Trò Chơi Kịch Bản Sát Nhân Của Quốc Vương

Chương 15: Trấn Trường Mệnh (15)



Edit: cơm trắng chan cà phê

Linh đường trong khách sạn Vĩnh Táng luôn khiến Khương Uyển Nhi khó chịu, nhưng chắc chắn không gây thương tổn cho cô. Sức mạnh của cô có nguồn gốc từ oán niệm, oán niệm không tiêu tan thì sức mạnh cũng không tiêu tan.

Nếu không, vì sao ba gia tộc lớn và trưởng lão Cung lại phải thiết kế một trận pháp phức tạp như vậy.

Đây là lí do Thời Dung dám bước vào khách sạn Vĩnh Táng.

Nhưng khi đi được vài bước, anh chợt nghĩ đến điều gì, tạm dừng chân, anh quay đầu nhìn cậu cả nhà họ Lý.

Ngay lúc này Tả Tam Khưu vừa hô "Anh chờ tôi với", cũng vừa lúc đi đến ngang trước mặt cậu cả nhà họ Lý.

Bây giờ Tả Tam Khưu cảm thấy vô cùng may mắn. May mắn vì cậu và Thời Tung hợp tác ăn ý với nhau, sau khi phát hiện ra chân tướng thì cậu sẽ không hại Khương Uyển Nhi thêm một lần nữa.

Cậu phát hiện ra cậu cả nhà họ Lý đã trắng bệch cả mặt, dường như không thể chịu đựng nổi thiết lập nhân vật của mình. Nhưng vì điểm số cuối cùng, người này vẫn cắn răng nhẫn nhịn cho đến bây giờ.

Tả Tam Khưu hỏi: "Anh không nói gì hết là vì điểm?"

"Có thể nói là vậy." Cậu cả nhà họ Lý thở ra một hơi, xoa nắn mặt mình: "Hệ thống đặc biệt nhắc nhở tôi rằng không được phép nói sự thật này ra, nếu không sẽ ảnh hưởng đến kết cục của tôi... Thôi quên đi, ngay cả tôi cũng tự thấy ghê tởm chính mình, ghê tởm cả ba gia tộc lớn. Nói ra cũng tốt. Nghẹn đến giờ tôi cũng khó chịu lắm rồi."

Thời Tung hỏi: "Hệ thống của anh nói như thế nào?"

Cậu cả nhà họ Lý cảm thấy nói ra cũng không sao nên thoải mái đáp: "Hệ thống nói rằng sau khi bỏ phiếu chọn thủ phạm thì sẽ công bố hướng phát triển của kết cục, phát động kết cục cuối cùng dựa theo suy đoán của chúng ta."

"Trong kết thúc này, nếu nhân vật của tôi đã chết thì cũng không ảnh hưởng đến mạng sống trong hiện thực của tôi, nhưng sẽ ảnh hưởng đến khen thưởng của tôi. Nhưng tôi chắc khen thưởng này là điểm hay là đạo cụ khác."

Tạm dừng một chút, cậu cả nhà họ Lý nói tiếp: "Trong [ Cốt truyện số 1 ], cô là người sẽ chết. Trương Dã sau khi kết hôn với cô cũng sẽ khôi phục kí ức. Tôi cảm thấy trong tình huống này thì nhiệm vụ của mọi người cũng đơn giản hơn nhiều."

"Bây giờ cô đã thay đổi nội dung cốt truyện, nhiệm vụ của chúng tôi cũng phức tạp hơn, trong đó có một nhiệm vụ mấu chốt đó là phải che giấu sự thật với cô."

"Hệ thống nhắc nhở tôi rằng một khi cô khôi phục kí ức có nghĩa cô đã thức tỉnh, lấy lại được sức mạnh ban đầu. Đến lúc đó, cô có khả năng sẽ giết hết chúng tôi để báo thù. Vậy thì với tôi, kết cục này là BE."

