Trò Chơi Kịch Bản Sát Nhân Của Quốc Vương

Chương 7: Trấn Trường Mệnh (6)



Edit: cơm trắng chan cà phê

Thời Tung liếc mắt nhìn Tả Tam Khưu, gật đầu: "Tốt, sau khi làm xong, cậu ngâm một câu thơ ở trong sân. Tôi nghe thấy thì biết cậu đã thành công."

"Ngoài ra, tối nay sau khi rời khỏi nhà họ Trương, hai chúng ta sẽ gặp nhau ở bên bờ sông Tứ Diệp Thảo mà chúng ta ngồi vào buổi chiều."

"Hiểu rồi. Sử dụng ám hiệu. Tôi nên đọc câu gì?"

"Gì cũng được. Ánh trăng đêm nay khá đẹp. Câu ngâm một câu thơ liên quan đến trăng đi, không bị nghi ngờ."

Tả Tam Khưu nghiêng đầu, nhìn thấy trưởng lão Cung đang nhìn qua, không dám trì hoãn thêm, tiếp tục diễn nét si mê người đẹp, hạnh phúc ôm lấy chiếc yếm của Khương Uyển Nhi, còn đặt trước mũi để ngửi.

Đối với vật riêng tư như yếm của phụ nữ, còn làm trò trước mặt người khác như vậy, một trưởng lão như họ Cung sẽ ngại thanh danh của mình, không dám nhìn nhiều.

Cho nên Tả Tam Khưu thành công nhét áo yếm vào trong ngực, nghênh ngang rời đi.

Một lát sau, xích đu gần khu vườn phía bắc.

Tả Tam Khưu tìm thấy túi đồ Thời Tung giấu bên dưới xích đu.

Hắn cũng không biết Thời Tung trộm thuốc hay giấu túi đồ này ở đây từ khi nào.

Suốt đường đi, Thời Tung không nói năng gì, có lẽ là do luôn đề phòng mình, cho đến khi anh ta nhận thấy cần mình trợ giúp nên mới phải tiết lộ thông tin.

Nghĩ đến đây, Tả Tam Khưu có hơi tức giận, chợt không muốn giúp đối phương nữa.

Nhưng sau đó hắn chợt nghĩ đến có lẽ Thời Tung từng gặp biến cố nào đó nên bị thương nặng, cả ngày lủi thủi một mình ở khách sạn, dọn dẹp vệ sinh hay thậm chí là bưng mâm thức ăn cũng phải cố hết sức.

Từ trước đến nay anh ta trông chịu thương chịu khó, tính tình cũng hòa nhã.

Bọn họ toàn là sinh viên nghèo, đến khách sạn của Thời Tung ăn vạ cả ngày như vậy cũng ảnh hưởng đến công ăn việc làm của người ta.

Nhưng Thời Tung lại không nói gì, lúc nào cũng cười, thân thiện dịu dàng, luôn chào đón họ quay lại.

Anh ta đúng là cũng thân thiết với Ngô Câu hơn so với những sinh viên khác.

Vì thằng nhóc kia còn biết ở lại giúp đỡ anh ta mỗi ngày...

Cho nên anh ta giúp đỡ Ngô Câu cũng không phải vấn đề đặc biệt, anh ta cũng chẳng có thù hằn gì với mình.

Đúng vậy, mình là nam nhi đại trượng phu, mình nên tha thứ cho anh ta!

Huống hồ... Mình cũng không thể tiến hành lễ kết hôn này được.

Nghĩ như vậy, Tả Tam Khưu nhanh chóng đào túi đồ ra giữa bốn bề vắng lặng, giấu túi đồ vào trong quần áo rộng rãi, chạy về phòng mình.

Sau khi vào phòng, Tả Tam Khưu dựa theo bảng hướng dẫn cách bào chế thuốc, cẩn thận làm theo từng bước một, bỏ từng loại thuốc vào trong một bát sứ men xanh.

