Trò Chơi Đen Đỏ

Chương 6: Nướng BBQ (2)



Triệu Thủy Vô ló đầu khỏi mặt nước, tháo kính bơi ra, lau sạch những giọt nước trên mặt rồi bám vào lan can trèo lên bờ.

Dáng người cô rất đẹp, ngực tuy không to nhưng đường cong vẫn có, làn da nõn nà, săn chắc. Cô cởi mũ bơi ra, mái tóc đen óng vẫn bị thấm nước, đi từ thành bể vào phòng chờ cũng thu hút được rất nhiều ánh nhìn.

Triệu Thủy Vô là khách quen của phòng tập này, đã ký hợp đồng một năm.

Ngày thường nếu không bị núi công việc đè bẹp thì cũng bận đối phó với mấy lão bao nuôi, tập thể dục đã trở thành một trong số ít cách giúp cô giảm căng thẳng. Mấy hôm trước, quầy lễ tân gọi điện nói sắp hết hạn hợp đồng, hỏi cô có muốn gia hạn không, lúc nói chuyện còn gửi tặng mấy phiếu học bơi.

Cô thường tập với các loại máy móc hoặc yoga, chứ ít khi tập bơi.

Phòng tập này gần công ty, lại ngược hướng với khu chung cư. Có cơ sở khắp cả nước, môi trường rất tốt.

Bể bơi bỗng có tiếng động mạnh, có người nhảy từ trên bục xuống, chân đập bọt nước, vung tay uyển chuyển, bơi từ đầu bên kia sang bên này, rồi xoay người bơi ngược lại.

Người đàn ông trong hồ bơi ngoi lên bờ, cơ bắp không quá vạm vỡ, nhưng lại rất cân đối, trông còn thoải mái hơn mấy người đàn ông cơ bắp mê mẩn tập gym.

Anh chàng cũng tháo kính bơi và mũ bơi để mọi người nhìn rõ mặt.

Thật là trùng hợp.

“Bạch tiên sinh.” Khi anh ngang qua, Triệu Thủy Vô nhắm chuẩn thời cơ gọi tên anh.

Bạch Cảnh Xuyên nghiêng đầu, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là cặp chân dài nhẵn nhụi, sau đó mới nhìn lên cái đầu búi gọn gàng, “Triệu tiểu thư.”

“Anh cũng làm ở gần đây?” Cô hỏi.

“Ừ, chẳng trách lần nào chúng ta về nhà cũng suýt soát giờ nhau.” Anh ngồi xuống ghế trống bên cạnh.

Đây là khu trung tâm thương nghiệp, nhà cao ốc san sát nhau, Triệu Thủy Vô đi tàu điện ngầm về nhà, còn anh thì lái xe. Tan tầm hay kẹt xe, cô thường về sớm hơn anh, nếu đường thông thì anh lại về sớm hơn cô, hai người không đụng mặt nhau cũng là chuyện bình thường.

Sau lời chào hỏi, Bạch Cảnh Xuyên nhắc gần chung cư sắp mở một phòng tập thể dục mới, cũng là chi nhánh của thương hiệu này.

Triệu Thủy Vô đã thấy tờ quảng cáo trong thang máy. Vị trí nơi đó tốt hơn chỗ này nhiều, nằm trên trục đường từ khu chung cư đến công ty, không cần đi lại nhiều như bây giờ. Nếu hợp đồng có thể chuyển nhượng trực tiếp, cô sẽ tính đến việc đổi phòng tập. Nếu không chuyển được cũng không sao, hiện tại cũng sắp hết hạn hợp đồng rồi.

“Nhóm chat đã hẹn nhau tối thứ 6 tuần sau đến xem. Nếu ký hợp đồng theo nhóm thì có thể sẽ được giảm giá đấy.” Anh hỏi: “Cô có đi không?”

“Thứ 6 tuần sau…” Triệu Thủy Vô cắn ống hút, mắt đảo liên hồi, “Tiếc ghê, hôm đó tôi muốn đến đây học bơi cá nhân.”

Không phải cô cố tình làm giá, mấy buổi học riêng đã sắp lịch cố định, nếu bỏ lỡ thì không còn cơ hội nữa. Phòng tập mới thì đến lúc nào chẳng được, ưu đãi giỏi lắm cũng chỉ là tặng thêm mấy giờ học miễn phí, nếu bỏ chỗ này sang chỗ kia, kết quả cũng chẳng khác gì nhau.