"Tôi cho rằng trong khoảng thời gian ngắn cô cũng không thể điều tra rõ ràng được gì. Nhưng không ngờ... Cô thực sự rất giỏi."

Khoảng 10 phút sau, Thời Tung đi đến khách sạn Vĩnh Táng.

Anh không chần chờ thêm mà đi thẳng ra vườn sau.

Lá khô rơi đầy trên mặt hồ, mạng nhện phủ đầy trên mái hiên... Con đường vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Trong lúc đó, Thời Tung nhận ra khi anh là Khương Uyển Nhi, anh lại không hề nhớ đến bất cứ điều gì về Diệp Vân Phong.

Anh hoàn toàn quên hết quá khứ, khi nghĩ về người tên Diệp Vân Phong, anh cũng không cảm nhận được một tình yêu nồng nhiệt nào, khi anh nhìn thấy Trương Dã, anh cũng không cảm thấy có lòng căm thù sôi sục.

Cho nên với thân phận là người chơi, Thời Tung đã nắm giữ được chân tướng, nhưng nhân vật Khương Uyển Nhi vẫn chưa thức tỉnh.

Lời của cậu cả nhà họ Lý vô cùng quan trọng.

Thời Tung nhận ra việc Khương Uyển Nhi có thức tỉnh hay không sẽ ảnh hưởng đến kết cục cuối cùng của nhóm người cậu cả nhà họ Lý, đồng thời cũng góp phần phán định kết cục của Khương Uyển Nhi.

Nhưng đến bây giờ Khương Uyển Nhi vẫn chưa thức tỉnh có phải là vì chưa tìm được "người đã giết Diệp Vân Phong" hay không?

Ngoài ra, hệ thống có thông báo điều kiện mấu chốt để Khương Uyển Nhi thức tỉnh là gì không?

Đây là lí do Thời Tung đến khách sạn Vĩnh Táng.

Anh đi dạo trong vườn sau, Tả Tam Khưu luôn đi theo sau anh, giúp anh đề phòng bất trắc.

Tả Tam Khưu không ngờ Thời Tung lại đi đến ngôi nhà chỉ toàn bài vị.

Nhìn thấy Thời Tung bước dần về phía đó, Tả Tam Khưu hãi hùng khiếp vía: "Này, cẩn thận! Anh đừng có đến gần chỗ đó!"

"Được rồi, tôi vào trong có lẽ sẽ đau đầu đau ngực." Thời Tung nhìn về phía cậu: "Vậy làm phiền cậu một chút."

"Anh nói đi, anh muốn xem tôi là công cụ như thế nào? Dù sao tôi cũng sẽ làm theo những gì anh nói, vì mười năm trước là tôi có lỗi với anh."

"Cậu đến chỗ xâu tiền xu dưới mái hiên, tháo bỏ sợi dây đỏ ra, lấy xâu tiền xuống. Còn nhớ quyển ghi chép trận pháp mà chúng ta lấy được ở chỗ trưởng lão Cung không? Làm như vậy có thể phóng thích oan hồn bị trấn áp ở đây."

Anh là quỷ, đương nhiên không sợ quỷ. Nhưng tôi sợ. Huống hồ ở đây có khi có cả trăm con quỷ.

Anh muốn tôi chết đúng không?

Im lặng một lúc lâu, Tả Tam Khưu lẩm bẩm: "... Bây giờ tôi đổi ý còn kịp không?"

Thời Tung nói: "Không sao đâu, trước cửa có sư tử đá, trên cửa còn dán bùa, sẽ giữ những linh hồn ở tại chỗ. Bây giờ chúng chỉ là những oan hồn bình thường, bị áp chế ở đây suốt 10 năm thì không còn năng lực để tấn công cậu nữa."

"Tiếp theo đừng nói anh muốn tôi tìm người yêu của anh giữa hàng trăm con quỷ nha?"

