“Sao thế được?” Vẻ kinh ngạc trên mặt anh không giống diễn lắm, anh cúi đầu kiểm tra trang sức trong tay, xác nhận là đồ chính hãng cô từng đeo, anh như ngộ ra, “Bị lừa rồi.”
Tiết mục gì đây, vừa ăn cướp vừa la làng?
Triệu Thủy Vô tuy không tin tưởng Bạch Cảnh Xuyên, nhưng cũng không thể để anh đứng ở cửa mãi, bèn lùi lại cho anh vào nhà.
“Tôi thực sự không định tặng đồ cho cô ấy đâu.” Anh ngồi trên ghế sô pha, vẫn đang giải thích.
Triệu Thủy Vô lấy khay đá trong tủ lạnh ra, thả vào ly rồi đẩy qua: “Thế tức là anh tự đeo? Không ngờ Bạch tiên sinh lại có sở thích mặc đồ khác giới, trong nhà anh có giấu cái váy dạ hội cổ V xẻ sâu nào không đấy?”
“Cô thừa biết trong nhà tôi có gì mà.”
“Tôi có mở tủ ra đâu mà biết.” Cô phủi sạch quan hệ, đừng ra vẻ thân thiết thế. Triệu Thủy Vô nhặt điếu thuốc vương vãi trên bàn, châm lửa hút một ngụm, kẹp vào giữa ngón tay, “Cho anh một cơ hội giải thích.”
Cô vẫn giữ tư thế thoải mái nhất, một tay đỡ đầu, nếu mặc thêm áo choàng tắm thì giống hệt bà trùm xã hội đen trong phim Hong Kong, nhưng mới tẩy trang được nửa mặt.
Hộp trang sức bị đặt giữa hai người, đây là vật chứng.
Bị cáo khai: “Hôm đó sau khi mua lại trang sức, tôi không về nhà ngay, mà rẽ qua gặp cô ấy. Cô ấy nhìn thấy nó trong xe, ám chỉ muốn đeo thử nhưng tôi không đồng ý. Sáng nay cô ấy nói mình mới mua một bộ giống vậy trên mạng, sợ là hàng giả, muốn so sánh với cái của tôi nên tôi mới mang đến nhà cô ấy… Có lẽ đã bị đánh tráo lúc đó.”
“Nhưng anh vừa nói đồ của cô ta là hàng pha ke.”
Bạch Cảnh Xuyên cười nhẹ: “Phàm là người đã tận mắt nhìn thấy đồ chính hãng, sẽ nhận ra thứ kia là thật hay giả ngay.”
“Thế sao anh không cảm thấy cái cô ta đeo quá giống hàng thật?”
“Thật ra tôi cũng nghi ngờ, nhưng lúc đó đang leo núi, không có cách nào để xác minh cả.”
Lý do thoái thác này khá hợp lý, Triệu Thủy Vô ngậm thuốc lá, nhìn anh đầy nghi ngờ. Dáng vẻ chân thành của anh vừa khiến cô muốn bỏ cuộc, trong đầu lại lóe lên một ý nghĩ khác.
“Anh lại lừa tôi.” Cô nhớ ra cô gái kia nhất định phải tráo nó lúc còn ở nhà, Bạch Cảnh Xuyên nhìn thấy sự lạ, với tính cách thận trọng của anh, làm sao có thể không xác minh ngay được, “Anh không định đưa nó cho cô ta, nhưng chắc chắn đã mắt nhắm mắt mở để mặc cô ta đánh tráo.”
Bạch Cảnh Xuyên hỏi: “Tôi làm vậy thì được mục đích gì?”
“Còn mục đích gì nữa, đương nhiên là có lý do để chia tay với cô ta.” Cô hiểu anh quá mà.
Để chứng thực chuyện này, Triệu Thủy Vô bò tới, lấy điện thoại trong túi quần anh ra. Vừa mở màn hình lên đã thấy cả đống tin nhắn và ba cuộc gọi nhỡ: “Chậc chậc chậc, anh quá độc ác.”
Không chặn đối phương, còn mặc cô nàng oanh tạc tin nhắn, cho người ta ảo tưởng mọi chuyện vẫn có thể cứu vãn, nhưng thật ra trong lòng đã sớm kết án tử cho người, chỉ chờ thời cơ thích hợp một đao lấy mạng. So với giết ngay, sự tra tấn trước khi chết còn đau đớn hơn nhiều.
Lại có cuộc gọi đến, tên trùng với người gọi gần nhất, Triệu Thủy Vô hỏi: “Là cô ta?”
“Ừ.”