Hắn vốn lo rằng mình không biết phân biệt các phương thuốc như thế nào, nhưng những thứ này lại chỉ sử dụng những từ ngữ đơn giản như "cánh hoa", "lá", "nước mắt", cũng không bị lặp lại nên rất dễ nhận ra.

Tả Tam Khưu thuận lợi trộn hỗn hợp nguyên liệu trong bát sứ, bỏ thêm tóc của Khương Uyển Nhi vào, cuối cùng niệm thần chú ——

"Lấy tóc mai làm vật đính ước, cả đời không phụ nhau, sống chết đều có nhau."

Câu thần chú có tác dụng, hỗn hợp thuốc liền biến thành một loại chất lỏng không mùi không vị trong giây lát.

Hắn lại chia lượng thuốc ra làm ba phần, bỏ vào ba bình sứ khác nhau, nhét vào túi, sau khi ra cửa thì vừa đi vừa suy nghĩ nên chuốc thuốc trưởng lão Cung như thế nào.

Vừa ra ngoài không lâu, Tả Tam Khưu gặp mẹ của mình.

Thấy con trai, mẹ Trương liền hốt hoảng hỏi: "Nghe nói con dẫn Khương Uyển Nhi vào vườn?"

Tả Tam Khưu đáp: "Dạ. Mẹ đừng trách con. Con thật sự quá nhớ em ấy."

Con trai như thế này cũng là vì tác dụng của "bùa yêu".

Mẹ Trương không ngạc nhiên trước câu trả lời này, chỉ hỏi: "Trưởng lão Cung tìm thấy hai đứa?"

Tả Tam Khưu đáp: "Dạ."

"Ngài ấy... ngài ấy có tức giận không?" Mẹ Trương sợ hãi hỏi.

Vậy là trong nhà họ Trương, từ nữ chủ nhân cho đến người hầu, ai cũng sợ trưởng lão Cung.

Tả Tam Khưu chợt nghĩ ra một kế hoạch, tinh thần căng thẳng, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

Hắn nhanh chóng nói: "Trưởng lão Cung đúng là có hơi tức giận. Vậy... Mẹ, sáng nay con đón khách đến có thấy nhà họ Vương tặng một loại rượu tên "Rượu ngon ngàn năm", họ nói có thể kéo dài tuổi thọ. Chúng ta cùng nhau mang tặng cho trưởng lão Cung được không? Để con tự mình xin lỗi ngài ấy!"

Mẹ Trương gật gật đầu: "Được lắm. Xem như con hiểu chuyện. Để mẹ mang rượu đến."

Trong sương phòng. Thời Tung lẳng lặng ngồi trước gương.

Trong gương phản chiếu gương mặt của một người phụ nữ có vài nét giống anh, nhưng hình dáng lại mềm mại hơn nhiều.

Trong những kí ức mà có anh có đến nay, rất nhiều người khen anh đẹp.

Bây giờ nhìn gương mặt của người trong gương, ánh mắt anh lại toát lên vài phần chán ghét, không kiên nhẫn.

Dường như anh rất ghét diện mạo của mình.

Chờ không bao lâu, Thời Tung nghe thấy trong sân vang lên một giọng nói ——

"Đầu giường ánh trăng rọi. Mặt đất như phủ sương."

"Ngẩng đầu nhìn trăng sáng. Cúi đầu nhớ cố hương."*

*Bài thơ Tĩnh dạ tứ của Lý Bạch

Đây là giọng nói của Tả Tam Khưu, hay nói đúng hơn là giọng nói của Trương Dã.

Thời Tung: "..."



—— Một bài thơ liên quan đến ánh trăng, và cậu ta chỉ nghĩ được một bài này?

Nhưng dù sao thì cậu ta cũng đã thành công.

Vậy thì tiếp theo... Phải xem bùa yêu có tác dụng với trưởng lão Cung hay không.

Đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, Thời Tung mở cửa sổ ra.

"Anh Trương." Anh nhẹ nhàng gọi một tiếng, sau đó nhìn thấy Tả Tam Khâu nhìn qua.

Ngoài Tả Tam Khâu, còn có trưởng lão Cung.

