"Con mẹ nó mày nói hươu nói vượn gì đó! Mày có biết vu khống cho người vô tội sẽ..."
Điên tiết mắng chửi một câu, sau đó như chợt nhớ ra điều gì, hắn không nói tiếp câu còn lại, chỉ biết trừng mắt nhìn Thời Tung.
Một lúc sau, Vương Chí Ân điều chỉnh lại cảm xúc, phản bác: "Tôi không phải hung thủ, thật sự không phải! Không có chứng cứ gì cả, chỉ dựa vào việc tôi có tài bắn cung liền xác định tôi là hung thủ sao, quá nực cười."
"Dù đây là phó bản dành cho người mới những không thể đơn giản như thế được đúng không? Ai cũng biết tôi có tài bắn cung, vậy thì tại sao tôi lại dùng cung tên để giết người chứ?"
Cậu hai Lý nói: "Nội dung cốt truyện của phó bản này không đơn giản, mức độ thăm dò cốt truyện cũng sẽ ảnh hưởng đến số điểm chúng ta nhận được, nhưng bản chất vụ án cũng sẽ không phức tạp. Thật ra tôi thấy Khương Uyển Nhi phân tích hành vi của nạn nhân như vậy khá là có lý."
Lời của cậu hai Lý khiến Tả Tam Khưu sửng sốt.
Không phải người này luôn khép tội cho Thời Tung sao? Sao bây giờ lại nói giúp cho anh ta?
Nhận thấy ánh mắt của Tả Tam Khưu, cậu hai Lý có khí chất như một giám đốc tinh anh, nhàn nhạt cười với cậu: "Con người của tôi khi hành động không thích đưa ra phán xét cuối cùng sau khi đã biết hết tiền căn hậu quả. Cách này đúng là an toàn, nhưng không hiệu suất cao. Giống như khi đầu tư bước đầu, nếu cứ lo trước lo sau thì sẽ bỏ lỡ mất cơ hội tốt nhất."
"Tôi cảm thấy tham gia trò chơi thì sách lược này khá hợp lý. Động cơ của mọi người đều đã được che giấu kĩ lưỡng, vậy thì không nên thảo luận dài dòng làm gì. Tôi sẽ dùng cách khác để nhử thủ phạm xuất hiện."
"Thật ra tôi đã sớm bị Khương Uyển Nhi thuyết phục rồi, tôi cũng tin cô ấy không phải hung thủ. Với những người còn lại tôi không thể tìm ra thủ phạm ngay lập tức nên phải dùng một vài mánh khóe."
"Tôi luôn dồn ép, khép tội cho Khương Uyển Nhi là vì muốn thử xem có ai ngu ngốc đồng tình với mình hay không."
Hung thủ không muốn bị phát hiện nên hiển nhiên sẽ đẩy sự nghi ngờ lên đối tượng khác.
Có người ra mặt giúp hung thủ làm điều này vậy thì người đó cũng sẽ nhiệt liệt ủng hộ đối phương.
Đm. Còn có thể làm như vậy?
Sao mọi người có thể chơi màu mè như thế?
Tả Tam Khưu chớp chớp mắt, cuối cùng cũng nắm bắt được tiết tấu ——
Vừa rồi có hai người ủng hộ cậu hai Lý, xem Khương Uyển Nhi là hung thủ, đó là cô Tư Lý và Vương Chí Ân.
Cô Tư Lý không có thời gian gây án, vậy thì hung thủ chỉ có thể là Vương Chí Ân.
Khoan đã, vì sao cô Tư Lý cũng đồng tình với ý kiến này?
Tả Tam Khưu liền nhìn về phía cô Tư Lý.
Ở bên kia, Thời Tung đều quan sát nhất cử nhất động của cậu bé Tả Tam Khưu, vì vậy cũng theo cậu nhìn về phía cô Tư Lý.
Cô bé đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, hai tay chống lên đầu gối, dáng ngồi như một người trưởng thành có thói quen thích cúi đầu nhìn xuống người khác.
Có thể thấy người này đã cố gắng che giấu đi khí chất này.
Nhưng dường như đây đã là khí chất trời sinh, có sẵn trong cốt tủy nên cô bé cũng không lòng che giấu hết.
Mánh khóe mà cậu hai Lý sử dụng vẫn có một vấn đề ——
Lí lẽ Thời Tung dùng để chứng minh Khương Uyển Nhi không phải là hung thủ quá sức thuyết phục.
