Lê thân thể kiệt quệ bị sếp mắng mỏ cả ngày về nhà, Triệu Thủy Vô dựa vào thang máy ngủ thiếp đi, tiếng thang máy mở cửa đã kéo cô trở về thực tại.
Cô loạng choạng đi về căn nhà, lục tung túi xách để tìm chìa khóa, cởi quần áo rồi ngã xuống ghế sofa, không lâu sau liền ngủ mất. Lúc tỉnh lại, cả căn nhà không có một ánh sáng. Cô lần mò trên bàn cà phê hồi lâu, tìm điều khiển từ xa, nhưng lại đụng phải chiếc bật lửa. Hôm qua Bạch Cảnh Xuyên vội vàng tiễn khách, Triệu Thủy Vô hút thuốc xong thì quay về phòng, vẫn chưa kịp trả bật lửa.
Chờ đôi mắt thích ứng được với ánh sáng, cô nghịch bật lửa trên tay rồi thuận tay bật nắp lên.
“Keng” một tiếng giòn giã. Cô kinh ngạc, lật mặt trước lên xem, trên thân máy có khắc một dòng chữ.
S.T.Dupont.
Đúng là phẩm vị tốt, Triệu Thủy Vô nghĩ thầm, bật lửa, bút máy, đồng hồ là bộ đồ ba trang phục để nam giới thể hiện thân phận của mình. Bạch Cảnh Xuyên rất chịu chi vào những chi tiết này, không giống như cô. Dù sao cũng không hút thuốc trước mặt người ngoài, có dùng cái bật lửa nhựa 5 tệ dưới căng tin ở tầng dưới cũng chẳng sao.
Cô thay váy ngủ, lấy một cái ly cao trong phòng bếp, đặt chai rượu bên cạnh chiếc bật lửa. Cô nhớ lúc ra khỏi phòng ngủ hình như có thấy ban công bên cạnh sáng đèn, nên lấy một điếu thuốc trong hộp thuốc lá, ngậm vào miệng, rót nửa ly rượu rồi đi ra ngoài. Quả nhiên, vừa bước ra đã thấy bóng lưng người đàn ông bên cạnh.
“Bạch tiên sinh đêm nay ở một mình à.”
Bạch Cảnh Xuyên đang suy nghĩ mấy chuyện, bỗng nhiên bị đánh thức, nhìn thấy Triệu Thủy Vô đang nghiêng người về phía trước, hai tay chống trên lan can, nhìn anh cười.
Tay phải cô cầm điếu thuốc, tay trái cầm ly rượu, vẫn là kiểu váy hôm qua, với hai dây mỏng manh màu hồng nhạt, nhấp nhô qua xương quai xanh. Cổ áo buông thõng tự nhiên, phong cảnh vô cùng hòa hợp với sắc xuân tràn đầy. Ánh mắt anh dừng lại có phần rõ ràng.
Đương nhiên, Triệu Thủy Vô biết anh đang nhìn cái gì, đàn ông vẫn là đàn ông, dù bình thường có giả vờ đứng đắn đến đâu, nhưng trên phương diện nào đó, tật xấu đều giống nhau thôi: “Đẹp không?”
Câu này ngược lại đã nhắc nhở anh, Bạch Cảnh Xuyên thu hồi tầm mắt, “Đêm nay hơi lạnh, Triệu tiểu thư mặc phong phanh như vậy, coi chừng cảm lạnh.”
Vừa nãy mắt còn đăm đăm, giờ lại diễn Liễu Hạ Huệ? Triệu Thủy Vô cười thầm trong lòng.
Cô bỗng muốn thử xem người này có thể diễn đến bao giờ.
“Thể chất của tôi tốt, chịu được lạnh.” Cô tuy nói như vậy, nhưng vẫn đứng thẳng dậy, “Nhà anh có người không?” Dù là khách hay là nhân tình.
“Không, làm sao vậy?”
“Không có liền dễ làm.” Cô nhả một ngụm khói, giơ ly rượu lên.
Bạch Cảnh Xuyên còn chưa hiểu ý Triệu Thủy Vô là gì, đã thấy cô nghiêng ly rượu, chất lỏng màu đỏ tụ lại thành sợi nhỏ, đổ lên ngực cô, thấm đẫm chiếc váy ngủ bằng lụa, hình dạng núm vú trở nên rõ ràng dưới lớp vải mỏng. Anh nhìn xuống, rượu trượt theo đường cong cơ thể, chảy ra khỏi váy, lăn đến giữa hai chân cô.
“Cô…”
Cô cầm điếu thuốc trong miệng nghiền vào chất lỏng còn sót lại trong ly, tàn thuốc trôi nổi.
Cô xoay người, thò tay xuống dưới váy, theo vòng eo vặn vẹo, lớp ren trắng từ giữa hai chân cô rơi xuống. Cô co chân nhặt chiếc quần lót lên, treo nó trên đầu ngón chân.
“Quà ra mắt.” Cô duỗi cánh tay móc lấy chiếc quần lót.
Bình thường anh sẽ từ chối thẳng những hành động tùy tiện như này. Nhưng Bạch Cảnh Xuyên không thấy sự khiêu khích trong mắt cô. Anh chỉ thấy chờ đợi.
Giống như động vật hoang dã, gặp được đồng loại của mình, chúng sẽ gửi tín hiệu giao tiếp mà chỉ chúng mới có thể hiểu được.
Vậy nên anh đã nhận nói, “Món quà rất độc đáo.”
Triệu Thủy Vô thu tay lại, vén tóc mai lên, “Muộn rồi, không quấy rầy anh nghỉ ngơi nữa.”
