Trò Chơi Đen Đỏ

Chương 25



Chỉ một lần sao có thể đủ? Bạch Cảnh Xuyên không đợi cao trào kết thúc đã tiếp tục ra vào mạnh mẽ, ép cô không thể chống đỡ.

Cô dần trượt xuống, trốn vào trong nước. Anh không ngăn cản, cho đến khi thấy mực nước xấp xỉ mũi cô, có mấy cái bong bóng sủi lên. Cô câu lấy cổ anh, như đôi chân đang quấn lấy eo anh, nhấp môi cười khiêu khích anh dưới nước.

Có lẽ anh đã thấy Siren rồi. (*)

(*) Siren (Mỹ Nhân Ngư) là một series phim được phát hành trên trang Freeform vào ngày 29 tháng 3 năm 2018.

Bạch Cảnh Xuyên thu thập đủ không khí trong phổi rồi chui xuống.

Lưng của anh thỉnh thoảng lộ ra trong lúc va chạm, giống như một ngọn núi nhô lên từ đại dương mênh mông, ngón chân của cô là cá heo, dưới nước là sóng ngầm cuồng quay. Nụ hôn nghẹt thở khiến họ càng thêm triền miên, thông khí cho nhau, rồi nghiền nát nhau. Gậy sắt khổng lồ đang tìm kiếm sào huyệt trong nước, lần mò đến nơi hút cắn đầy cám dỗ, mạnh dạn xông vào, mượn dòng nước nhớp nháp bên trong để thăm dò nơi sâu nhất.

Thịt mềm bốn phía không biết là đang mời gọi hay ngăn cản, sôi nổi dán vào côn thịt.

Anh dường như đã chạm đến cuối hang, nhưng cả hai người đều đã hết oxy, phải trồi lên mặt nước. Nửa thân dưới vẫn hoạt động hết công suất, mặt họ dính đầy bọt nước, cho dù thở hồng hộc, vẫn không ngăn được môi lưỡi quấn quít.

Triệu Thủy Vô rên rỉ ngày càng to, ngày càng không biết kiềm chế, kẹp chặt anh, thúc giục: “Mạnh vào…”

Anh tuân lệnh làm theo, nghe tiếng cô ngân nga như đang hát, nâng hai chân sắp khuỵu của cô lên, thúc mạnh hơn nữa, sau khi tìm được tận cùng cực lạc, anh rót vào mà không giữ lại chút gì.

Cô căng thẳng ngã ngửa ra sau, cùng anh rơi xuống nước lần nữa, hoàn toàn chìm trong nước.

Ân ái vui vẻ xong, Triệu Thủy Vô và Bạch Cảnh Xuyên quấn một chiếc khăn tắm lớn rồi lăn lên giường, mặc cho ngọn tóc nhỏ nước làm ướt hết gối.

Cô tìm hộp thuốc lá trong ngăn kéo đầu giường, anh dùng tay phải cầm lấy, tay trái lại xoa vào giữa hai chân hơi tách ra của cô. Nước trên da đã sớm khô rồi, nhưng nơi đó vẫn ướt nhòe nhoẹt như cũ.

Bạch Cảnh Xuyên phát hiện đây là nhãn hiệu mình thường hút: “Không phải cô nói không thích hương vị này à?”

“Thi thoảng đổi khẩu vị…” Hơi thở của cô phập phồng vì sự trêu chọc, đè ngón tay đang muốn thăm dò bên trong lại, đồng thời nâng chiếc bật lửa lên châm thuốc.

Biểu cảm thỏa mãn trên khuôn mặt Triệu Thủy Vô giống hệt khi anh thở ra làn khói đầu tiên.

Cửa sổ mở ra để xua đi mùi khói thuốc.

Anh nhìn thấy dái tai cô vẫn đeo trang sức tối qua, bèn ngậm điếu thuốc vào miệng, giơ tay giúp cô tháo ra, ném lên tủ đầu giường bên cạnh chiếc bật lửa, đồng thời nhận ra đó không phải cái hàng nhựa đểu hôm trước, tay anh nhẹ nhàng gảy âm vật một cái: “Đổi cả bật lửa?”