Điều này sẽ khiến cho hành vi của cậu hai Lý trông như đang gây chút phiền phức cho người chơi khác. Vương Chí Ân không nhất định sẽ mắc mưu.
Cho nên hành động của cô Tư Lý là thứ thúc đẩy cuối cùng.
Cô bé là ủng hộ ý kiến của cậu hai Lý, phân tích từ góc độ thiết kế trò chơi để xác định Khương Uyển Nhi là thủ phạm.
Hai người liên tiếp cho rằng Khương Uyển Nhi là hung thủ.
Cho nên Vương Chí Ân mới bị kéo theo.
Hắn lớn mật lên tiếng, cũng bỏ một phiếu bầu chọn cho Khương Uyển Nhi, bại lộ âm mưu muốn kéo Thời Tung xuống nước, cuối cùng bị cậu hai Lý nghi ngờ là kẻ gây án.
Cậu hai Lý tung hỏa mù, bây giờ thoải mái thừa nhận kế hoạch của mình.
Cô Tư Lý bất động thanh sức ẩn nấp sau lưng cậu hai Lý, khiến người khác không rõ người này có mưu đồ gì.
Nhớ lại lần thứ nhất nhờ đối phương giúp đỡ, cô Tư Lý lại thẳng thừng từ chối mình ngay lập tức, hoàn toàn mặc kệ sống chết của mình, Thời Tung híp mắt, sau đó lại cười, cảm thấy người đóng vai cô Tư Lý này khá thú vị.
Với Thời Tung, trên đời này không có một thánh nhân có thể sẵn sàng giúp đỡ người khác vô điều kiện.
Nhưng cũng khó mà có một người nào lại không hề do dự không suy nghĩ lấy một lần, trực tiếp từ chối giúp đỡ "một người sắp chết", hơn nữa còn không cảm thấy ăn năn hối hận...
Để làm được vậy, đó phải là một người có trái tim sắt đá vô cùng.
Trên đời này vẫn có một con quái vật máu lạnh không biết đồng cảm giống như mình sao?
Cô Tư Lý nhận ra điều gì, ánh mắt khẽ hướng về phía bên này.
Thời Tung dời mắt, nhìn về phía Vương Chí Ân.
Mánh khóe của cậu hai Lý vẫn hữu dụng.
Phán đoán cuối cùng hắn sai là bởi vì hắn thiếu hụt một phần thông tin.
Vương Chí Ân hiển nhiên không phải thủ phạm.
Thời Tung đoán rằng người này muốn đẩy mình vào chỗ chết là vì đây là đồng lõa của "cảnh sát" Trần Lập.
Trần Lập kéo Thời Tung vào trò chơi là để khiến anh chết ở trong phó bản.
Thời Tung xoay chuyển cục diện. Đồng lõa của Trần Lập là Vương Chí Ân không thể giết chết anh nên chỉ có thể khiến anh bị người khác nghi ngờ là hung thủ.
Câu nói mà Vương Chí Ân chưa thể hoàn thành khi nãy là ——
"Vu khống người chơi vô tội là hung thu sẽ bị trừ điểm."
Họ đều là những người mới vừa tham gia trò chơi, vốn dĩ không thể có điểm.
Nếu nợ điểm từ hệ thống thì sao?
E rằng sẽ phải chết.
Có người nào đó đang tìm cách giết mình.
Thời Tung chỉ có thể bất động thanh sắc phản kích, chụp mũ lên đầu Vương Chí Ân.
Trong một thời gian ngắn, Thời Tung đã tính kế rất nhiều thứ.
Anh lại nở nụ cười hiền hòa, nhìn về phía Tả Tam Khưu: "Còn 5 phút nữa là 2 giờ chiều. Có lẽ ba gia tộc lớn chuẩn bị kéo đến đây rồi. Cậu thấy có phải đã đến lúc..."
"Dạ dạ. Đây, đây, tôi bấm nút ngay đây."
Tả Tam Khưu đứng dậy phủi mông, chạy về phía chỗ bấm nút, nhấn xuống một cái.
Sau đó cậu hai Lý cũng đứng lên.
"Có một số việc không tiện thảo luận ở đây. Chúng ta không còn thời gian nữa. Như thế này đi, khi quay lại thế giới thực, mọi người cứ đến dinh thự Mai Trúc tìm tôi, cứ nói với người trực quầy tiếp tân ba chữ "Trấn Trường Mệnh" là được."
