Trò Chơi Đen Đỏ

Chương 36



Quý Chẩn không học thêm cuối tuần, nhưng Triệu Thủy Vô lại phải tăng ca. Dự án của cô đang đến giai đoạn nước rút, mọi người đều muốn xử lý cho xong, còn rất nhiều vấn đề cần hiệu đính và xem xét. Dù sao Quý Chẩn cũng đã quen với cuộc sống ở đây, cũng có địa chỉ, khi đói thì gọi cơm hộp, nên cô không lo lắng gì cả.

Sau khi cô nhận “phí dịch vụ”, Quý Chẩn an phận hơn rất nhiều, tuy mỗi ngày vẫn nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt tròn xoe, hệt như con chó săn lông vàng người hàng xóm tầng dưới nuôi nhưng cũng may cậu không làm loạn vứt tiền đi nữa.

Cô thu dọn đồ đạc rồi đi ra ngoài, dặn Quý Chẩn ở nhà chú ý an toàn.

Thực ra với cơ thể đó, nếu có gặp nguy hiểm thật, sức chiến đấu của cậu cũng mạnh hơn Triệu Thủy Vô, lúc cô ở một mình còn chẳng lo gì, giờ lại đi nhắc nhở cậu, đúng là thừa hơi.

Quý Chẩn hẹn bạn vào game chơi, hôm nay cảm giác tốt, đồng đội lại ăn ý, mọi người chơi rất hăng, tỷ lệ thắng rất cao. Cậu đang định vào trận mới thì lại nghe thấy tiếng bấm chuông cửa.

Quý Chẩn nghe người kia chào hỏi, cậu nhìn qua mắt mèo, vẫn là thằng cha sống đối diện.

Cậu không chút nghĩ ngợi mở cửa, nhìn anh chằm chằm: “Có chuyện gì à?”

Bạch Cảnh Xuyên đã lường trước được người mở cửa vẫn sẽ là cậu, nên khá thong dong: “Cô ấy có nhà không?”

Cô ấy là cô ấy nào, làm như hai người thân lắm ấy. Quý Chẩn lầm bầm trong lòng, cậu nhớ chính miệng Triệu Thủy Vô từng nói, cô không thân với thằng cha này, cũng chẳng gặp mấy lần.

“Chị ấy ra ngoài rồi, có việc gì anh cứ nói với tôi, buổi tối tôi sẽ nói với chị ấy.” Cậu cố ý nhấn mạnh từ “buổi tối”, hừ, cho anh tức chết.

Bạch Cảnh Xuyên giả vờ không hiểu ý của cậu, từ phía sau lấy ra một cái hộp giấy: “Vậy phiền cậu chuyển giúp tôi cái này. Tôi đếm ngày, đoán nến thơm tặng cô ấy lần trước chắc sắp dùng hết rồi, sợ cô ấy không tìm mua được nên tôi gửi qua.”

Quý Chẩn nhìn chiếc hộp màu trắng trong tay anh, không muốn nhận, nhưng như vậy sẽ có vẻ cậu rất hẹp hòi, cậu rối rắm vài giây rồi miễn cưỡng cầm lấy nó.

“Tôi thay chị ấy cảm ơn anh.” Cậu còn muốn hòa nhau một ván.

“Không cần, cô ấy đã đích thân cảm ơn tôi rồi.” Bạch Cảnh Xuyên tươi cười trả lời, vẻ mặt không chân thành hơn lần trước là bao, “Làm phiền cậu chạy việc vặt rồi.”

“Không có gì.”

Bạch Cảnh Xuyên còn chưa kịp xoay người thì cửa đã đóng sầm lại, tiếng động rất to, ý cười của anh vẫn chưa tan, rút điện thoại ra gọi cho Triệu Thủy Vô.

Trước đây anh không hề biết, hóa ra đôi khi ăn sập cửa lại có thể khiến người ta vui vẻ đến vậy.

Quý Chẩn đóng kín cửa, không chút suy nghĩ mà mở hộp giấy ra.

Cậu lấy cốc nến đen ra, cẩn thận so sánh với cốc nến đặt trên tủ ngoài cửa, phát hiện quả thực chúng giống hệt nhau, ngay cả mùi hương, ký hiệu cũng giống.

Cậu uể oải ngồi xuống ghế sô pha, nhấc tai nghe lên: “Tao không đánh nữa, bye.”

