Trò Chơi Kinh Dị Chữa Khỏi Chứng Trầm Cảm Của Tôi

Chương 27: Phần 3



10

Trong phòng, mười bốn người chơi còn lại tụ tập.

“Màn sương này dường như có tác dụng ngăn cách liên lạc.”

“Tôi vừa đi xem phòng bên cạnh, bốn thành viên Liên minh Lãng Sơn ở đó đều biến mất. Trong phòng lầy lội, rõ ràng là trong nhà, cũng không mưa nhưng trên mặt đất toàn là bùn.”

“Sương mù bên ngoài hình như dày đặc hơn rồi. Khụ khụ.”

“Có cái gì trên mái nhà rơi xuống vậy?”

Ầm!

Đột nhiên, mặt đất rung chuyển dữ dội.

Mặt đất nứt ra một khe hở, chia đôi cả căn phòng!

Giống như cái miệng khổng lồ đầy m.á.u của một con quái vật vực sâu, muốn nuốt chửng con người.

A! A!

Bên tai vang lên tiếng la hét.

Bên phải tôi, một người chơi tự do có ID là Cheese Tart không kịp phản ứng, trượt chân rơi xuống!

Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii

“Cẩn thận!”

Tôi muốn kéo cô ấy lại nhưng không ngờ lại bị cô ấy nắm chặt mắt cá chân, kéo cả tôi xuống!

Cơ thể rơi tự do với tốc độ chóng mặt.

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, tôi rút cây kéo cắt xương ra, giơ tay lên, đ.â.m mạnh vào vách đá.

Kim loại ma sát với vách đá tạo ra tia lửa.

Cảm giác chấn động và xé rách dữ dội gần như nhấn chìm mọi giác quan của tôi.

Nhưng may mắn thay, chúng tôi trượt xuống khoảng mười cm thì dừng lại.

“Cứu tôi, cứu tôi!”

Người chơi đó quá hoảng sợ, bám chặt lấy mắt cá chân tôi, móng tay cắm phập vào da thịt tôi.

Máu bắt đầu chảy ra.

“Bình tĩnh lại, m.á.u chảy nhiều ma sát sẽ giảm, lát nữa cô sẽ không bám được đâu.”

Cô ấy dường như đã hiểu.

Cơn đau nhói ở mắt cá chân giảm đi rõ rệt.

Phía trên, tôi nghe thấy đồng đội đang lo lắng gọi tôi.

“Tôi không sao.” Tôi đáp lại.

Nhưng dường như họ không nghe thấy, tiếng gọi càng lúc càng gấp gáp.

Tôi muốn hét lớn lên nhưng cũng vô ích.

Mắt cá chân lại truyền đến cơn đau nhói.

“Lục Nghênh Nam, bên dưới, bên dưới hình như có thứ gì đó.”

Cheese Tart run rẩy, giọng nói lắp bắp.

Tôi nhìn xuống vực sâu tối đen, thấy một màu đỏ như m.á.u đang cuồn cuộn dâng lên.

Vách đá vốn sâu hun hút giờ đây dường như có thể nhìn thấy đáy.

Không đúng, có thứ gì đó đang trào lên từ đáy vực!

Phải lên ngay!

“Mở cửa hàng hệ thống.”

[Cửa hàng hệ thống tạm thời không phục vụ, hi hi.]

Âm thanh hệ thống khiến trái tim tôi lạnh đi một nửa.

Vách đá này quá trơn, không có điểm tựa, không thể nào leo lên bằng tay không được.

Tôi cũng thử cắm vũ khí vào vách đá rồi thay phiên nhau leo lên nhưng ngoài kéo cắt xương ra thì những vũ khí khác căn bản không cắm vào được.

“Cô có đạo cụ bay hoặc vũ khí lạnh cấp bốn nào trở lên không?”

Khi hỏi câu này, tôi gần như không hy vọng gì.

Quả nhiên, câu trả lời là hai tiếng “không có” thều thào.

Thứ bên dưới càng lúc càng gần.

Tôi nhìn thấy rồi.

Là bùn.