"Trò chơi này quá mức kì quặc, có lẽ do một lực lượng bí ẩn nào đó khống chế. Chỉ dựa vào một mình mình không thể tìm ra được chân tướng. Chúng ta cần phải hợp tác với nhau. Hi vọng có thể gặp mọi người ở dinh thự Mai Trúc."
Nói xong, cậu hai Lý không kéo dài thời gian nữa, nhanh chóng nhấn nút đỏ.
Sau đó hắn đi đến trước mặt Thời Tung, nhấn mạnh thêm: "Nhưng cũng đừng vì sĩ diện của mình, mong cô hãy đến gặp tôi."
Chỉ còn một phút nữa là 2 giờ.
Cách đó không xa vang lên tiếng bước chân rầm rập cùng với tiếng lục lạc kì quái.
Thời Tung ngẩng đầu nhìn qua, ở phía cuối phố buôn bán có một dòng người đang từ từ đi đến đây.
Đó là nhóm người dân dẫn thuật sĩ lợi hại đến để tiêu diệt Khương Uyển Nhi.
Thời Tung chỉ còn lại 1 phút.
Bây giờ chỉ còn một người nữa nhấn nút để có thể bắt đầu quá trình bỏ phiếu.
Vương Chí Ân chắc chắn sẽ không nhấn nút, vì vậy chỉ còn lại cậu cả Lý và cô Tư Lý.
Thời Tung không nhìn cậu cả Lý mà nhìn trực diện về phía cô Tư Lý, muốn quan sát từng hành động của đối phương.
Đóng vai một đứa trẻ là một lợi thế.
Từ đầu đến cuối không một ai nghi ngờ nhân vật này.
Ẩn nấp sau thân xác của đứa trẻ đó rốt cuộc là người như thế nào?
"Keng!"
"Leng keng!"
Tiếng lục lạc quỷ dị ngày một lớn hơn.
Nghe thấy tiếng lục lạc, hai bên đầu Thời Tung đau buốt từng cơn!
Lồng ngực như vỡ tung, anh há miệng phun một ngụm máu.
"Anh có sao không?!"
Tả Tam Khưu hốt hoảng chạy đến đỡ lấy Thời Tung.
Thời Tung lắc đầu, không quan tâm giơ tay lau máu bên khóe miệng, sau đó đầy hứng thú nhìn về phía cô Tư Lý.
Giữa tiếng chuông thanh thúy, dưới ánh mặt trời nóng rực, hai người nhìn nhau, không xa không gần.
Cô Tư Lý hơi cau mày, sau đó vô cảm đứng dậy.
Một người khác đã nhanh chân hơn.
Cậu cả nhà họ Lý gấp gáp chạy đến trước bức tượng, dùng tay nhấn nút.
Bất chợt, tiếng lục lạc biến mất, tiếng bước chân biến mất, sức nóng của mặt trời vẫn còn đó nhưng không khí dường như đã đứng lại, không còn một ngọn gió nào...
Ở trên đường lớn, thuật sĩ dẫn đầu dòng người giơ một chân lên cao nhưng lại không thể hạ chân xuống.
Ở phía sau thuật sĩ, có một người vừa khóc vừa hô được nửa câu: "Nhân Nhân nhà tôi ——"
Giọt nước mắt của người này lơ lửng giữa không trung, nửa câu còn lại cũng im bặt.
Thế giới dường như được nhấn nút tạm ngừng.
Chỉ còn sáu người chơi được tự do hoạt động.
Trong đầu họ vang lên thông báo của hệ thống ——
【 Một, quá trình bỏ phiếu đã được kích hoạt, 30 giây sau sẽ xuất hiện giao diện bảo phiếu trên nút màu đỏ, người chơi hãy đến bỏ phiếu theo thứ tự 】
【 Hai, hệ thống sẽ đánh số ngẫu nhiên cho người chơi, người chơi hãy xếp hàng dựa theo số thứ tự của mình, khoảng cách giữa mỗi người tối thiểu 2 mét 】
【 Ba, mỗi người chỉ có một phút để bỏ phiếu, qua thời hạn bỏ phiếu sẽ mất tư cách bỏ phiếu 】
【 Bốn, trong lúc người chơi bỏ phiếu, nghiêm cấm hành vi sử dụng đạo cụ để những người chơi giao lưu với nhau, bao gồm cả nói chuyện, ngôn ngữ hình thể vân vân 】
【 Năm, trong lúc bỏ phiếu, nghiêm cấm có hành vi bạo lực 】
【 Nếu làm trái với quy định, người chơi sẽ tử vong 】
Tả Tam Khưu có số thứ tự là 2, Thời Tung xếp ngay tiếp theo, số 3.