Ánh trăng vằng vặc, mặt đất như phủ một màn sương huyền ảo.

Cách một ô cửa sổ, Khương Uyển Nhi nhìn về phía trưởng lão Cung.

Ánh mắt hai người chạm vào nhau, sau đó ánh mắt của trưởng lão Cung liền thay đổi.

"Trời ơi, tôi cũng không biết vì sao chàng trai này lại yêu mình. Chẳng qua khi tôi đi ngang qua người ta có khẽ nhìn người ta một cái..."

Đây là lời mà Khương Uyển Nhi thường hay nói.

Khi nói những điều này, cô không biết rằng "các chàng trai" yêu mình là vì bùa yêu.

Bây giờ trưởng lão Cung cũng như vậy.

Gã hồn nhiên cho rằng đây là gió vàng sương ngọc tìm thấy nhau giữa nhân gian muôn kiếp đường trần.

Cầm lòng không đặng, trưởng lão Cung lùi về sau một bước, sau đó hậu tri hậu giác nghĩ đến điều gì, nhìn mẹ con nhà họ Trương: "Tôi có chút chuyện cần nói với cô Khương, hai người nghỉ ngơi đi."

"Vâng. Cảm phiền ngài." Mẹ Trương cảm kích cười, cúc cung tận tụy cúi đầu chào rồi dẫn Trương Dã rời đi.

Ngay trước hôn lễ. Trong nhà họ Trương, phòng tiệc Nam Sơn.

Trưởng lão Cung nghiêm nghị ngồi ở vị trí chủ trì.

Bây giờ tâm trạng của gã vô cùng phức tạp.

Kế hoạch ban đầu của gã là vào 12 giờ đêm, sau khi buổi lễ kết thúc, gã sẽ lùi về sau, để Khương Uyển Chi chết đi.

Gã không quan tâm người này sẽ chết trong tay ai, gã chỉ cần trông coi Khương Uyển Nhi, bảo đảm hôn lễ thành công, nghi thức cũng được triển khai ổn thỏa.

Đây là kế hoạch của gã, và cũng là mục tiêu mà ba gia tộc lớn hướng đến.

Dòng họ Trương tin tưởng gã, dòng họ Lý tin tưởng gã, dòng họ Vương cũng tin tưởng gã... Gã đã nhận tiền, có trách nhiệm lớn, gã cũng sẽ không động lòng trắc ẩn trước ải mĩ nhân.

Nhưng chính gã cũng không biết sự tình sẽ chuyển biến như thế này.

Cách đây không lâu, sau khi mẹ con nhà họ Trương rời đi, lí trí và con tim của gã bắt đầu đấu tranh với nhau.

Khi vừa đẩy cửa bước vào, Khương Uyển Nhi xoay người nhìn về phía gã, người này chỉ nói một câu đã khiến cho lí trí của gã hoàn toàn sụp đổ.

Cuối cùng gã đồng ý sẽ dẫn người này rời đi. Họ sẽ cùng nhau bỏ trốn khỏi đây.

12 giờ đêm, hôn lễ chính thức bắt đầu.

Đây là một lễ kết hôn Trung Quốc truyền thống.

Cô dâu đội khăn voan, hỉ phục đỏ rực xuất hiện đúng giờ lành, bước lên bục cao.

Chú rể mặc hỉ phục chỉn chu, cười tươi như hoa đứng trên bục, thâm tình nhìn cô dâu đang đi đến, tâm trạng nôn nóng chờ đợi ngày này đã lâu.

Khi chú rể chuẩn bị nắm lấy tay cô dâu, mẹ Trương lại đột ngột xuất hiện.

"Không đúng... Thắt lưng quanh eo cô dâu do chính tay A Đới đeo. Vừa rồi bà ấy có nói với mình, nút thắt này không phải như vậy..."

Mẹ Trương lầm bầm một câu, cau mày, bà tiến lên xốc khăn trùm đầu của cô dâu xuống.

Dưới khăn trùm đầu không phải là Khương Uyển Nhi mà là A Hoa, thị nữ bên cạnh trưởng lão Cung.