Nói chính xác là bùn lẫn đá, xác c.h.ế.t và máu!

“A a a! Lục Nghênh Nam, nó sắp dâng lên tới chân tôi rồi, cô mau nghĩ cách đi! Tôi không muốn chết, hu hu hu.”

Cô ấy quá kích động, móng tay cào một lỗ trên chân tôi.

Tí tách——

Máu chảy xuống, nhỏ vào bùn.

Cùng với sự cuồn cuộn không ngừng, màu sắc của bùn càng lúc càng đỏ.

Cuối cùng, nó biến thành một vũng máu.

“Leo lên lưng tôi, nhanh lên.”

Cheese Tart loay hoay mãi, chỉ leo lên được đến đùi tôi.

Không còn thời gian nữa.

Tôi co gối, nhấc lên rồi đưa tay nắm lấy cổ áo cô ấy, kéo lên trước người.

“Ôm chặt tôi.”

Không đợi cô ấy nói gì, tôi dứt khoát rút cây kéo cắt xương ra rồi nhảy xuống dưới.

“A a a!”

Tiếng hét của Cheese Tart gần như làm thủng màng nhĩ tôi.

Tôi vững vàng đáp xuống một tảng đá nổi, sau đó tiếp tục nhảy lên một vị trí cao hơn, cắm cây kéo cắt xương vào vách đá.

Cứ như vậy lặp đi lặp lại, chúng tôi càng lúc càng gần bờ.

Ngay trước khi kiệt sức hoàn toàn, tôi nhảy lên bờ.

“Tiểu Nghênh!”

“Nghênh Nghênh!”

Một đám người ùa tới.

Tôi ngã xuống đất, hơi thở yếu ớt: “Lũ bùn, chạy mau.”

Nói xong, tôi cảm nhận được hơi ấm từ những người chạm vào mình, cuối cùng tôi an tâm nhắm mắt lại.

11

Lúc tỉnh dậy đã là hai tiếng sau.

Trước mắt mờ mịt, tôi còn tưởng mình đang mơ.

Sương mù này hình như càng dày đặc hơn rồi.

Nhưng không khí dường như trong lành hơn một chút.

Không đúng.

Tôi vỗ vỗ thứ gì đó trên mặt.

Hình như là mặt nạ phòng độc.

“Nghênh Nghênh, em tỉnh rồi.”

Là giọng của chị Tri Vi!

Trên mặt chị ấy cũng đeo mặt nạ phòng độc:

“Trong không khí toàn bụi, không thở nổi.”

Nhìn những người khác, ai cũng đeo mặt nạ.

Chị Tri Vi nói với tôi, từ sáu giờ chiều, khi mặt trời lặn sẽ bắt đầu có sương mù dày đặc, trong sương mù, nhiều nhất chỉ có thể nhìn thấy đồ vật trong phạm vi năm mét, nghe thấy âm thanh trong phạm vi mười mét.

Tất cả các đạo cụ liên lạc, bao gồm cả giọng nói hệ thống đều sẽ mất tác dụng.

Quan trọng nhất là, sẽ bị lạc đường.

“Trước khi gặp em, bọn chị đã đi lòng vòng trong rừng gần ba tiếng đồng hồ rồi.”

“Bọn chị đã làm rất nhiều dấu hiệu nhưng không gặp lại lần nào, dường như có một thế lực nào đó trong bóng tối đang phá hủy đi các dấu hiệu.”

Tôi nhìn những cái cây im lìm xung quanh.

Người khác có thể không biết nhưng tôi biết, chúng đều là sinh vật sống!

Tôi hít sâu một hơi, đi đến cây đại thụ gần nhất, đặt tay lên thân cây, thành khẩn nói: “Ông Thông Đỏ ơi, xin hãy tin tưởng chúng tôi một lần, chỉ cho chúng tôi phương hướng đúng đắn.”

Không có động tĩnh gì.

Các đồng đội đều nhìn tôi, không hiểu gì.

“Hệ thống, đổi cho tôi một cây nến.”

[Được, 500 quỷ tệ, không trả giá.]

“!”