Đồng đội vẫn ngồi đợi cậu này giờ còn chưa kịp phản ứng gì, đã thấy thông báo Quý Chẩn đã rời khỏi cuộc trò chuyện, ava của cậu cũng chuyển sang màu xám.

Triệu Thủy Vô ăn cơm trưa xong mới về nhà, mở cửa ra thấy một mùi thơm quen thuộc xộc vào mũi, cốc nến trong tủ ngoài cửa vẫn còn đó. Cô thay giày rồi bước vào nhà, trên bàn cà phê có một cốc nến khác đang cháy, bên cạnh là hộp giấy mở toang.

“Sao chưa gì đã dùng cái mới?” Triệu Thủy Vô hỏi, “Cái ngoài cửa đã dùng hết đâu.”

Quý Chẩn co rúm người trên sô pha, vòng tay ôm đầu gối, không ngẩng đầu, chỉ giương mắt châu nhìn cô: “Không phải chị nói không thân với người sống đối diện à? Không thân mà lại tặng nến cho chị?”

“À, tên hàng xóm đó hả, thỉnh thoảng chúng tôi vẫn sẽ va chạm chứ.” Triệu Thủy Vô thoải mái đối mặt với chất vấn của cậu, lấy cốc úp nến lại, lập tức bấc nến chỉ còn lại có khói trắng.

Nhưng lần này cậu không còn dễ lừa như ngày đó nữa: “Rốt cuộc quan hệ giữa hai người là gì?”

“Hàng xóm.” Cô vẫn đáp: “Anh ta có bạn gái, là cô giáo của em đấy, em quên rồi à? Chính em nói cho tôi mà?”



“Tôi đã hỏi bọn cùng lớp, Trương Á Thanh nói họ không phải một cặp, chỉ là người quen cũ thôi.”

Triệu Thủy Vô nghĩ thầm, không là không thế nào, chả có ‘người quen cũ’ nào mà lại ‘quen’ đến mức như hai người kia đâu.

Quý Chẩn thấy cô mãi không lên tiếng, tưởng cô đuối lý, liền ném một hộp bao cao su từ sau lưng ra, hộp đã bị mở: “Tôi tìm thấy nó trên tủ đầu giường của chị.”

Thế này thì quá trớn rồi, Triệu Thủy Vô sầm mặt: “Ai cho phép em tự ý vào phòng của tôi.”

Nhưng cậu cũng đang nổi nóng, còn cao giọng hơn cô gấp mấy lần: “Chị đã dùng cái này với ai?”

“Liên quan gì đến em?”

“Là anh ta đúng không?”

“Quý Chẩn.” Triệu Thủy Vô không giấu nổi bực bội, lạnh lùng gọi tên cậu, “Em còn như này thì tôi giận thật đấy.”

Thật ra cô đã giận rồi, Quý Chẩn đương nhiên có thể nhìn ra, nhưng cậu cũng thế: “Hàng xóm có thể, bố tôi có thể, mẹ kiếp, tại sao tôi không thể! Bọn họ cũng có yêu thương gì với chị đâu, chỉ có tôi là thật lòng thích chị!”

“Chờ em đạt tới tiêu chuẩn của tôi rồi hẵng nói thích hay không thích.” Triệu Thủy Vô cất cốc nến vào hộp, đặt nó xuống tầng dưới của tủ TV để tránh ánh sáng.

Cậu nhảy xuống sô pha, đuổi theo cô: “Vậy tiêu chuẩn của chị là gì?”

“Em cũng biết tôi thích bố em mà.” Nếu cậu đã ám ảnh chuyện thích hay không thích như vậy, thì cô chỉ có thể đáp theo hướng này thôi, “Em cứ so thử đi, bất kể là tính cách, nghề nghiệp, hay địa vị xã hội,… anh ấy đều hơn hẳn em một bậc, đây là sự thật. Nên em dựa vào gì mà nghĩ, tôi đã thích anh ấy rồi, còn có thể vừa mắt với loại phiên bản cấp thấp như em?”

“Tôi…” Quý Chẩn cố gắng tìm ra câu trả lời có thể phản bác lại cô, “Không phải chỗ nào tôi cũng thua bố.”

“Ví dụ?”

“Tôi trẻ hơn ông ấy.”