Tình huống gì đây?

Mẹ Trương kinh sợ, nghi hoặc nhìn trưởng lão Cung.

Trưởng lão Cung lại phất tay áo, tức giận nói với A Hoa: "Sao lại là cô?! Cô Khương đâu?!"

A Hoa đã nhận được chỉ thị của trưởng lão Cung nên mới làm như vậy, cô cần phải giả vờ không hay biết gì: "Tôi, tôi bị cô Khương ép. Xin lỗi ngài Cung!"

"Nực cười! Đừng nóng vội, tôi sẽ đích thân tìm cô ấy về! Dù ở chân trời góc biển, cô ta cũng không thể chạy thoát!"

Trưởng lão Cung phẫn nộ nói xong liền rời đi.

Sau đó không lâu, Tả Tam Khưu vừa đau lòng vừa phẫn nộ tột cùng, hai mắt đẫm lệ nhìn mẹ mình: "Vì sao Uyển Nhi, vì sao em ấy..."

Mẹ Trương siết hai tay thành quyền nhìn về phía cổng vào, mặt mũi đầy sầu lo, hầu như không quan tâm đến con trai mình.

Tả Tam Khưu liếc mắt nhìn bà, nhanh chóng tận dụng cơ hội chạy ra ngoài.

"Mẹ, con không tin Uyển Nhi sẽ bỏ con. Con phải đi tìm em ấy!"

1 giờ 15 phút sáng.

Bên bờ sông Tứ Diệp Thảo.

Thời Tung hài lòng nhìn thấy thông báo hiện lên trong đầu ——

【 Khương Uyển Nhi đào hôn thành công; [ Cốt truyện số 2 ] đã mở ra 】

Vậy thì Khương Uyển Nhi không còn là nạn nhân của vụ án này nữa.



Sau khi nhìn thấy trưởng lão Cung trong sương phòng, Thời Tung đã dụ dỗ đối phương dẫn mình trốn thoát khỏi lễ kết hôn.

Trưởng lão Cung bị dính bùa yêu, đầu óc cũng trở nên mù quáng, chẳng giãy giụa bao nhiêu liền nhiệt tình đáp ứng. Cho nên gã đã cho thị nữ A Hoa giả trang thành Khương Uyển Nhi để tham gia hôn lễ.

Để không khiến người ngoài nghi ngờ, trưởng lão Cung làm chủ trì hôn lễ vẫn phải có mặt.

Sự việc bị bại lộ, gã mới có thể công khai lấy danh nghĩa đuổi bắt Khương Uyển Nhi để cùng cô rời khỏi nhà họ Trương, giúp cô cao chạy xa bay.

Cho nên người đầu tiên rời khỏi nhà họ Trương chỉ có Khương Uyển Nhi.

Hai người hẹn gặp nhau ở quảng trường trung tâm của trấn Trường Mệnh.

Nhưng Thời Tung hiển nhiên không đến quảng trường trung tâm chờ trưởng lão Cung mà anh đến bên bờ sông Tứ Diệp Thảo chờ Tả Tam Khưu.

1 giờ rưỡi sáng.

Tả Tam Khưu thở hồng hộc chạy đến, câu đầu tiên nói là: "Vậy là chúng ta tự thay đổi số phận của mình sao?"

"Đúng vậy." Thời Tung mỉm cười nhìn đối phương, chân thành nói: "Cảm ơn cậu. Cũng nhờ có cậu."

Tả Tam Khưu được khen liền có chút không tự nhiên, gãi gãi đầu ngồi xuống: "Sao lại gặp nhau ở đây?"

"Thứ nhất, chúng ta không rành rẽ những khu vực khác trong trấn, buổi chiều chỉ đến đây. Thứ hai, nơi này là khu vực hoang vu hẻo lánh, ít người lui tới. Thứ ba..."

Thời Tung đột nhiên hỏi: "Cậu có biết ngôn ngữ của cỏ bốn lá* có ý nghĩa gì không?"