Thời tới rồi. Thấy Bạch Cảnh Xuyên không ngăn cản, cô liền rút điếu thuốc bỏ vào miệng anh, chỉnh lại tư thế ngồi, trượt ngón tay sang phải trên màn hình.
“Alo? Anh ấy đang tắm.” Triệu Thủy Vô không cho đối phương cơ hội mở lời, vừa bắt máy đã đi thẳng vào vấn đề. Bạch Cảnh Xuyên rất hợp tác, nhìn cô mỉm cười nghe bên kia chất vấn, “Tôi là ai á? Tôi là chủ nhân thực sự của bộ trang sức đó.”
Hai câu này rơi xuống, đã làm rối loạn phòng tuyến của đối phương.
Cô gái ấp úng, không thể nói thành câu trôi chảy, Triệu Thủy Vô tiếp tục tấn công: “Cô này… Tôi cũng không biết nên gọi cô thế nào. Tôi biết, đồ của tôi rất được mọi người yêu thích, cho cô mượn dùng cũng được, tôi không keo kiệt thế đâu. Nhưng cô phải rõ, xét cho cùng nó vẫn là đồ của tôi, nên khi tôi muốn lấy lại, thì có thể lấy lại bất cứ lúc nào, cô hiểu rồi chứ?”
Đầu kia im lặng một lúc, rồi yêu cầu muốn nói chuyện với Bạch Cảnh Xuyên.
Triệu Thủy Vô không rảnh làm theo, bấm cúp máy.
Cô ném lại điện thoại cho Bạch Cảnh Xuyên, tâm trạng bỗng thấy thoải mái: “Hai mấy năm cuộc đời, đây là lần đầu tiên tôi có cơ hội nói những câu này với một ai đó. Anh không biết tôi đã ngầm luyện tiết mục này bao nhiêu lần đâu.”
Vở tuồng kinh điển giữa vợ và tiu đây đã kết thúc với phần thắng nghiêng về cô vợ. Trong lúc đấu trí, cô còn kết hợp nhuần nhuyễn phép ẩn dụ, chính cô cũng bị thuyết phục trước màn trình diễn của mình.
Bạch Cảnh Xuyên đang kéo cô nàng vào danh sách đen: “Đã nhìn ra.”
Một màn trình diễn điêu luyện như thế không thể chỉ mới tập lần đầu được.
“Tôi nên cám ơn cô thế nào đây?” Anh kết thúc thao tác, khóa màn hình hỏi.
Anh đột ngột nói, bấy giờ Triệu Thủy Vô mới nhớ ra cô vẫn vác cái mặt nửa người nửa quỷ lắc lư trước mặt anh, chắc là khinh khủng lắm, đến mức buộc anh phải chủ động đưa ra yêu cầu này: “Anh biết làm?”
“Không biết, cô hãy dạy tôi.”
Thế là cô lấy bông tẩy trang trong phòng ra, đặt nó trên bàn cà phê.
“Trước tiên dùng cái này, sau đó dùng cái này.” Triệu Thủy Vô bắt đầu lớp học cấp tốc cho anh.
Bạch Cảnh Xuyên dụi điếu thuốc, nâng mặt cô lên, ngồi trước mặt cô để thuận tiện hành động, anh gần như cúi gập người xuống.
Theo lời cô nói, anh lấy một miếng bông ra, đổ nước tẩy trang rồi đắp lên mắt cô, giữ nguyên mười giây rồi xoa nhẹ từ trong ra ngoài.
Theo động tác, màu trên mí mắt như có phép thuật chuyển hết sang miếng bông. Anh thầm than khoa học công nghệ vĩ đại quá, vứt bông cũ đi lấy cái mới.
Triệu Thủy Vô lại chỉ: “Lông mày cũng thế.”
Anh nghe lệnh làm theo, giúp cô tẩy hết lớp trang điểm trên mắt.
“Miệng cũng thế?”
Bạch Cảnh Xuyên nhìn đôi môi gần trong gang tấc, son kem sét lại như thạch hoa quả, trông thật ngon. Dù anh thừa biết, thứ chui vào miệng mình thực chất chỉ là hương liệu tạo mùi thôi.
“Ờ.” Cô đáp.
Cơ thể anh lại ép sát hơn: “Thật ra có thể thử phương pháp khác.”
“Ví dụ?”
Ví dụ như ăn hết nó.
Bạch Cảnh Xuyên dùng hành động thay cho đáp án, cắn cánh môi cô____ mùi vị còn ngon hơn anh tưởng tượng.
