Trò Chơi Đen Đỏ

Chương 8: Tập thể hình



Ham muốn shopping của phụ nữ luôn tới đột ngột và kéo dài vô tận.

Hà Lộ đang mải nói chuyện với Triệu Thủy Vô thì lướt qua vai cô, nhìn thấy một cửa hàng đèn đuốc sáng rực. Cô ấy không cần suy nghĩ đã kéo Triệu Thủy Vô đi vào.

Đây không phải lần đầu tiên Bạch Cảnh Xuyên và Hạ Chương gặp tình huống đột ngột như vậy, họ nghe lời vào theo.

“Cái áo khoác này đẹp không?” Hà Lộ lấy một chiếc trên kệ, ướm thử lên người mình.

“Không tệ, nhưng không hợp với phong cách hôm nay của cô.” Triệu Thủy Vô nghiêm túc đánh giá, cô nhìn xung quanh rồi chỉ vào một chiếc váy. “Cái váy này phối với áo khoác có vẻ ổn.”

“Để tôi thử.”

Hà Lộ bảo nhân viên tìm size vừa với mình, rồi vào phòng thử đồ thay quần áo.

Triệu Thủy Vô thấy cô ấy đóng cửa thì đi đến khu trang sức.

Hôm nay Hà Lộ mặc áo sơ mi, quần jean bó, còn kèm thắt lưng. Cô ấy muốn mặc thử chiếc váy kia nên phải thay cả bộ đồ hiện tại. Điều này giúp Triệu Thủy Vô có khá nhiều thời gian để ngắm nghía.

Cô đội mũ nồi lên, ngắm mình trong gương.

“Có vẻ không hợp cho lắm.” Cô tự lẩm bẩm một mình, phát hiện có người đàn ông đang đi phía sau. Cô thuận tay cầm lấy một chiếc mũ nồi nam kiểu tương tự, xoay người đội nó lên đầu người kia.

Hạ Chương thấy trên đầu chợt nặng, nghiêng đầu lại, trong gương nhìn thấy chính mình đang đội mũ.

“Ôi! Xin lỗi, xin lỗi!” Triệu Thủy Vũ rối rít xin lỗi, “Tôi tưởng anh là Bạch Cảnh Xuyên.”

Cô vội vàng tháo chiếc mũ trên đầu mình xuống, chỉnh lại mớ tóc rối tung vì cọ sát.

“Không sao đâu.” Anh ta dựng thẳng góc mũ, mỉm cười với cô.

Triệu Thủy Vô thấy nhìn anh ta không quan tâm, cũng cười đáp lại, giúp anh xoay vành mũ cho đúng hướng: “Trông khá hợp với anh đấy. Đây là mũ đôi, lát nữa có thể bảo Hà Lộ đội thử xem.”

“Lộ Lộ không thích đội mũ lắm, cô ấy bảo tóc mình dễ xẹp, đi bộ một lúc đã mất hết nếp.”

“Chắc do hình dạng đầu, chọn đúng kiểu tóc thì sẽ ok thôi.”

Lúc này, tương tác và nhịp điệu đều vừa đủ. Lấn thêm nữa chỉ làm không khí xáo trộn hơn thôi. Triệu Thủy Vô cất chiếc mũ nữ vào quầy, thấy Bạch Cảnh Xuyên đang đứng trước một dãy cà vạt, bèn chào Hạ Chương rồi chạy sang đó, “Hàng thứ hai, cái thứ ba từ trái sang trông ổn đấy.”

Bạch Cảnh Xuyên đã sớm nhận ra cô tới gần: “Không tệ, nhưng không phải phong cách của tôi.”

Triệu Thủy Vô không hiểu nhiều về cà vạt, cô nhìn sang chỗ khác, quan sát chiếc kẹp cà vạt và khuy măng sét bên cạnh.

Cô chỉ vào một đôi: “Cái này rất hợp với cái cà vạt tôi vừa nhắc.”

Bạch Cảnh Xuyên nhìn qua: “Ừ, rất hợp với Hạ Chương.”



Cả hai đạt được đồng thuận, giơ tay gọi Hạ Chương đang nghịch mũ lại. Anh ta ăn mặc xuề xòa, nhưng cũng không cản được bọn họ cố đeo cà vạt vào cổ anh.

“Đẹp?”

“Đẹp.”

Triệu Thủy Vô và Bạch Cảnh Xuyên kẻ tung người hứng, Hạ Chương soi gương, không biết có phải do bị họ xúi giục hay không mà anh ta cũng thấy nó đẹp thật.

Hà Lộ thay đồ đi ra, trong phòng thử đồ cô ấy đã thấy hiệu quả, nhưng vẫn muốn tham khảo ý kiến ​​của người khác.

“Mọi người thấy sao?”

Mọi người đều chung một ý: “Đẹp.”

Hà Lộ thấy vậy, không chút do dự: “Vậy tôi sẽ nhờ họ bọc lại.”

Cô ấy định quay lại cởi ra, nhưng đã bị Triệu Thủy Vô vội vàng ngăn lại: “Chờ đã, chúng tôi vừa thấy một đôi mũ tình nhân. Hạ Chương đội rất đẹp. Cô có muốn thử không?”

