Trò Chơi Kinh Dị Chữa Khỏi Chứng Trầm Cảm Của Tôi

Chương 1: Phần 1



Trò chơi kinh dị giáng lâm.

Trước khi vào game, tôi là đứa con gái không được cha mẹ yêu thương, ngày nào cũng rau dưa đạm bạc, thi thoảng còn bị ăn đòn, mắc chứng trầm cảm mức độ trung bình nhưng vẫn phải dậy sớm nấu cơm cho cả nhà.

Sau khi vào game, tôi được như thế này:

Lạnh thì được ác quỷ rìu tặng áo bông dày.

Đói thì ác quỷ c.h.ế.t đuối làm đầu bếp cho.

Buồn chán thì ác quỷ tóc dài tết tóc búp bê cho tôi...

Người chơi khác kinh ngạc: [Chúng ta có thật sự đang chơi cùng một game không vậy?]

1

[Chào mừng bạn đến với phó bản Chung cư Ác Linh.]

[Nhiệm vụ: Sống sót trong căn hộ một tuần.]

[Số lượng người chơi: 3.]

Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii

[Độ khó: S.]

[Chúc các bạn c.h.ế.t sớm siêu thoát, hí hí.]

Cùng với giọng nói ác ý của hệ thống kết thúc, bóng tối bao trùm trước mắt tôi cuối cùng cũng tan biến.

Đây là một hành lang, trên sàn trải thảm dày, màu sắc loang lổ, có vài chỗ màu đỏ sẫm đặc biệt chói mắt, giống như vết máu.

Bây giờ là ban ngày, ánh nắng chiếu vào, nhìn chung trông không khác gì một căn hộ bình thường.

Thậm chí, nó còn tinh tế hơn cả căn hộ cũ kỹ tôi đang ở.

"Chết tiệt! Chung cư Ác Linh! Sao tôi lại bị phân vào phó bản này, xong rồi, lần này c.h.ế.t chắc rồi!"

Một người chơi bên cạnh đột nhiên gào khóc thảm thiết, người còn lại cũng mặt mày tái mét, trượt người dựa vào tường, cứng đờ.

"Thả tôi ra! Hu hu hu, tôi không muốn chết!"

Ở nơi tôi không nhìn thấy, màn hình tràn ngập bình luận:

[Phó bản cấp độ địa ngục với tỷ lệ tử vong 100%, mấy người này đúng là xui xẻo.]

[Ha ha ha, chưa bắt đầu đã có hai người sợ c.h.ế.t khiếp, gà mờ thế này, tự sát đầu thai luôn đi.]

[Tôi cá đám người này không sống nổi một ngày.]

[Một ngày? Nửa ngày cũng không được. Chỉ số đói của họ sắp chạm đỉnh rồi, chắc hệ thống sẽ sớm giao nhiệm vụ đi xin cơm hàng xóm mà xin ai cũng chết.]

Tất cả mọi người đều cho rằng, chúng tôi chắc chắn phải chết.

Giọng nói máy móc của hệ thống vang lên bên tai: [Nếu không muốn c.h.ế.t đói, hãy tìm hàng xóm ‘thân thiện’ của bạn để xin một ít thức ăn.]

Cảm giác đói bụng dữ dội ập đến.

Hai người chơi kia bắt đầu kêu gào đau đớn, tôi chỉ khẽ xoa bụng, thậm chí không nhíu mày.

Từ nhỏ đến lớn, tôi đã quá quen với việc bị bỏ đói.

Thi không được 100 điểm, không được ăn cơm.

Cãi lời một câu, không được ăn cơm.

Em trai tranh đồ tôi không nhường, không được ăn cơm.

Đói? Tôi đã quen rồi.

"Này, đi kiếm đồ ăn cho tôi."

Người nói là một gã cơ bắp lực lưỡng, ID Vô Song, chính là người vừa khóc lóc thảm thiết.

