Nước mắt, dọc theo gò má chảy xuống. Giờ khắc này, cảm xúc buồn bã vây chặt lấy cô. Chưa từng cảm nhận được tình yêu của cha mẹ, mà cô khi biết được mẹ lại chỉ có thể đến trước mộ này mà tưởng nhớ. Còn cha cô đâu? Cô không dám tưởng tượng, cũng không dám hỏi…
Nếu còn một sự khát cầu trong lòng này, cô tình nguyện mong rằng cha ruột mình là người khác, không phải là người đàn ông kia!
Hàn Á thấy thế, lập tức bước tới đỡ lấy Mạch Khê, đau lòng khuyên: “Tiểu thư Mạch Khê, trời sắp mưa rồi, chúng ta mau trở về thôi.”
“Con muốn ở lại một chút nữa…” Ngón tay run run của Mạch Khê nhẹ nhàng vuốt dọc tấm ảnh chụp trên bia mộ, tầm mắt lướt qua từng tầng Ngọc Sơn Bạc Tuyết lay động phía sau đó. Người đàn ông này…
“Mẹ, thực xin lỗi…"
Chuyện tới nước này, cô chỉ có thể dùng ba chữ này để biểu đạt tâm tình mình.
Hàn Á ở một bên thở dài, trong mắt toàn là vẻ đau lòng đối với Mạch Khê. Phía sau hai bác cháu còn có sáu bảy vệ sĩ, bảo vệ Mạch Khê an toàn.
Trước cổng nghĩa trang, một chiếc xe sang trọng chậm rãi dừng lại. Tắt máy, một gã đàn ông cao lớn bước xuống xe, trong tay cầm một tập văn kiện thật dày. Gã bước dọc theo từng phiến đá, hướng thẳng về phía trước, cho tới khi nhìn thấy từng tầng hoa Ngọc Sơn Bạc Tuyết…
“Là tiểu thư Mạch Khê?”
Phía sau, một giọng nói trầm thấp vang lên. Mạch Khê nhẹ nhàng quay đầu lại, nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu của người đàn ông cách đó không xa, giống như một cái đầm không thấy đáy. Quản gia Hàn Á nâng Mạch Khê đứng dậy, nhìn thấy người mới tới, nhẹ nhàng nói, “Kỳ luật sư, xin chào.”
Kỳ Ưng Diêm gật đầu một cái, ánh mắt di chuyển trên người Mạch Khê. Ánh mắt gã trong một thoáng chấn động, rốt cuộc cũng hiểu vì sao Lôi Dận làm việc này. Cho tới bây giờ gã chưa từng gặp Mạch Khê lần nào. Cô gái này đúng là liếc qua một lần sẽ khiến người ta không thể quên được, xinh đẹp hệt như một con búp bê thủy tinh. Khiến đàn ông không nhịn được mà ôm vào lòng dỗ dành.
[1]: 男儿有泪不轻弹, 只因未到伤心处 – ‘Nam nhi hữu lệ bất khinh đạn, chích nhân vị đáo thương tâm’. Câu dịch nghĩa ở phía trên.
Mạch Khê nhìn người đàn ông xa lạ trước mắt. Dáng người gã cao lớn như Lôi Dận, tây trang mặc trên người càng bộc lộ thêm sự nam tính cuốn hút. Chỉ là, gã không lạnh lùng giống Lôi Dận, nụ cười nhàn nhạt luôn luôn đọng lại bên môi khiến người ta có cảm giác thân thiện.
Kỳ Ưng Diêm hắng hắng giọng, tự giới thiệu. “Tiểu thư Mạch Khê, chào cô, tôi là luật sư Lôi Dận tiên sinh phái tới, tên là Kỳ Ưng Diêm. Lôi tiên sinh đã thực hiện thủ tục chuyển nhượng quyền sở hữu tài sản cho cô. Hôm nay tôi tới đây là để đưa tận tay cô tập văn kiện này. Mặt khác, còn có vài lời dặn của Lôi Dận tiên sinh.”
