhỏ. Những người tới đây đều có mục đích giống giống cô, tìm kiếm không gian yên tĩnh, nên không hề nói to.
Cánh cửa thứ năm đóng chặt, Triệu Thủy Vô đứng ngoài lắng nghe, không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào. Cô ấn tay cầm, nó không bị khóa, cửa phòng mở ra dễ dàng.
Để rồi cô gặp phải tình huống đẫm máu nhất trong lịch sử.
Cô gái đáng lẽ đang khoe thân trên sàn nhảy lại trần truồng dựa vào tường, chiếc váy hồng chỉ cách chân Triệu Thủy Vô mười mấy cm, xa thêm mấy bước là chiếc quần lót chữ T. Người đàn ông ngồi xổm trước mặt cô gái cũng trần như nhộng, chỉ có một nửa ngón tay lộ ra giữa chân cô, nửa còn lại ở đâu thì ai cũng biết.
Họ nghe thấy tiếng mở cửa và cùng nhìn qua, đối mặt với Triệu Thủy Vô.
“Quấy rầy rồi.” Cô trở tay đóng sầm cửa lại, hồn lìa khỏi xác.
Trong khi cô vẫn đang nỗ lực giảm xóc cho cú sốc này, thang máy ở cuối hành lang lại mở ra, Bạch Cảnh Xuyên bước ra, thấy Triệu Thủy Vô đang đứng tần ngần trước một cánh cửa, dáng vẻ như gặp phải ma, anh đã đoán được cô nhìn thấy gì.
Anh tới gần: “Xem ra tôi không cần hỏi cô có gặp bạn nữ của tôi hay không rồi.”
Tay Triệu Thủy Vô trượt khỏi tay nắm cửa, sờ món trang sức xinh đẹp trên cổ, không biết phải dùng tâm trạng gì để nói câu này: “Đúng vậy, cô ấy đang ở cùng bạn nam của tôi, vui vẻ với nhau.”