"Thật ra không cần đâu, theo lý thì anh ấy sẽ chủ động đến đây gặp tôi."

"Nếu anh ta không gặp anh thì sao?"

"Thì điều đó có nghĩa là người giết anh ấy 10 năm trước là tôi. Anh ấy vẫn còn trách tôi."

Chậc, thương tâm như vậy sao?

Tả Tam Khưu bước đến dưới mái hiên, vươn tay gỡ sợi dây lụa màu đỏ với tâm tình phức tạp.

Cậu đã xem kĩ những trận pháp trong sách ghi chép ở Động Thiên Phúc, nếu không cũng không dám làm như thế này. Dẫu vậy, khi nghĩ đến việc lát nữa có hàng trăm vong hồn cùng xuất hiện ở đây, cậu vẫn hơi run tay một chút.

Dưới mái hiên gạch xanh tường trắng, sợi dây lụa đỏ dần được cởi bỏ, xâu tiền xu ào ào rơi xuống như mưa.

Cùng với tiếng rơi thanh thúy vang lên, từng linh hồn bán trong suốt ồ ạt trào ra ngoài. Trong số họ, có người chỉ là một đứa trẻ, có người đã lớn tuổi, nhưng ai cũng có ánh mắt mờ mịt.

Thoáng nhìn thấy khung cảnh vừa quen thuộc lại xa lạ, họ lục tục chạy ra ngoài, nhưng không một ai có thể rời khỏi ngôi nhà này trong phạm vi 1 mét.

Những vong hồn này đột nhiên chết đi lúc còn sống, thậm chí có người còn không biết mình đã chết, họ chưa kịp sinh ra oán khí nên linh lực cũng vô cùng mong manh, đặc biệt đã bị trấn áp ở đây suốt 10 năm dài.

Bây giờ họ còn không thể duy trì được hình thể của mình, huống hồ xuất hiện dưới ánh mặt trời?

Các vong hồn bị ánh mặt trời chiếu rọi, thân thể dần trở nên trong suốt hoàn toàn, nhìn thấy mình sắp sửa biến mất, họ nhanh chóng trốn vào trong nhà.

Không có đồng tiền và sợi dây đỏ trói buộc nhưng họ vẫn bị nhốt ở đây, không thể được siêu thoát.

Thời Tung đi đến trước cửa, lẳng lặng nhìn vào trong nhà một lát, nhẹ nhàng lên tiếng: "Diệp Vân Phong? Anh ở đâu? Em là Khương Uyển Nhi."

Không một ai đáp lời.

"Chúng ta xa nhau đã 10 năm, bây giờ anh sao rồi? Anh có quan tâm đến em không?"

Vẫn không có ai lên tiếng.

"Anh không muốn gặp em là vì anh vẫn còn trách em sao? Trách em hiểu lầm anh, không tin tưởng anh, cho rằng anh bỏ rơi em... Anh trách em đã giết anh đúng không?"

Trong nhà hoàn toàn im ắng.

Không biết là do kĩ thuật diễn của Thời Tung quát ốt hay cảnh tượng tiêu điều trước mắt khiến người nhìn xúc động, chỉ nghe vài lời mà hai mắt Tả Tam Khưu đã đỏ bừng.

Sau đó, cậu nhìn thấy Thời Tung đi ra ngoài, gương mặt vô cảm nói: "Có lẽ anh ấy không muốn gặp tôi. Vậy thôi, chúng ta đi."

"Anh, anh còn muốn đi đâu nữa?"

"Xem di vật dưới mộ của tôi."

Rời khỏi ngôi nhà đầy vong hồn, Thời Tung dẫn Tả Tam Khưu đến dưới một gốc cây to.

Vì một thời gian dài không có ai dọn dẹp, lá khô đã hình thành một lớp bùn vây quanh gốc cây.