Triệu Thủy Vô co rụt người lại, một lát sau mới trả lời anh: “Dùng cái của anh xong rốt cục cũng nhận ra khoảng cách chất lượng, cho nên tự mua một cái, không được à?”

“Tất nhiên là được.” Anh nói, bàn tay lấy thuốc thò vào trong khăn tắm, xoay vòng quanh ngực cô.



Cô nhìn thấy ánh lửa bên cạnh, dùng hai ngón tay nhéo phần giữa, lật ngược cổ tay đoạt lấy, hút nhẹ một hơi, rồi phun sương mù dày đặc lên mặt anh. Khói tan đi, để lại vẻ mặt bất lực của anh. Muốn hút thì hút đi, cướp của anh làm gì?

Triệu Thủy Vô cười khanh khách, lại trả điếu thuốc về miệng anh, khẽ lắc mình trượt xuống mép giường.

Bạch Cảnh Xuyên cúi đầu muốn xem ý đồ của cô, lại thấy cô nâng hung khí giết người vừa đâm vào lưng cô lên, đầu tiên dùng đầu lưỡi vạch một đường từ dưới lên trên, sau đó vùi đầu nuốt toàn bộ vào miệng.

Khói thuốc trong phòng trôi ra ngoài khe cửa sổ, thoang thoảng có tiếng đàn ông rên rỉ lẫn vào bên trong.

Đồng hồ báo thức đánh thức hai người trong mộng dậy, một cánh tay dài vắt ngang ngực Triệu Thủy Vô, duỗi đến đầu giường tắt tiếng ồn ào đi, lúc vòng về đi ngang qua núi tuyết, phủ lên rồi bắt đầu nhào nặn. Cô đang nửa mê nửa tỉnh, ưm a hai tiếng, không có sức ngăn cản.

Bạch Cảnh Xuyên đè lên cô, cố gắng tách hai chân cô ra, lại tự tiện bắt đầu một hồi thọc vào rút ra.

Triệu Thủy Vô đến nửa chừng thì tỉnh, kẹp chặt anh, đón ý hùa theo. Sau khi cả hai thấy đủ, cô lại ngáp dài bò ra khỏi chăn, thả lỏng cơ thể đau nhức rồi đi thay bộ quần áo ở nhà.

Cô buộc lại tóc, xoay người thấy anh vẫn còn nằm đó, trên mặt không có cảm xúc gì nhiều.

“Anh có thể đi rồi.”

“Hả?”

Bạch Cảnh Xuyên đang dụi mắt, bị những lời này đập cho choáng váng.

“Anh có thể về nhà rồi.” Cô lặp lại lần nữa.

Năm phút sau, một bàn tay sơn móng tay đỏ đẩy Bạch Cảnh Xuyên ra khỏi cửa. Anh đang cúi đầu sửa lại chiếc cúc cài nhầm trong lúc gấp gáp, cánh cửa trước mặt “bàng” một tiếng đóng lại.

Cái cúc áo vừa chui vào một nửa lại rớt ra, anh nhìn qua mắt mèo, đang không biết diễn tả tâm trạng mình kiểu gì, thì cánh cửa lại mở ra.

Triệu Thủy Vô chẳng buồn nhìn anh, nhét chiếc điện thoại để quên ở đầu giường vào tay anh, rồi đóng sầm cửa lần thứ hai.

Bạch Cảnh Xuyên bình tĩnh đối mặt với khóa điện tử lạnh lẽo mấy giây, nâng tay lên rồi lại hạ xuống, cuối cùng chuyển sang vò tóc, xoay người về nhà.

Nghe thấy tiếng mở cửa rồi lại đóng cửa của nhà bên, Triệu Thủy Vô đang cầm bàn chải đánh răng đi lang thang trong phòng khách, mới vòng về phòng tắm, nhổ bọt vào bồn rửa mặt. Cô làm ướt mặt, xoa bọt sữa rửa mặt lên má, nhìn mình trong gương rồi cười rộ lên.