Nhưng anh lại nghĩ đây là lạt mềm buộc chặt.

“Nếu cô không đi, tôi cũng không muốn đi nữa.” Bạch Cảnh Xuyên đáp: “Vốn dĩ tôi cũng không thích tập cùng quá nhiều người.”

Nói thẳng là ngại nhiều người đi, còn bày đặt vì cô, Triệu Thủy Vô mặt không đổi sắc: “Tôi cũng không thích.”

Cô không tiếp lời, Bạch Cảnh Xuyên lại gợi chuyện: “Hay chúng ta đổi hôm khác đến riêng chỗ đó?”

“Cũng được.” Triệu Thủy Vô ra vẻ rất dễ tính, “Anh là người cẩn thận, tôi đi với anh cũng thấy yên tâm hơn.”

“Tối thứ bảy tuần sau thì sao?”

“Ấy, hôm đấy vẫn không được.” Triệu Thủy Vũ chớp chớp mắt, lần này thật sự là lạt mềm buộc chặt, từ chối người ta hai lần liên tiếp, rồi lại vẽ ra cách giải quyết, đó là chê trước khen sau, “Nhưng chiều thứ bảy thì được, anh thấy sao?”

Bị cô trêu chọc, Bạch Cảnh Xuyên vẫn không tỏ vẻ gì, chỉ khẽ mỉm cười nói: “Tiếc quá, lúc đó tôi lại có hẹn rồi.”

“…” Triệu Thủy Vô biến sắc. Chơi cô đấy à?



Anh đã đạt được mục đích, thở dài một hơi: “Nhưng vì cô, tôi có thể đổi lịch.”

Được, cô phản ứng lại, thích tương kế tựu kế đúng không, “…Thế phải cảm ơn anh rồi.”

“…Không có gì, là chuyện nên làm mà.”

Chê trước khen sau đã là cái gì, phải ức hiếp trước, sau đó lại ức hiếp và ức hiếp, rồi mới đến lượt khen.

Hẹn nhau xong thì hai người lại xuống nước bơi một lúc.

Kỹ năng bơi lội của Triệu Thủy Vô khá bình thường, chỉ biết bơi chứ không đến mức siêu việt, không giống như Bạch Cảnh Xuyên. Cô ở khu nước cạn lượn hai vòng, anh bơi ở làn bên cạnh, lúc vượt cô, sóng nước tạt qua đầu.

Bơi mệt rồi, Bạch Cảnh Xuyên mời cô lên xe.

“Tôi tắm hơi chậm đấy.”

“Không sao, chờ cô thì không hề uổng phí thời gian.”

Tủ đựng đồ của họ cũng rất gần, nằm đối diện nhau.

Chỗ để đồ rất hẹp, hai người đưa lưng về phía đối phương lấy đồ tắm rửa, khi giơ tay lên không tránh khỏi va chạm. Vệt nước trên người đã bốc hơi, khuỷu tay Triệu Thủy Vô đụng phải anh, truyền đến thân nhiệt nóng bỏng.

Cô quay đầu lại theo bản năng, ánh mắt vô ý liếc nhìn nơi đó. Chiếc quần bơi căng phồng, bó sát tưởng chừng như không ôm hết được. Vừa nãy khi nói chuyện, Triệu Thủy Vô cũng không kìm được mà nhìn đũng quần đó mấy lần. Cô không phải loại con gái cuồng tình dục, cũng không có hứng thú với việc nghiên cứu quần bơi nam. Nhưng chỗ đó của anh quá rõ ràng khiến người ta không thể không chú ý, chưa kể thứ đồ bên trong đã từng ở trong cơ thể cô, mùi vị của nó thì không còn gì để nói nữa.

Cô đang nghĩ cái gì vậy.

Triệu Thủy Vô đột nhiên tỉnh táo lại, lắc đầu quay lại. Cô loay hoay với mấy món đồ trong tủ, cầm sữa tắm lên rồi lại thả xuống.

Động tĩnh phía sau nhỏ đi rất nhiều, Bạch Cảnh Xuyên đã để ý tới, tưởng cô đã thu dọn xong, nhưng khi anh quay lại, lại thấy một tấm lưng trần trơn bóng.