Ở giữa lớp bùn có người đã đào ra một cái hố. Dưới hố có vài chiếc váy, một cái trâm cài đầu và một chiếc vòng tay bằng bạc.

Ở đây quá mức ẩm ướt, cũng không biết có phải do bị nấm mốc ăn mòn hay không mà màu sắc trên váy đã lốm đốm những vệt đen.

Vòng tay và trâm cài đầu cũng như vậy.

Mười năm trước, Khương Uyển Nhi bị thiêu đến chết.

Chờ Diệp Vân Phong quay về thị trấn, hắn cũng không biết tìm thi thể của cô ở đâu.

Cho nên hắn chỉ có thể giúp cô đào một ngôi mộ nhỏ để chôn di vật.

Đây là nơi mà cô Tư Lý và cậu cả nhà họ Lý tìm được cách đây không lâu, hố này cũng do họ đào ra.

Theo lời của cô Tư Lý, tấm ảnh chụp Khương Uyển Nhi và Diệp Vân Phong được chôn ở dưới ngôi mộ này.

Thời Tung cúi đầu, nhìn kĩ từng món vật dụng dưới mộ, lập tức nhận ra có vấn đề.

Nơi này có độ cẩm cao, thời gian trôi qua cũng đã 10 năm, cho nên những đồ vật bị chôn bên dưới cũng bị ăn mòn rất nhiều.

Không khó để đoán được nguyên nhân phía sau ——

Cậu chủ nhà họ Diệp khăng khăng đòi cưới một cô gái đến từ khu người nghèo, hơn nữa người con gái ấy còn bị gán cho hai chữ "dâm phụ". Người nhà họ Diệp vì giữ thể diện nên không chấp nhận việc Diệp Vân Phong luôn nhớ thương Khương Uyển Nhi.

Khi cả thị trấn bỏ phiếu, người nhà họ Diệp cũng thống nhất bỏ phiếu thuật để xử tử Khương Uyển Nhi.

Diệp Vân Phong yêu Khương Uyển Nhi cũng chỉ có thể giúp cô âm thầm đào một ngôi mộ chôn di vật cho cô.

Nếu không gia tộc họ Diệp có khả năng sẽ đập phá cả ngôi mộ này.

Cho nên Diệp Vân Phong chỉ có thể gấp gáp mà làm mộ, không thể tìm được một chỗ quá tốt để che giấu tai mắt của người khác, cũng như không thể thu thập đủ đồ vật của Khương Uyển Nhi.

Nhưng... Vì sao váy áo và trâm cài đầu đã bị hư hỏng nặng nề, vậy mà tấm ảnh chụp lại gần như vẫn còn hoàn hảo như ban đầu?

Hiển nhiên là có vấn đề.

Diệp Vân Phong không cho phép ai phát hiện ra đây là nơi chôn cất di vật của Khương Uyển Nhi.

Hắn có thể chôn giấu quần áo, trang sức ở nơi này, nhưng không thể chôn cất bất cứ thứ gì có thể chỉ rõ đây là đồ của Khương Uyển Nhi.

Một khi đã như vậy thì sự tồn tại của tấm ảnh chụp là như thế nào?

Không thể xuất hiện tấm ảnh đó ở đây.

Diệp Vân Phong vẫn chưa hề xuất hiện.

Còn cả lời nhắn "Xuống hoàng tuyền tìm em"...

Một vòng thiếu hụt cuối cùng đã được lấp đầy.

Thời Tung đã hiểu rõ mọi thứ.

—— Dám chơi như vậy?

Diệp Vân Phong đúng là... gan lớn thật.

1 giờ 20 phút chiều. Trấn Trường Mệnh, quảng trường trung tâm.

Sáu người chơi đã tập hợp đầy đủ.

Sau khi dọn dẹp thi thể của Vương Nhân Nhân, họ cùng nhau ngồi trước tượng Trinh Nữ, trước giờ bấm nút bầu chọn thì cùng nhau thảo luận vòng đầu tiên.