Trên đỉnh đầu xuất hiện một chữ số "2" màu bạc, Tả Tam Khưu đi lên trước bỏ phiếu.
Sau khi cậu bỏ phiếu xong thì xoay người, mặt mũi nhăn nhó, giống như gặp phải một vấn đề nan giải.
Một lát sau, Thời Tung đứng trước nút bấm màu đỏ, hiểu rõ nghi hoặc của cậu.
Bên trên nút màu đỏ có một màn hình phát sáng, nội dung có hai vấn đề ——
"Một, xin hãy lựa chọn hung thủ đã giết trưởng lão Cung."
"Hai, xin hãy lựa chọn người chơi mà bạn quyết định bỏ phiếu cuối cùng."
Hai vấn đề này tưởng như bị lặp lại nhưng giữa chúng có một điểm sai khá kín đáo.
Sự khác biệt đó đã xác minh từng bước đi của anh hoàn toàn đúng đắn.
Thời Tung nhếch miệng, nhanh chóng lựa chọn hai đáp án khác nhau.
Năm phút sau.
Hệ thống thông báo trong đầu mỗi người chơi.
Quá trình bỏ phiếu kết thúc, người chơi có thể tự do thảo luận với nhau
Hệ thống đang chuẩn bị kết thúc tự động, đang tải...
Khi thông báo của hệ thống biến mất, cậu hai Lý thở dài một hơi như trút được gánh nặng: "Tiếp theo là công bố nội dung kết thúc và khen thưởng từ trò chơi đúng không? Cuối cùng cũng xong rồi, may là chúng ta không sao. Vậy mọi người đều bầu chọn cho Vương Chí Ân à?"
Những người chơi còn lại ngoài Vương Chí Ân đều gật đầu, cậu hai Lý hài lòng cười: "Tốt quá. Đúng rồi, mọi người nhất định phải đến dinh thự Mai Trúc đó! Tôi sẽ ở đó chờ mọi người 3 ngày!"
Bây giờ ai cũng có bộ dạng nhẹ nhõm hơn.
Tả Tam Khưu thở ra một hơi nghẹn uất, nghĩ đến điều gì, cậu liền tái mặt, trợn mắt nhìn.
"Khoan đã... Không đúng, chúng ta đi sai hướng rồi!"
"Nếu, nếu nạn nhân chết vì trúng độc... Thuốc độc không giống như giết người bằng dao hay bằng mũi tên. Dùng dao giết người, loại bỏ những chi tiết cơ quan đặc thù đi thì hung thủ chắc chắn sẽ hành động trong khoảng thời gian ngắn, nhưng còn thuộc độc thì không! Ai cũng biết rõ trưởng lão Cung có tật ho khan, A Hoa luôn mang theo một bình nước lê chưng đường phèn theo bên mình. Cho nên..."
"Cho nên hung thủ có khả năng đã hạ thuốc độc vào bình nước đó từ trước, nhưng đến 3 giờ 20 phút thì trưởng lão Cung mới lấy nước đó uống mà thôi!"
"Để tôi nghĩ lại xem... Khi A Hoa ngủ ở khu nghỉ ngơi sau tiệc cưới... Còn có cả vụ hỏa hoạn..."
Thế giới đã tạm dừng, mây đứng sững giữa trời cao, ánh mặt trời soi rọi trên bức tượng Trinh Nữ không hề thay đổi.
Thế giới quá mức tĩnh lặng, cho nên âm thanh nói chuyện của vài người chơi cũng có thể làm náo động cả một khu vực.
Thời Tung lẳng lặng lùi ra sau, từ từ đi đến bên cạnh cô Tư Lý.
Hai mắt nhìn Tả Ta Khưu vẫn còn đang phân tích vụ án, Thời Tung lại cúi người xuống, thấp giọng nói bên tai cô Tư Lý ——
"Diệp Vân Phong, đã lâu không gặp, anh có khỏe không?"
"Mười năm trước, khi cô Tư Lý sinh ra liền tắt thở. Có phải anh cướp xác cô bé ngay lúc đó không?"