Phụ nữ luôn coi trọng cái gọi là “đồ đôi” hơn đàn ông, mặc dù không thích đội mũ nhưng Hà Lộ vẫn sẵn lòng thử.

Nhưng thật không may, kiểu mũ này vẫn không hợp với cô ấy.

“Haizz, chịu rồi, đầu của tôi say no với mũ.” Cô ấy chỉ có thể thất vọng tự trêu chính mình.

Triệu Thủy Vô vỗ vai an ủi cô ấy, rồi lại đội mũ lên đầu mình, ngắm mãi rồi thở dài: “Tôi thích chiếc mũ này lắm, nhưng lại chẳng có ai đội chung.”

Câu này, nói cho những người khác nhau nghe, sẽ có ý nghĩa khác nhau.

Hà Lộ tự suy diễn, nâng cằm chỉ về phía Bạch Cảnh Xuyên, cười thầm đưa ra ý kiến: “Cô có thể coi nó như mũ riêng cũng được.”

Triệu Thủy Vô nhìn qua gương thấy Hạ Chương vẫn đang đội mũ, đang đi loanh quanh trong cửa hàng, cô chỉ cười mà không nói gì.

Cô nàng này đúng là người quảng đại.

“Quên đi, còn đầy cái tốt hơn.” Cô đặt nó trở lại vị trí cũ.

“Lộ Lộ, em có thích cái này không?” Hạ Chương bước tới, cầm chiếc cà vạt ba mảnh vừa rồi, “Hai người họ chọn cho anh đấy.”

Hà Lộ cầm lấy ngắm thử: “Ok đó, còn rất hợp với một bộ vest trong tủ của anh.”

“Vậy thì gói cùng với cái váy của em đi.”

“Ừ.”

Bàn bạc xong, cô ấy vào phòng thử đồ, thay lại quần áo cũ.

Hạ Chương hỏi nhân viên thanh toán hết bao nhiêu, khi nhắc đến cái mũ, anh ta vẫn mua một đôi.



“Không phải Hà Lộ bảo không hợp à?” Triệu Thủy Vô tựa vào quầy, kinh ngạc hỏi.

“Không đội ra ngoài được thì có thể đặt ở nhà như đồ trang trí.”

Cô bày ra vẻ mặt rất vi diệu, liếc qua con số trên biên lai: “Ờ, giàu thì cần gì lý do.”

Khi Hạ Chương đi đến quầy thu ngân thanh toán, Hà Lộ vẫn đang thay quần áo, trong tiệm chỉ còn lại Triệu Thủy Vô và Bạch Cảnh Xuyên. Anh đang đọc tạp chí trên ghế sofa trong khu nghỉ ngơi, cô ngồi xuống bên cạnh.

“Anh không mua gì à?”

“Không thiếu thứ gì.” Bạch Cảnh Xuyên đóng tạp chí lại, đáp: “Đâu như cô, thắng lợi trở về.”

“Tôi cũng có mua gì đâu.”

Anh thấy vẻ mặt ngây thơ của cô, chỉ nhận xét: “Cao tay.”

Những hành động hôm nay của cô, nhìn qua thì thấy không có gì sai, nhưng chỗ nào cũng ấn chứa bẫy rập.

Kết quả cuối cùng là những thứ mà Hạ Chương mua đều do cô tự tay lựa chọn. Nhưng thế thì đã sao, cánh đàn ông đều không thích vòng vo tam quốc, hoàn toàn có thể giải thích là anh ta cũng thấy nó đẹp, không nghĩ ngợi nhiều nên mới mua.

Không có vấn đề gì cả.

“Rốt cuộc cô muốn làm gì, không phải đã nói không cạy góc tường à?”

“Một phép thử nhỏ?” Lời giải thích của cô rất mơ hồ.

“Thử ra kết quả?”

“Tất nhiên.”

“Vậy thì, cô sẽ làm gì với kết quả đó?”

“Ủa, anh quan tâm nhiều như vậy làm gì.” Triệu Thủy Vô chống cằm nhìn anh, “Tôi nhớ người đang độc thân đâu phải anh.”

Câu trả lời của anh thậm chí còn kém thuyết phục hơn: “Cứ coi tôi hóng hớt đi.”

“Tôi chỉ cảm thấy có lẽ Hạ Chương không phải như Hà LỘ nói, rất đơn thuần về mặt tình cảm, luôn trung thực ngay thẳng. Ngược lại, Hà Lộ mới là người thực sự trong sáng. Ừm… anh ta không dễ lừa như vẻ bề ngoài. “

“Hết rồi?”

“Hết rồi.”

Bạch Cảnh Xuyên đổi tư thế ngồi, đan mười ngón tay vào nhau, đưa ra kết luận cho các hành động của cô: “Chỉ giỏi tưởng bở.”

So với lời giải thích gượng gạo của cô, anh càng nguyện ý tin cô làm điều này vì muốn tăng cảm giác bí ẩn của mình, khơi gợi sự hứng thú nơi anh.