Trong đó ba người cậu cả, cậu hai nhà họ Lý, Vương Chí Ân đã giải thích kĩ càng vì sao lại đến khách sạn Vĩnh Táng.

Khoảng 2 giờ sáng nay, họ nhận được thông tin rằng Khương Uyển Nhi và Trương Dã cùng nhau qua bờ bên kia sông.

Để phòng ngừa Khương Uyển Nhi phát hiện ra họ có một gia đình khác bên kia sông, họ nhanh chóng uống thuốc 【 Giả quỷ 】rồi chạy đến bãi nghĩa trang, dọa cho Khương Uyển Nhi sợ.

Khi đó học cũng không nghĩ nhiều, còn cho rằng cô và Trương Dã đã thành công kết hôn với nhau. Thấy Khương Uyển Nhi chạy trốn, họ cũng nghĩ cô sẽ không đến đây nữa nên yên tâm quay về nhà.

Nào ngờ vừa về đến nhà, họ lại nhận được tin từ gia đình mình rằng ba gia tộc lớn vừa gọi điện đến ——

Khương Uyển Nhi không kết hôn cùng Trương Dã, cô đã đào hôn. Trưởng lão Cung còn giúp đỡ cô bỏ trốn.

Vì sao Khương Uyển Nhi lại đào hôn?

Có phải cô nhớ ra điều gì rồi không?

Vì sao trưởng lão Cung lại giúp cô?

Ba gia tộc lớn cảm thấy vô cùng lo sợ về điều này.

Suy xét đến việc bây giờ Khương Uyển Nhi đã có tình cảm với những người đàn ông này, dù cho cô có nhớ lại điều gì đi nữa, nếu họ xuất hiện trước mặt cô, có lẽ vẫn có thể giúp cô bình tĩnh lại.

Cho nên ba gia tộc lớn yêu cầu ba người phải tìm Khương Uyển Nhi, chú ý đến trạng thái của cô, khi cần thiết phải lấy danh nghĩa là chồng để an ủi, dụ dỗ cô.

Trong lúc đó, ba gia tộc lớn sẽ ra ngoài tìm trưởng lão Cung, xác định lập trường của ông ta, quyết định sách lược tiếp theo.

Ba người đàn ông này đã đến khách sạn vào lúc 3 giờ rưỡi sáng.

Khương Uyển Nhi và Trương Dã đã đến khách sạn trước đó một tiếng.

Người cuối cùng đến khách sạn là cô Tư Lý. Khi cô bé chạy đến đây đã là 6 giờ rưỡi sáng.

7 giờ 50 phút sáng, cậu hai Lý rời giường.

8 giờ 20 phút sáng, cậu hai Lý đứng ở bàn tiếp tân chờ mẹ mình gọi điện đến.

8 giờ 30 phút sáng, Lưu Kim Hoa đúng hẹn gọi điện đến, thông báo trưởng lão Cung đã chết, vụ án chính thức được mở ra.

Bây giờ chỉ mới có Tả Tam Khưu trong vai Trương Dã thừa nhận 3 giờ sáng đã rời khỏi khách sạn, đi đến phố buôn bán tình cờ gặp được trưởng lão Cung, sử dụng chày cán bột đập vào đầu ông ta.

Ngoài ra, không một ai thừa nhận chính mình động tay động chân với nạn nhân.

Sau khi sắp xếp lại tuyến thời gian, người đầu tiên lên tiếng là cậu hai Lý.

Người này có khí chất quý tộc bẩm sinh, dù ngồi dưới đất cũng có bộ dạng "bố có tiền hơn tất cả", trên người cũng tràn ngập thói kiêu căng, tự phụ.

Hắn nói: "Tôi không phải người thích sắp xếp lại chuyện cũ, cho nên tôi chỉ muốn nói về những điều tôi tự mình điều tra được."