*Tứ Diệp Thảo, tên con sông

"Không biết." Tả Tam Khâu lắc đầu, tò mò hỏi: "Có ý nghĩa gì?"

Thời Tung đứng dậy đi đến bên bờ sông: "Chân tướng. Ngôn ngữ của nó có nghĩa là chân tướng."

"Bên kia bờ sông là con đường dẫn đến thế giới bên ngoài. Khi chưa được cho phép, người trong trấn không được tự ý qua sông. Thật sự chỉ vì như vậy thôi sao?"

"Bên kia bờ sông có bí mật?"

"Đúng vậy. Tôi đoán thế."

Nước sông không quá sâu, ước chừng chỉ cao đến đầu gối người bình thường.

Thời Tung cởi giày, cuốn váy lên, lội qua sông.

Tả Tam Khưu vốn có chút băn khoăn nhưng thấy thế cũng tự giác cắn răng đi theo sau.

Việc đã đến nước này, vậy thì cứ dứt khoát đi sang bên kia sông thăm dò, tìm kiếm bí mật ở trấn Trường Mệnh là gì.

Cũng không biết có phải do nước sông quá lạnh hay không, sau khi lội qua sông, Tả Tam Khưu run cầm cập, giống như từ nhân gian đi xuống âm phủ.

Đi đến bên cạnh Thời Tung, hắn thấy hai cánh môi của Thời Tung cũng lạnh đến mức tím tái. Gương mặt anh trắng bệnh đứng bên cạnh những ngôi mộ, trông chẳng khác gì một ma nữ.

Thời Tung đánh giá cấu tạo của khu vực mộ địa, dẫn Tả Tam Khưu đi đến một lùm cây, dặn đối phương ngồi xổm xuống, nói: "Cậu trốn ở đây đi. Tô sẽ đến gần quan sát những ngôi mộ. Tôi gọi cậu thì cậu hãy ra."

Tả Tam Khưu: "Vì sao?"

Thời Tung không giải thích, ngay lập tức đi về phía bãi nghĩa trang.

Dưới ánh trăng, từng ngôi mộ được sắp xếp chỉnh tề, những tấm bia cứng cáp, lạnh lẽo, âm trầm.

Thời Tung đi xuyên qua từng hàng, đi thẳng vào giữa, anh nhanh chóng dừng lại trước một ngôi mộ.

Trên mộ có dấu vết vừa hạ thổ.

Là vì có một người vừa qua đời được chôn cất ở đây vài tiếng trước.

Trên bia mộ có bức ảnh cậu hai Lý đang nở nụ cười tươi.

Đây là mộ của người chồng trước của Khương Uyển Nhi.

Thời Tung đến gần, đánh giá ngôi mộ này.

Sau đó anh cúi đầu, nhìn khu vực ở bên dưới vừa hạ thổ.

Khi đang chuẩn bị hành động, phía sau chợt vang lên một giọng nam khàn khàn.

"Uyển Nhi, là em ư?"

"Em đến thăm anh... Anh vui lắm."

"Em không màng đến quy định không được qua sông mà đến đây, chứng tỏ em rất yêu anh đúng không?"

"Nhưng anh nghe họ nói rằng... em chuẩn bị kết hôn."

Thời Tung quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông anh tuấn, sắc mặt như tro tàn, mặc một bộ tây trang sang trọng, thắt một chiếc nơ đỏ, cả người bốc mùi hôi thối.

【 Thân phận: Người chơi 】

【 Tên: Lý Quang Đồng 】

【 Thông tin nhân vật: Con trai thứ hai của nhà họ Lý, thường được gọi là "Cậu hai Lý", là người chồng thứ ba của bạn... 】

"Uyển Nhi à..."

Cậu hai Lý dùng chất giọng khàn đặc thâm tình gọi: "Ở dưới lạnh quá, em đến ở với anh được không?"

Tác giả có lời muốn nói:

Thời Tung: "Không ổn. Chuồn thôi."

31.8.23

=))))) sao số bạn Thời nhọ quá vậy