Lúc nãy mặt đối mặt, nên anh không nhận ra. Nhìn từ đằng trước, áo tắm của cô có cổ ba phân, lộ vai, kiểu quây vừa bảo thủ vừa gợi cảm, không ngờ đằng sau lại táo bạo như thế.

Cánh tay cô cử động, xương bả vai cũng di chuyển theo. Yết hầu anh cũng khẽ động đậy.

“Lát nữa cô có bận gì không?” Anh hỏi.

Triệu Thủy Vô đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng nói, động tác trên tay bị trượt, sữa tắm trên tay rơi xuống sàn nhà: “Hả? Không có.”

Bạch Cảnh Xuyên phản ứng nhanh hơn, cúi người xuống trước mặt cô, anh nắm chặt lấy lọ sữa tắm. Đùi cô ngay trước mắt anh, trắng đến phát sáng.

Anh đứng dậy đưa sữa tắm cho cô. Triệu Thủy Vô dán lưng vào vách tủ kim loại lạnh lẽo, cảm giác hoàn toàn khác với cái chạm khuỷu tay ban nãy: “Cám ơn.”

Sau đó “Keng” một tiếng, tay cô lại trống trơn, chai sữa tắm vừa được nhặt lên lại lăn đến trước chân anh.

“Lại rơi…” Lần này cô không cúi đầu tìm đồ nữa, mà nhìn về phía Bạch Cảnh Xuyên, “Chúng ta vừa nói đến đâu ấy nhỉ?”

“Nói đến lát nữa cô có bận gì không, cô nói không có.” Anh lại nhặt nó lên, lần này không trả lại cho cô nữa, mà trực tiếp bỏ vào ngăn tủ trước mặt cô, rồi quàng tay lên cổ cô.

Cô thì thầm, giống như đang nói với chính mình hơn, “Ừ, tôi không có.”

“Nếu cô không vội về nhà, liệu có hứng thú đi thăm quan phòng tắm riêng của khu bơi lội không.”

Không đợi Triệu Thủy Vô trả lời, bóng dáng Bạch Cảnh Xuyên đã bao phủ, tiếp theo đó là nụ hôn che trời lấp đất. Anh nắm cằm Triệu Thủy Vô, đầu lưỡi xâm nhập, đẩy khớp hàm của cô ra, dùng khí thế không cho phép kháng cự cuốn lấy cô, xoang mũi cô tràn ngập hơi thở của anh.

Không biết tại sao, người vốn nho nhã lịch lãm như anh lại đột nhiên mất kiểm soát. Đôi môi mọng nước kia đang rực sáng trước mắt anh, một cảm giác thèm muốn được nếm thử xuất hiện trong đầu anh. Bạch Cảnh Xuyên chưa kịp khống chế, cơ thể của anh đã tiến lên một bước.

Triệu Thủy Vô bị nụ hôn đột ngột quấy rầy, hai giây sau, cô vồn vã đáp lại.



Khu vực để đồ rất yên tĩnh.

Cô vòng tay qua cổ anh, dùng răng cắn chặt môi dưới của anh, rồi thách thức lôi kéo nó, lại bị chiếc lưỡi linh hoạt của anh trả thù giữ chặt, đẩy xuống sâu hơn, lùng sục khắp khoang miệng cô.

Bàn tay anh áp lên ngực cô qua lớp áo tắm, lòng bàn tay rõ ràng cảm giác được nơi đó có hai hạt đậu nhỏ đã dựng đứng. Anh miết ngón trỏ, phát hiện cô bỗng nhũn ra.

Thứ dưới đũng quần càng căng phồng lên, từ ngoài nhìn vào cũng có thể thấy được hình dạng thẳng đứng. Vòng cung phía trên càng rõ ràng hơn, Bạch Cảnh Xuyên nhẹ nhàng di chuyển hạ thể, thứ đó cọ xát lên xuống bụng dưới của Triệu Thủy Vô, nóng bỏng kích thích, khiến cô bừng bừng tỏa nắng.

Hơi thở ngổn ngang, khói sương mù mịt.

Triệu Thủy Vô cọ vào sườn mặt anh, dùng đầu lưỡi phác họa hình dáng xương tai anh, “Nếu phải tắm rửa, tôi càng có hứng thú với phòng tắm nhà anh hơn…”

Cô đặt tay phải lên má Bạch Cảnh Xuyên, móng ngón tay đỏ thắm luồn vào mái tóc anh.

