“Màn sương này dường như có tác dụng ngăn cách liên lạc.”
“Tôi vừa đi xem phòng bên cạnh, bốn thành viên Liên minh Lãng Sơn ở đó đều biến mất. Trong phòng lầy lội, rõ ràng là trong nhà, cũng không mưa nhưng trên mặt đất toàn là bùn.”
“Sương mù bên ngoài hình như dày đặc hơn rồi. Khụ khụ.”
“Có cái gì trên mái nhà rơi xuống vậy?”
Ầm!
Đột nhiên, mặt đất rung chuyển dữ dội.
Mặt đất nứt ra một khe hở, chia đôi cả căn phòng!
Giống như cái miệng khổng lồ đầy m.á.u của một con quái vật vực sâu, muốn nuốt chửng con người.
A! A!
Bên tai vang lên tiếng la hét.
Bên phải tôi, một người chơi tự do có ID là Cheese Tart không kịp phản ứng, trượt chân rơi xuống!
Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii
“Cẩn thận!”
Tôi muốn kéo cô ấy lại nhưng không ngờ lại bị cô ấy nắm chặt mắt cá chân, kéo cả tôi xuống!
Nói xong, tôi cảm nhận được hơi ấm từ những người chạm vào mình, cuối cùng tôi an tâm nhắm mắt lại.
11
Lúc tỉnh dậy đã là hai tiếng sau.
Trước mắt mờ mịt, tôi còn tưởng mình đang mơ.
Sương mù này hình như càng dày đặc hơn rồi.
Nhưng không khí dường như trong lành hơn một chút.
Không đúng.
Tôi vỗ vỗ thứ gì đó trên mặt.
Hình như là mặt nạ phòng độc.
“Nghênh Nghênh, em tỉnh rồi.”
Là giọng của chị Tri Vi!
Trên mặt chị ấy cũng đeo mặt nạ phòng độc:
“Trong không khí toàn bụi, không thở nổi.”
Nhìn những người khác, ai cũng đeo mặt nạ.
Chị Tri Vi nói với tôi, từ sáu giờ chiều, khi mặt trời lặn sẽ bắt đầu có sương mù dày đặc, trong sương mù, nhiều nhất chỉ có thể nhìn thấy đồ vật trong phạm vi năm mét, nghe thấy âm thanh trong phạm vi mười mét.
Tất cả các đạo cụ liên lạc, bao gồm cả giọng nói hệ thống đều sẽ mất tác dụng.
Quan trọng nhất là, sẽ bị lạc đường.
“Trước khi gặp em, bọn chị đã đi lòng vòng trong rừng gần ba tiếng đồng hồ rồi.”
“Bọn chị đã làm rất nhiều dấu hiệu nhưng không gặp lại lần nào, dường như có một thế lực nào đó trong bóng tối đang phá hủy đi các dấu hiệu.”
Tôi nhìn những cái cây im lìm xung quanh.
Người khác có thể không biết nhưng tôi biết, chúng đều là sinh vật sống!
Tôi hít sâu một hơi, đi đến cây đại thụ gần nhất, đặt tay lên thân cây, thành khẩn nói: “Ông Thông Đỏ ơi, xin hãy tin tưởng chúng tôi một lần, chỉ cho chúng tôi phương hướng đúng đắn.”