Triệu Thủy Vô phì cười, hỏi lại cậu: “Em tưởng tuổi trẻ là tài nguyên à?”

Cậu nghẹn lời.

Không đợi cậu mở miệng, cô đã thọc thêm nhát dao nữa: “Có lẽ đối với lứa tuổi nào đó thì sẽ đúng, nhưng với em, một học sinh cấp 3, chưa có thu nhập ổn định, chưa có sự trao đổi nguồn lực trong xã hội, chứ đừng nói đến đã đóng góp gì cho nó, ngay cả trình độ học vấn cũng không đạt tiêu chuẩn cơ bản. Em đang hoàn toàn dựa vào bố mình. Nếu đã như vậy, tại sao tôi phải lòng vòng chọn em, thay vì trực tiếp chọn anh ấy? Em đừng quên, lúc trước anh ấy không hề muốn đá tôi.”

Nói cách khác, cô và Quý Quảng Thân vẫn còn nền tảng tình cảm.

Triệu Thủy Vô nói xong bỗng thấy, đúng nhỉ, Hạ Chương còn hơn cậu nhiều. Tốt xấu gì người ta cũng có nhà, có xe, có công việc và cũng có tình cảm với cô, chẳng qua không vững vàng bằng cậu thôi. Nhưng thẳng thắn mà nói, sự kiên định của Quý Chẩn không thực tế lắm.

Cô tin trên đời này nhất định có thứ tình cảm vừa gặp đã yêu, đến chết không phai, cũng tin những câu chuyện cổ tích đều có phiên bản thực của chúng. Chỉ là điều này sẽ không xảy ra với cô.

Nhưng bây giờ những lời này sẽ chỉ khiến Quý Chẩn nghĩ cô đang viện cớ từ chối cậu, thậm chí sẽ thành hèn nhát không dám đối diện với tình cảm, nên Triệu Thủy Vô lại nói: “Vả lại tôi hoàn toàn không thích em.”

Câu này đã chặn mọi lời nói của cậu.

Quý Chẩn rơi vào trầm mặc, cậu muốn nói thêm gì đó để tranh thủ cho bản thân, nhưng cậu không biết nói gì cả. Tất cả những gì cậu có thể nghĩ đều bị cô phản bác từng cái một.

“Tôi nghĩ em cần một khoảng thời gian để hiểu rõ tình cảm em dành cho tôi.” Triệu Thủy Vô đề nghị cậu, “Hay cuối tuần này em về nhà đi.”

Tuy cô không hạ lệnh đuổi khách, nhưng đã nói hẳn ra như vậy, Quý Chẩn cũng không dám mặt dày mày dạn ở tiếp nữa.

Rất nhanh cậu đã thu dọn xong, khoác cặp trên vai, chào tạm biệt cô ở cửa.

Lúc này Triệu Thủy Vô mới ngọt giọng: “Nghĩ kỹ rồi có thể về đây bất cứ lúc nào.”



Nhưng nếu cậu đã nghĩ kỹ rồi, thì còn lâu mới quay về nữa.

Từ ban công nhìn ra, cô thấy Quý Chẩn đi trên đường ra cổng lớn, thân hình ủ rũ dần bị những cành cây rậm rạp che khuất, cô quay về phòng dọn dẹp. Trong nhà đột nhiên thiếu một người, cảm giác hơi quạnh quẽ____ nhưng tự do!

Tổng vệ sinh xong, Triệu Thủy Vô lau mồ hôi, cất chăn gối mà Quý Chẩn từng dùng đi, bật máy tính lên, mở gameshow mới nhất ra, rồi rót một cốc nước uống. Chẳng bao lâu sau, toàn bộ phòng khách tràn ngập tiếng cười khúc khích của cô.

Cô xem mỏi mắt mới chịu đứng dậy vươn vai, hoạt động gân cốt. Có người ấn gác cổng của cô, là Hà Lộ.

Đây là lần đầu cô ấy ghé thăm, Triệu Thủy Vô không nghĩ chỉ là thăm hỏi thông thường, liền cho cô ấy vào.

Vừa vào cửa, hai mắt Hà Lộ đã đỏ hoe, Triệu Thủy Vô sợ hãi vội vàng an ủi, hỏi cô ấy chuyện gì? Không phải Triệu Thủy Vô đa nghi, nhưng lí do đầu tiên mà cô nghĩ đến là Hạ Chương.