Cô càng cười càng to, không khống chế được, đến khi rửa sạch sữa rửa mặt vẫn không dừng lại.

Lý do gì mà một người đàn ông sau khi giới thiệu bạn mình cho người khác giới, mắt thấy bọn họ ngày càng gần gũi, anh ta lại mất kiên nhẫn đến đây phá rối?



Triệu Thủy Vô lấy khăn mặt lau đi giọt nước, chọc ngón tay vào khuôn mặt đang đắc thắng trong gương, thấy cô ả vẫn vui sướng như cũ, nói: “He definitely got a crush on you.”

Bước khỏi tiệm cầm đồ, Triệu Thủy Vô gấp tờ giấy nợ làm đôi. Mặc dù ông chủ nói có thể chuộc lại với giá gốc trong một tuần, nhưng chắc là cô không thể hưởng quyền lợi này rồi. Nhớ đến người tặng quà, cô lại không khỏi thở dài, cảm giác sắp đến tay rồi còn vuột mất đúng là khó chịu.

Triệu Thủy Vô vuốt lại mái tóc, để mặt mộc, thoạt nhìn có vẻ hơi phờ phạc, đặc biệt là quầng thâm mắt đậm như đánh phấn.

Cô đụng Bạch Cảnh Xuyên ở góc ngoặt, anh chỉ có một mình.

“Đến mua quà cho người tình bé nhỏ hở?” Cô chào trước.

Thực ra anh còn chú ý cô trước, trả lời: “Đến mua đôi giày thể thao tiện cho việc leo núi.”

Tuần sau, lại có người đứng ra tổ chức một chuyến du lịch tập thể ra ngoại ô thành phố, hai người đều đã đăng ký.

“Vậy chúc anh mua sắm vui vẻ.” Cô như nhân viên tiếp thị trong khu mua sắm.

Bạch Cảnh Xuyên quan sát sắc mặt của cô: “Cô có vẻ không được tươi lắm nhỉ?”

“Thế á? Chắc do hôm qua ngủ muộn quá.” Cô sờ mặt mình, tựa hồ không có cảm giác như lời anh nói, lời nói lại rất có ám chỉ, nhắm thẳng vào anh. Tôi lộn với anh cả đêm, sáng ra còn bị báo thức khua tỉnh, thì tươi kiểu gì.

“Cô không ngủ bù à?” Sau khi đuổi anh đi ấy.

“Không, không ngủ được nữa.”

“Tại sao?”

Triệu Thủy Vô liếc xéo anh: “Anh lạ thật đấy, mất ngủ thì cần gì lí do, tôi mà biết thì đã không mất ngủ.”

“Tôi tưởng có lý do đặc biệt gì.” Anh cụp mắt nhìn tờ giấy mỏng trong tay cô, ở giữa in logo của tiệm cầm đồ, “Tỷ như tình cũ khó quên.”

“Tôi không hiểu anh đang nói cái gì.” Cô như bị giẫm phải đuôi, vò nát tờ giấy trong tay rồi ném vào thùng rác.

Triệu Thủy Vô kéo chiếc túi xách dần tuột lên vai, chẳng màng quy tắc lễ nghi gì, lướt qua anh, quên cả câu chào tạm biệt.

Bạch Cảnh Xuyên nhìn cô bước đi như chạy trốn, phóng còn nhanh hơn thỏ, chớp mắt đã chẳng thấy bóng dáng. Anh nhặt tờ giấy cô vứt lên, mở ra xem, trên đó ghi tên tiệm cầm đồ phía trước.

Anh mỉm cười cất bước đi.

Tiệm cầm đồ lắp cửa kính trong suốt, có thể nhìn rõ toàn bộ bên trong. Triệu Thủy Vô đứng sau cây cột, thấy ông chủ lấy ra bộ trang sức vừa rời tay cô, còn đang nói gì đó nhưng cô không nghe được, rồi đặt nó trước mặt Bạch Cảnh Xuyên. Cô quay lưng đi về nhà.