Triệu Thủy Vô bị cắn cười, anh vòng một vòng lớn cũng chỉ vì chuyện này thôi: “Nhớ tôi à?”
Anh không trả lời.
Nơi nói chuyện đang mải miết nếm mùi vị của đôi môi đỏ mọng, hai tay lần mò vào mép quần.
So với dài dòng ám chỉ, Triệu Thủy Vô vẫn thích tác phong thẳng thắn hơn. Cô kéo dây thun của quần thể thao ra, bàn tay sờ qua cốc nước đá lạnh đến kinh người, khi cầm vào gậy gỗ của anh giống như đang điều khiển cả nhịp tim anh.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua đầu nấm, lạnh buốt, tim anh vẫn đập vững vàng. Sau đó cô siết chặt lòng bàn tay, cả người anh căng cứng, cổ họng phát ra tiếng kêu, liếm lấy gốc lưỡi của cô.
Chiếc áo phông nhét trong quần bị anh kéo ra, hai con thỏ trắng nhảy khỏi chiếc áo lót. Anh dùng hai tay nắm lấy thịt vú, xoa nắn đầu sữa cứng ngắc, ngón tay hết miết lại vê. Tất cả tiếng rên rỉ của cô đều rơi vào miệng anh, hòa cùng son kem, bị anh nuốt chửng.
Triệu Thủy Vô bấm tay, quấn lấy đỉnh côn thịt, trái tim anh cuồng bạo như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Bạch Cảnh Xuyên muốn xốc áo cô lên, nhưng bị ngăn lại. Cô đặt một tay lên ngực anh, tay kia thì cởi quần, tách chân ra, cố gắng để đại thụ chọc vào miệng hoa.
“Vào đi.” Cô nháy mắt, đó là vẻ quyến rũ không có bất kỳ tác động nào của yếu tố bên ngoài, chỉ dựa vào ánh mắt hút hồn của cô.
Bạch Cảnh Xuyên không hề từ chối mà thẳng lưng đẩy côn thịt vào trong hang động ẩm ướt. Cô chào đón theo bản năng, hút vào thở ra, nuốt thứ này vào bụng. Quy đầu tròn trịa cạy phá bức tường non nớt, chui vào sâu trong đường hầm của cô, đến khi gần chạm đáy lại nhẹ nhàng rút ra.
Sự tiếp xúc hời hợt đó khiến cô gục ngã. Triệu Thủy Vô ngâm nga, đùi kẹp lấy eo của anh. Từ nông sang sâu, từ nhẹ đến nặng, anh đâm từng nhát vào trong cơ thể cô, nước trong suối nguồn ồ ạt trào ra.
Rút ra, nó sẽ ùng ục chảy; chôn vào, nó sẽ ọp ẹp kêu.
Cô vén áo Bạch Cảnh Xuyên lên, tìm thấy hai điểm trước ngực anh, cong môi hút lấy. Thế này là phạm quy rồi! Cánh tay anh chợt mềm nhũn, suýt thì không thể chống đỡ được cơ thể, anh không ngờ chỗ này cũng có thể cảm nhận được khoái cảm. Chờ anh lấy lại tinh thần, quyết dùng thịt phạt thịt, thọc cô một cái thật mạnh, khiến Triệu Thủy Vô sợ hãi hét lên.
“Thích không?” Cô ghé vào tai anh, hỏi cảm giác của anh vừa rồi.
Vị trí thống lĩnh trên giường sao có thể dễ dàng chịu uy hiếp, anh sờ soạng nơi hai người giao hợp, tìm thấy hạt ngọc yếu ớt, tàn nhẫn véo một cái.
“A …” Người phụ nữ vừa rồi vẫn còn huênh hoang, trong nháy mắt hóa thành nước.
Bạch Cảnh Xuyên vẫn không dừng lại, xoa nắn nơi đó liên tục. Triệu Thủy Vô nằm sõng soài, chỉ có hoa huyệt vẫn đang co rút, cắn chặt đến mức anh không động đậy được. Nước dâng, huyệt hút, chồng chất đẩy anh đến chốn bồng lai tiên cảnh.
“Thích không?” Anh hỏi ngược lại cô.
Như này còn trả lời kiểu gì? Cô rùng mình đạt đỉnh cao trào. Anh xốc áo cô lên, ngực sữa thơm ngát đang chờ môi lưỡi khai khẩn, anh há miệng ngậm lấy, tinh khí bức bối tích tụ lâu ngày mới có thể trao hết cho cô.
Vẫn may, dù đêm hè rất ngắn, nhưng mặt trời còn chưa khuất núi, ngày vẫn rất dài.