Mà Hà Lộ cũng đáp vậy: “Dạo này tình cảm của chúng tôi tiến triển rất kỳ lạ.”

“Lạ thế nào?” Triệu Thủy Vô vỗ lưng cô ấy, cầm hộp khăn giấy trên bàn đặt lên đùi cô ấy.

Hà Lộ niết một tờ trong tay: “Không biết có phải tôi đa nghi quá không, nhưng từ hôm mọi người leo núi về, Hạ Chương luôn mặc kệ tôi. Mới đầu tôi còn tưởng anh ấy leo núi mệt quá, cần nghỉ ngơi, nhưng bẵng đi hồi lâu anh ấy vẫn vậy.”

Triệu Thủy Vô thăm dò: “Cô đã hỏi anh ta chưa?”

“Tôi có nói bóng gió nhưng anh ấy không trả lời. Tôi cũng xem trộm điện thoại của anh ấy, không có gì khác thường cả. Tôi nghe nói hôm đó hai người leo núi cùng nhau, nên muốn hỏi cô lúc ấy có phát hiện ra điều gì lạ không?”

Hà Lộ vừa nói vừa liếc mắt nhìn Triệu Thủy Vô.

“Sao tôi biết được.” Triệu Thủy Vô mím chặt môi, nhìn thẳng vào mắt cô ấy, “Từ ngày đó tôi cũng không liên lạc gì với Hạ Chương.”

“Thế à…” Cô ấy lại quay đầu khóc nức nở, “Nếu… Tôi nói là nếu, cô hơn tôi và Hạ Chương mấy tuổi, có thể nhìn rõ mọi chuyện hơn, nếu cô phát hiện ra gì đó, dù là tốt hay xấu, xin hãy nói cho tôi biết.”

“Tất nhiên, nếu tôi biết tôi sẽ nói hết.”

“Cám ơn cô.” Hà Lộ miễn cưỡng cười với cô, cũng chẳng thế yên tâm với lời hứa của cô, vẫn lo lắng bồn chồn lắm.

Triệu Thủy Vô tiếp tục vỗ lưng cô ấy, tay kia che bụng mình. Vừa rồi cô mải xem phim quá, không để ý đến giờ ăn tối, cũng không gọi cơm hộp, nên bây giờ cô thấy hơi đói. Nhưng Hà Lộ còn đang lâm li bi đát, cô không thể quấy rầy.

Tiếng chuông điện thoại đã cứu sống cô.

Cô không nhìn vào màn hình đã bấm nhận luôn. Bây giờ dù có là nhân viên bảo hiểm gọi điện tư vấn, cô cũng hăng hái nghe.

Nhưng đầu kia điện thoại loảng xoảng một hồi, có ai đó đang gọi tên Triệu Thủy Vô, sau càng trở nên thân mật hơn: “Thủy Thủy… Thủy Thủy…”

Triệu Thủy Vô nghe một lúc mới đoán ra là Quý Chẩn: “Em sao thế?”

Nghe giọng nói lanh lảnh của cô, Quý Chẩn nấc lên, cậu nằm trên sàn, tay cầm điện thoại chặt hơn, vẫn không nói gì, chỉ gọi tên cô.

“Em đang ở đâu?” Cô thấy Hà Lộ tò mò nhìn sang.

“Tôi ở nhà…” Cậu nói, “Trong nhà chỉ có mình tôi, cô đơn lắm…”

“Em chờ một lát, tôi qua ngay.” Triệu Thủy Vô phình cả não, đoán chắc là Quý Chẩn uống rượu say xong phá bĩnh rồi. Cô cúp điện thoại, xoay người xin lỗi Hà Lộ, “Xin lỗi, tôi có chút việc, thằng nhóc đang dỗi, tôi phải qua xem nó, kẻo nó quậy banh nhà mất.”

“Thằng nhóc?” Hà Lộ nuốt nước bọt, gương mặt vốn buồn bã lại he hé cười, “Không phải là bạn trai nhỏ đấy chứ?”

“Đương nhiên không phải.” Triệu Thủy Vô không chút nghĩ ngợi mà phủ nhận ngay, nhưng cô bỗng nhớ tới lời nói và hành động ban nãy của Hà Lộ, bèn cố tình bồi thêm câu, “Ai biết được.”