Anh còn chưa kịp trả lời thì cô đã mở cửa trượt vào phòng, kéo rèm lại, trên mặt đất còn thừa một ly rượu nằm lẻ loi, bên trong đựng điếu thuốc ướt đẫm.
Cô vừa đặt chai rượu về vị trí cũ, chuông cửa đã vang lên. Triệu Thủy Vô đóng tủ rượu lại, nhìn qua mắt mèo, lại là người cách vách.
“Còn việc gì nữa không?” Cô hỏi anh.
Bạch Cảnh Xuyên đáp: “Tôi vừa mới nhớ ra, cái bật lửa của tôi vẫn còn ở chỗ này phải không?”
“Anh chờ một lát.” Cô thu hồi ánh mắt khỏi hai bàn tay trống rỗng của anh, về phòng cầm lấy đồ vật trên bàn trà, rồi đi tới cửa, mở lòng bàn tay ra cho anh, “Của anh đây.”
“Cũng không cần vội trả về thế đâu.” Lúc này anh mới nói, thấy trên ngực Triệu Thủy Vô vẫn còn vệt rượu chưa khô, “Chỉ là mấy hôm nay lục túi không thấy, tôi sợ làm mất rồi, bỗng nhớ ra đã cho cô mượn nên tới xác nhận một chút. Nếu Triệu tiểu thư thích thì cứ giữ lại, tôi còn nhiều lắm. So với chiếc bật lửa, làm cô vui còn quan trọng hơn nhiều.”
“Nhưng tôi không thích kiểu này.” Cô nheo mắt, không tin đối phương không biết chuyện này.
Cô ném chiếc bật lửa vào trong túi áo anh, tay thuận thế ấn vào chỗ dó, cô có thể cảm nhận được nhịp tim của anh, không nhanh không chậm, đúng là rất phù hợp với hình tượng bên ngoài của anh, “Nếu anh muốn làm tôi vui, không bằng cho mượn thứ khác.”
“Ví dụ?”
Triệu Thủy Vô rất muốn nói là tiền, nhưng cô đã kìm lại, sửa lời: “Một bộ phận trong cơ thể anh.”
Bạch Cảnh Xuyên cúi đầu nhìn bàn tay bất động của cô, thuận thế nắm lấy, “Trái tim?”
Cô lắc đầu, “Thận.”
Một tiếng cười khẽ.
Anh nhếch khóe môi, “Không mời tôi vào ngồi à?”
“Chúng ta thân vậy sao?”
“Không phải phải quan hệ thận ư.”
Cô không còn gì để nói, đành tránh người cho anh tiến vào, lôi trong tủ giày ra đôi dép mà bạn trai cũ chưa xỏ một lần, ném xuống đất, “Tôi không biết cỡ của anh, đi tạm đi.”
May mà anh cũng vừa.
Bạch Cảnh Xuyên vừa vào cửa, chợt có chút hoảng hốt. Ngôi nhà trang trí đẹp đẽ, bố cục đồng nhất, nhiều chỗ trong nhà hai người có phong cách giống nhau, anh còn tưởng đang vào nhà mình. Tuy nhiên cũng có những chi tiết khác, ví dụ, như chiếc ghế sofa màu đỏ này, hoặc như móng tay sặc sỡ của cô, anh sẽ không có.
Anh ngồi xuống, cô tìm cái cốc, ngồi xổm trước máy lọc nước.
“Nước hoa nhà cô rất thơm.” Bạch Cảnh Xuyên thấy lọ dầu thơm trên tủ lưới bèn bắt chuyện với cô.
Triệu Thủy Vô đặt ly nước trước mặt anh, cởi dép, khoanh chân ngồi trên sofa, đây là tư thế thoải mái nhất với cô. Cô cầm cốc nước của mình, nhấp một ngụm rồi đặt xuống.
“Cảm ơn lời khen, Byredo, gần đây tôi rất thích mùi này.” Cô đặt khuỷu tay lên thành ghế sofa, đối mặt với anh, dừng một chút rồi tiếp tục đề tài, cố ý hạ giọng nói, thay đổi rất rõ ràng, “Hôm nay tôi cũng xịt loại này, có muốn ngửi thử không?”
Bạch Cảnh Xuyên nhìn cô, cô không hề trốn tránh. Vì thế anh tới gần, mũi đặt cách cổ cô vài cm, ngửi ngửi, cô chỉ cảm thấy lạnh căm căm.
“Thơm lắm.” Giọng anh văng vẳng bên tai cô.
Anh phối hợp ăn ý như vậy, Triệu Thủy Vô lại không hề tiếp tục, dời người đi, “Tôi sẽ gửi tên dòng cho anh, anh có thể tự mua.”
“Thế thì cảm ơn cô nhiều, vừa lúc tôi đang nghĩ xem có nên đặt nước hoa trong nhà không.”
Cô cười mà không nói, vừa rồi Bạch Cảnh Xuyên đến gần, cô cũng ngửi thấy mùi nước hoa Cologne trên người anh.
“Muộn quá rồi, tôi không dám làm phiền nữa, tạm biệt cô.”
“Ừ.” Triệu Thủy Vô tiễn anh ra cửa, cô dựa lên khung cửa, thấy anh mở cửa nhà, “Bạch tiên sinh.”
Anh quay đầu lại.
Cô ôm khuỷu tay, vệt rượu trước ngực đã khô cong không còn dấu vết, “Lần sau nhớ trả lại đồ cho tôi.”
Cô vốn tưởng anh sẽ hỏi đồ gì, nào ngờ Bạch Cảnh Xuyên lại nói: “Đó không phải là quà ra mắt sao?”