Trò Chơi Kinh Dị Chữa Khỏi Chứng Trầm Cảm Của Tôi

Chương 17: Phần 2



Tôi thật sự không giỏi trò chuyện, nói được hai câu đã cạn lời.

Cô gái che miệng cười khẽ: "Tôi tên là Chu Thanh Hà, anh ấy là Trình Tấn."

Cô ấy dịu dàng kể lại:

"Kỳ nghỉ hè năm thứ hai, chúng tôi đến công viên giải trí, khi ngồi vòng quay mặt trời thì nó đột nhiên gặp sự cố, sau khi rung lắc, cabin rơi xuống, chúng tôi đã c.h.ế.t như vậy."

Nói rồi cô ấy nhìn Trình Tấn: "Một giây trước khi xảy ra sự cố, anh Tấn đang lấy nhẫn ra định cầu hôn tôi. Lúc rung lắc, anh ấy bận bảo vệ tôi nên đã vô tình làm rơi chiếc nhẫn."

"Chúng tôi ở lại đây, chỉ là muốn hoàn thành lời cầu hôn dang dở này."

Dòng bình luận: [Đến rồi đến rồi, lại đến nữa rồi, màn tự giới thiệu quen thuộc này.]

[Kỳ lạ thật, những người chơi khác cũng từng giúp đeo nhẫn, đeo vào rồi lại rơi ra, sao Lục Nghênh Nam lại đeo vào được? Đúng là con cưng của trò chơi?]

[Tôi đoán là người chơi chỉ có thể hỗ trợ, chiếc nhẫn vẫn phải do Trình Tấn tự tay đeo vào. Những người chơi khác đều trực tiếp nhận lấy chiếc nhẫn rồi đeo vào.]

[Có lý.]

Giải thích xong, Chu Thanh Hà và Trình Tấn đồng thanh nói: "Cảm ơn cô!"

Bọn họ nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau, chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên ngón tay hai người, vô cùng rực rỡ.

"Chúng tôi sắp rời khỏi trò chơi rồi. Cô gái, cái này tặng cho cô."

Một dải lụa đỏ quấn quanh cổ tay tôi.

"Đây là nút thắt nhân duyên, sau này khi cô gặp được người mình thích, hãy buộc nó vào cổ tay anh ấy, nếu buộc được, chứng tỏ hai người là duyên phận trời định. Nếu không buộc được, chứng tỏ hai người không hợp nhau, hãy chú ý dừng lại đúng lúc."

"Chúc cô tìm được một nửa yêu thương của mình. Tạm biệt."

Nói xong, bóng dáng bọn họ tan biến như pháo hoa.

Tôi nắm chặt nút thắt nhân duyên, nhìn những đốm sáng lấp lánh trong cabin, cầu chúc: "Chúc hai người bên nhau trọn đời, mãi mãi không rời."

[Ting! Chúc mừng bạn đã hoàn thành trò chơi Vòng quay mặt trời lãng mạn. Phần thưởng vượt ải: 100 quỷ tệ, thẻ thay đổi thân phận 1.]

15

Vòng quay mặt trời từ từ hạ xuống, tôi bước ra khỏi cabin, thong thả đi ra ngoài.

Mái tóc sau tai nóng bừng.

"Chị ơi."

Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii

Tôi ngước mắt lên, khoảnh khắc nhìn thấy người tới, nụ cười nở rộ trên mặt.

"Hi Hi!" Tôi hào hứng chạy lại.

Tống Hi, người bạn tôi quen biết ở phó bản trước, Quỷ vương cấp 7.

Cô bé ôm lấy cánh tay tôi, nháy mắt tinh nghịch: "Chị, có bất ngờ không?"

"Bất ngờ."

Cô bé vừa cười vừa không quên than thở: "Em vốn có thể đến sớm hơn, kết quả tuyến xe buýt duy nhất đến đây bị nổ, xe một tiếng mới có một chuyến, em phải đợi ở trạm cả tiếng đồng hồ!"

"Không thể bắt taxi sao?"

"Không có taxi, xe buýt là phương tiện giao thông duy nhất ở Quỷ giới."

Nghe có vẻ giao thông rất bất tiện.

"Chị, chị không bị thương chứ?"

Cô bé có thể cảm nhận được tình trạng sức khỏe của tôi nhưng vẫn không yên tâm hỏi thêm một câu.

Nhận được câu trả lời khẳng định của tôi, cô bé thở phào nhẹ nhõm, sau đó kích động kéo tôi: "Chị, em đưa chị đi gặp bạn của em."

Sức cô bé thật lớn, tôi gần như bị kéo lê đi.

"Đi đâu?"

"Nhà ma."

Nhà ma? Nhà ma trong truyền thuyết chắc chắn phải chết?

Tôi đứng lại, ra hiệu cho cô bé bình tĩnh: "Hi Hi, đợi chút, chúng ta đến chỗ Trò chơi xoay ly gặp hai người bạn của chị trước đã."

"Bạn của chị?" Tống Hi bĩu môi, giọng điệu chua chát: "Ai có thể có mái tóc dài bằng em chứ?"

Cô ấy vung vẩy mái tóc.

Dưới ánh nắng mặt trời, mái tóc đen dài óng ả như gấm.

"Chị, cô ta chắc chắn đang lừa chị, không thể có ai có mái tóc đẹp bằng em. Chị sờ xem, có phải mượt hơn lần trước không, em còn đặc biệt bôi dầu dưỡng tóc đấy!"

Cô bé giống như một chú cún con đang háo hức cầu xin sự chú ý, vô cùng đáng yêu.

Tôi không khỏi mỉm cười.

"Hi Hi, em ngồi xuống một chút."

"Sao vậy?" Cô bé không hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.

Tôi kiễng chân, tháo dây buộc tóc trên đầu mình xuống buộc tóc đuôi ngựa cao cho cô bé.

"Đẹp chưa này."

Lúc mới nhìn thấy tóc đuôi ngựa của Tần Giác, tôi đã nghĩ, nếu Hi Hi buộc kiểu này chắc cũng rất đẹp.

Quả nhiên, trẻ trung xinh đẹp, tràn đầy sức sống.

Hơn nữa, khác với kiểu tóc đuôi ngựa ngắn mạnh mẽ của Tần Giác, tóc Hi Hi dài quá đầu gối, càng thêm phần dịu dàng.

Hi Hi sờ sờ dây buộc tóc trên đầu, hưng phấn hất tóc đuôi ngựa hai cái: "Thích!"

"Tặng em dây buộc tóc này nhé."

"Ừm."

16

Khi đến chỗ trò chơi xoay ly tách, Diệp Khinh Mặc và Tần Giác đã đợi sẵn ở đó.

"Tống Hi?" Cả hai đều nhìn thấy cô bé xinh đẹp bên cạnh tôi.

"Hừ."

Tống Hi hừ lạnh một tiếng, hung dữ trừng mắt nhìn Tần Giác.

Ánh mắt này khiến Tần Giác lạnh sống lưng.

Áp lực của Quỷ Vương lv7 có thể khiến người ta sợ c.h.ế.t khiếp!

"Cô đừng mơ tưởng nữa, chị ấy là của tôi rồi."

Một câu nói khiến Tần Giác mơ hồ, ý gì đây?

Diệp Khinh Mặc nói với giọng điệu trêu chọc: "Tóc dài một mét hai, không thua kém gì Tống Hi."

Trong nháy mắt, sắc mặt Tần Giác tái mét.

Thôi xong, cướp người yêu bị chính chủ bắt gặp rồi!