"Nhanh lên, không tin tao đập c.h.ế.t mày."

Hắn hung dữ vung nắm đ.ấ.m về phía tôi, vẻ mặt dữ tợn cùng với nước mắt chưa khô trên mặt trông thật buồn cười.

"Tôi cũng muốn một phần."

Người đàn ông có ID Nghịch Lân cũng lên tiếng.

Giữa việc tự mình mạo hiểm và đẩy người khác vào chỗ chết, họ không chút do dự lựa chọn cái sau.

"Được."

Tôi đồng ý dứt khoát.

Không có gì phải xoắn xuýt, trước mắt tôi chỉ có hai con đường.

Một là chủ động đi xin ăn.

Hai là bị đánh cho một trận rồi mới đi xin ăn.

Trong hành lang chật hẹp này, một cô gái như tôi đối mặt với hai người đàn ông trưởng thành, không có chút cơ hội nào.

Đã vậy, chi bằng để bản thân bớt khổ hơn một chút.

"Đi xa ra! Đi gõ cửa căn hộ đằng trước!"

Tôi lại đi về phía trước một đoạn, dừng lại trước cửa căn hộ 403 rồi gõ cửa.

[Mới vào đã chọn trúng cặp mẹ con quỷ mạnh nhất, ghê thật!]

[Cá cược cá cược, đoán xem người mở cửa là quỷ mẹ hay quỷ con?]

[Tôi cược quỷ con.]

[Ha ha ha, người ở trên chắc muốn ngắm gái xinh đây mà. Phải nói là quỷ tóc dài ở trạng thái bình thường nhan sắc đỉnh thật, xếp top 3 trong tất cả các phó bản đấy.]

[Đẹp thì đẹp thật nhưng cũng hung dữ lắm. Lần trước cô ta vừa mở cửa đã dùng tóc treo cổ cao thủ của guild Bình Minh đến chết. Người chơi cấp 30 mà không có chút sức phản kháng nào!]

Cửa mở.

Một gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo cùng bàn tay hiện ra.

Nổi bật hơn cả là mái tóc đen nhánh, mượt mà như thác nước.

"Có chuyện gì?"

Khác với vẻ ngoài, giọng cô bé rất khàn, giống như cưa sắt bị gỉ.

Tôi nắm chặt vạt áo, giọng nói run run vì căng thẳng: "Xin lỗi đã làm phiền. Chị là cư dân mới chuyển đến, chưa kịp chuẩn bị đồ ăn, cho hỏi nhà em có đồ ăn dư không? Thức ăn thừa cũng được."

Cô bé nhìn tôi từ trên xuống dưới: "Chị sợ em à?"

"Không, chị chỉ không giỏi giao tiếp với người lạ thôi."

Nền giáo dục áp bức từ nhỏ đã tạo nên tính cách hướng nội, khép kín của tôi, có thể nói trôi chảy những lời vừa rồi đã tiêu tốn hết can đảm của tôi.

Tôi cúi đầu không dám nhìn cô bé nhưng nghĩ làm vậy hơi bất lịch sự nên lại ngẩng lên, kết quả chạm phải ánh mắt dò xét của cô bé, lại xấu hổ cúi đầu xuống.

Cô bé cười.

Tiếng cười kỳ quái, ken két, giống như cuộn băng bị kẹt.

"Em không biết nấu ăn nhưng mẹ em biết, vào đi."

Vừa dứt lời, một lực mạnh ở eo cuốn tôi vào trong nhà.

Tôi nhìn thấy, đó là—— tóc.

Mái tóc như có sinh mệnh, mọc ra từ đầu cô bé.

2

[Bắt đầu nào!]

[Người mới lên đường bình an.]

Khoảnh khắc phòng livestream tối đen, bình luận đồng loạt bày tỏ sự tiếc thương nhưng chưa đầy ba giây sau, phòng livestream lại sáng lên.