"Mọi người có phát hiện ra rằng NPC A Hoa rất quan trọng không? Cô ấy từng giả thành Khương Uyển Nhi xuất hiện ở lễ kết hôn, giúp Khương Uyển Nhi thật có thời gian bỏ trốn. Cô ấy còn là người hầu bên cạnh nạn nhân, là người ở bên cạnh ông ta lâu nhất. Ngoài ra, trong quá trình điều tra, cô ấy cũng là người đầu tiên phát hiện ra nạn nhân, là người thông báo với những người khác."

Quan sát biểu tình của mọi người, cậu hai Lý nói tiếp: "Cho nên điều đầu tiên mà tôi và Vương Chí Ân làm đó là tìm A Hoa. Theo như cô ấy xác nhận, khoảng 3 giờ 20 phút sáng sớm hôm nay, có vài người tốt đã giúp trưởng lão Cung quay về Động Thiên Phúc. Sau gáy của ông ta có vết thương, mơ mơ hồ hồ ngất xỉu. A Hoa dìu trưởng lão Cung vào phòng khác nghỉ ngơi, sau đó quay về phòng ngủ một chút."

"Cho nên Trương Dã không nói dối hay nói sai về việc đánh trưởng lão Cung."

"Vào lúc 6 giờ rưỡi sáng, A Hoa tỉnh lại, sau khi vào phòng khách để gọi trưởng lão Cung ăn sáng thì không thấy người đâu."

"Sau đó cô ấy đi ra cửa vào phòng khách, nhìn thấy thi thể của trưởng lão Cung ở ngoài sân trước."

"Điện thoại ở Động Thiên Phúc đã hỏng, trưởng lão Cung cũng không thích bị người khác quấy rầy nên không sửa điện thoại từ lâu. Cho nên sau khi xác nhận trưởng lão Cung đã qua đời, A Hoa tốn mất nửa tiếng để chạy đến nhà họ Lý gần nhất, thông báo với gia tộc Lý đầu tiên."

"7 giờ sáng, người nhà họ Lý hay tin trưởng lão Cung tử vong, ngay lập tức thông báo cho hai gia tộc còn lại."

"Đầu tiên, ai cũng cho rằng Khương Uyển Nhi là hung thủ giết chết trưởng lão Cung, cũng cho rằng Khương Uyển Nhi đã thức tỉnh."

"Vì vậy họ nhanh chóng sử dụng điện thoại yêu cầu người dân trong thị trấn trốn đi ngay, cùng lúc đó, các vị trưởng tộc tự mình ra ngoài để tìm người về đối phó với Khương Uyển Nhi."

"Ngoài ra, A Hoa cũng xác nhận rằng cô ấy là người viết tờ giấy "Khương Uyển Nhi ở khách sạn Vĩnh Táng"."

"Trước khi Khương Uyển Nhi đào hôn có hẹn gặp trưởng lão Cung ở quảng trường trung tâm, chờ ông ta đối phó với người nhà họ Trương xong thì đến quảng trường gặp mặt. Cuối cùng Khương Uyển Nhi lại thất hẹn. Cho nên ông ta cho A Hoa đi tìm Khương Uyển Nhi."

"A Hoa nghe ngóng thông tin của Khương Uyển Nhi trên đường đi, về nhà không tìm thấy trưởng lão Cung nên để lại một lời nhắn trong phòng khách. Mọi chuyện là như vậy."

"Đúng rồi, còn có một vấn đề mấu chốt nữa. Vừa rồi tôi có nhắc qua, vào lúc 3 giờ 20 phút sáng, A Hoa dìu trưởng lão Cung hôn mê vào phòng khách nghỉ ngơi. Ngay lúc này, cô ấy cũng chuẩn bị một ly nước lê chưng đường phèn ở trên bàn."