“Vậy thì về nhà.” Anh nắm lấy tay trái của cô, vuốt ve hạ bộ.

Vốn dĩ muốn giải tỏa bớt, nhưng vừa đụng vào, anh đã thấy hối hận. Dù chỉ là một cái sờ cách lớp quần bơi mà vẫn khiến anh suýt chút nữa mất kiểm soát.

Giờ cao điểm tan sở đã qua, Bạch Cảnh Xuyên còn phóng xe nhanh hơn trước vô số lần.

Rốt cuộc, có một người phụ nữ xốc xếch ngồi bên cạnh, ánh mắt không ngừng nhìn vào hạ thể cao lớn của anh. Nếu không phải đã thắt dây an toàn, anh thực sự muốn đè đầu cô xuống để cái miệng chúm chím kia quấn lấy mình.

Hương vị phải ngây ngất lắm.

Loạng choạng đi lên lầu, vội vã mở cửa, Triệu Thủy Vô bị anh bế cả người lên, xoay người đi vào phòng tắm.

Cô ngồi trên bồn rửa mặt, chiếc váy ngắn cũn cỡn bị lột ra, bên trong vẫn còn chiếc quần bơi mà cô chưa kịp thay. Bóc nốt lớp cuối cùng, lỗ mật rơi vào trong mắt anh, nó còn đang chảy nước tí tách.

Bạch Cảnh Xuyên xem đến đỏ mắt, anh cởi thắt lưng, thả xích để con quái vật nổi gân xanh chĩa thẳng vào nơi non nớt, không cưỡng lại được sức hấp dẫn mà muốn đi vào trong.

Không muốn lãng phí thêm thời gian nữa, dương vật rỉ ra chất lỏng trắng đục đã đè lên hoa huyệt, anh hỏi: “Có được không?”

“Vào đi …” Triệu Thủy Vô còn vội hơn cả anh.

Được sự cho phép, anh không ngần ngại nữa, cố hết sức thâm nhập vào nơi ngập lụt. Sự đụng chạm ẩm ướt ấm áp từ bốn phương tám hướng lập tức đánh úp anh, cô nhiệt tình co rút khoang trong, dùng hai chân gầy quấn eo anh, chủ động phục vụ.

Hạ thể được thỏa mãn, Bạch Cảnh Xuyên thấp giọng rên rỉ, giữ nguyên tần suất ra vào hoa huyệt, sau đó chậm rãi cởi bỏ các quần áo khác.

Cặp vú nở ra như búp măng xanh.

Trên đường về nhà, dù cách mấy lớp quần áo, anh cũng có thể nhìn rõ hai điểm nhô ra trên ngực cô. Bây giờ không bị cản trở, nó càng bắt mắt hơn.

Đúng là một kỳ quan thế giới.

Anh nghịch hai quả bòng, tay vừa ấn vừa vò, rồi ngậm lấy đầu vú mà mút, sau khi nhả ra thì càng giã mạnh hơn, côn thịt lấp kín đường hầm của cô, ép cô rên rỉ.

Triệu Thủy Vô chỉ thấy cảm giác co rút dưới bụng cùng cảm giác sung sướng khi anh đâm vào đang thay phiên tra tấn cô, cơ thế cô không hề phản kháng đồ vật đâm vào rút ra kia, mà còn muốn nuốt nó vào sâu hơn.

Họ trần truồng đối mặt với nhau, hai chân cô bị nâng lên, tạo tư thế thuận lợi đón nhận anh hơn. Khe suối đỏ ửng, tiếng nước dâm đãng vang theo nhịp va chạm khiến dục vọng con người càng dâng cao.

“Hừ… A…” Trên mặt Triệu Thủy Vô ngập tràn khoái cảm.

Bạch Cảnh Xuyên lại bế cô lên, vẫn trốn trong người cô, nhất thời không muốn đi ra.

Anh đi đến dưới vòi hoa sen, điều chỉnh nhiệt độ nước.

Dương vật vẫn cọ xát trong cái lỗ mềm mại. Nước bắn tung tóe lên cơ thể họ rồi văng ra theo da thịt phập phồng. Những giọt nước chảy đến ngón chân cô, chúng lắc lư theo nhịp giã của anh.