"Trưởng lão Cung thường ho khan, lúc nào cũng cần uống nước lê chưng đường phèn, A Hoa cũng luôn chuẩn bị loại nước này cho ông ta. Cô lo trưởng lão Cung tỉnh dậy sẽ muốn uống một ly nên đã chuẩn bị sẵn."

"Khi chúng ta kiểm tra hiện trường vụ án thì ly nước này đã vơi hơn một nửa, sau khi kiểm tra cũng xác nhận trong nước có độc..."

"Hệ thống đã loại bỏ khả năng A Hoa là thủ phạm. Thủ phạm đang lẩn trốn trong số chúng ta, khi A Hoa chuẩn bị ly nước xong rồi quay về phòng nghỉ ngơi, người này đã lén lún vào phòng khách, bỏ thuốc độc vào ly nước lê."

"Lấy mốc là 3 giờ 20 phút sáng A Hoa về phòng ngủ, vậy thì thời gian hung thủ gây án sẽ khoảng từ 3 giờ 20 phút đến 6 giờ rưỡi sáng."

Tạm dừng một chút, cậu hai Lý nói tiếp: "Ba người chúng tôi đều ở bên kia bờ sông, đến 3 giờ rưỡi mới đến khách sạn. Thời gian chúng tôi có thể gây án sẽ là khoảng từ 3 giờ rưỡi đến 6 giờ rưỡi sáng."

"Về cô Tư Lý, tôi đã hỏi người hầu và bảo vệ ở nhà họ Trương, cô bé đúng là đến 6 giờ rưỡi mới rời đi. Từ nhà họ Trương đến Động Thiên Phúc tốn ít nhất 40 phút. Cho nên cô bé không có thời gian gây án. Tạm thời có thể loại cô bé khỏi diện tình nghi."

"Thật ra theo tôi thấy người có đủ thời gian gây án và có động cơ gây án lớn nhất là Khương Uyển Nhi và Trương Dã."

Cậu hai Lý nheo mắt nhìn Thời Tung và Tả Tam Khưu: "Không một ai biết Khương Uyển Nhi đã khôi phục được bao nhiêu ki sức. Có thể cô ấy đã giết trưởng lão Cung để báo thù cho mình."

"Còn Trương Dã, cậu ta có thể chịu ảnh hưởng của "bùa yêu", giúp đỡ Khương Uyển Nhi giết người. Huống hồ cậu ấy cũng ghen ghét trưởng lão Cung, sợ Khương Uyển Nhi sẽ bỏ đi theo ông ta."

Bất ngờ bị người khác dồn ép, Tả Tam Khưu sửng sốt một chút, đang chuẩn bị phản bác thì Thời Tung đã lên tiếng.

"Bây giờ không thể xác định nạn nhân chết vì thuốc độc hay là vì trúng tên. Nhưng có thể khẳng định rằng đây là hai phương thức của người bình thường gây ra."

"Nếu tôi thực sự đã thức tỉnh, tôi biết mình là lệ quỷ... Vì sao tôi không dùng sức mạnh của mình giết chết trưởng lão Cung mà còn phải sử dụng thủ đoạn giết người bình thường như vậy, còn để lại quá nhiều sơ hở như thế?"

Cậu hai Lý bị Thời Tung hỏi ngược lại cũng kinh ngạc không thôi, nhưng hắn mạnh miệng nói: "Không đúng! Trong giai đoạn tra án, cô mới biết mình là quỷ. Khi cô giết trưởng lão Cung có lẽ cô chưa khôi phục kí ức, cũng không có sức mạnh. Khi đó cô chỉ có thể sử dụng thủ đoạn của con người chứ không thể sử dụng phép thuật!"

"Ồ? Đúng không?"

Tạm dừng một chốc, Thời Tung lại nhàn nhạt cười nhìn đối phương: "Nếu lúc đó tôi chưa khôi phục kí ức, tôi chưa thức tỉnh thì sao tôi có động cơ giết người được?"