Mạch Khê giật mình sửng sốt, hàng mi dày nổi lên sự nghi hoặc —— chuyển nhượng quyền sở hữu tài sản? Đây là ý gì? Còn có, ‘lời dặn của Lôi Dận tiên sinh’? Hắn có chuyện gì mà phải thông qua một luật sư đến nói cho cô?
Nhưng mà, sáng nay khi thức dậy cô chợt cảm thấy một cảm giác rất kỳ lạ lan tràn quanh mình. Trên giường, người đàn ông ôm chặt cô đã không thấy đâu nữa. Điều này thì không có gì kỳ lạ cả, nhưng khi cô rửa mặt thì mới phát hiện chiếc vòng ở cổ tay đã không thấy nữa.
Chiếc vòng này sau khi nghiên cứu cô mới hiểu đươc, muốn mở ra phải có phương pháp riêng. Qua một đêm lại không thấy tăm hơi, chỉ có một khả năng duy nhất có thể xảy ra, chính là Lôi Dận đã cầm đi chiếc vòng này.
Cho tới bây giờ, cô đều không hiểu được hành động của hắn. Vòng đeo tay này không phải là một thiết bị định vị của hắn sao? Thế nhưng lại tốt bụng mà tháo ra cho cô?
Sau một lúc lâu, cô mới mở miệng ——
“Là luật sư Kỳ?”
Kỳ Ưng Diêm gật gật đầu, bên môi là nụ cười ôn hòa.
“Lời anh vừa mới nói, tôi thực sự không rõ lắm…” Mạch Khê hơi nhíu mày lại, nhẹ nhàng nói.
“À, chuyện là như vậy. Ngày hôm qua, Lôi tiên sinh đã chính thức tiến hành thủ tục chuyển nhượng tài sản. Đại khái là mấy nội dung thế này ——“ Kỳ Ưng Diêm nhìn cô, nói từng chữ: “Đầu tiên, Lôi tiên sinh chuyển nhượng một phần quyền sở hữu tài sản trên toàn thế giới cho tiểu thư Mạch Khê. Trong đó bao gồm các loại hình bất động sản, siêu thị, hội quán cao cấp và hai mươi khu điền sản đất đai khác. Tiếp đó, Lôi tiên sinh chuyển nhượng 5% cổ phần của Tập đoàn Lôi thị cho tiểu thư Mạch Khê. Riêng về tài sản cá nhân đã được chính thức sửa đổi, người sở hữu Bạc Tuyết bảo chính là tiểu thư. Ngoài ra, còn hai mươi điền sản trên toàn cầu tùy ý cô chi phối. Đây là văn kiện chuyển nhượng quyền sở hữu, bên trong sẽ giới thiệu rõ ràng hơn cho cô.” Nói xong những lời này, gã đưa tập văn kiện dày trong tay tới trước mặt Mạch Khê.
Mạch Khê hoàn toàn choáng váng, lẳng lặng nhìn tập văn kiện trước mắt, thật lâu cũng không phản ứng được chuyện gì đang xảy ra…
Người đàn ông kia vô duyên vô cớ đem chừng đó tài sản chuyển nhượng cho cô làm cái gì? Cô cũng sẽ chẳng kinh doanh gì cả.
Quản gia Hàn Á cũng không dự đoán được điều này, nhưng vẫn thay Mạch Khê nhận văn kiện, không khỏi nghi hoặc hỏi, “Kỳ luật sư, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Kỳ Ưng Diêm nhún nhún vai, “Cụ thể chuyện gì đã xảy ra tôi cũng không rõ ràng, nhưng ý tứ của Lôi Dận tiên sinh là, tất cả mọi thứ trong Bạc Tuyết bảo để giữ nguyên không thay đổi, ngay cả người làm, quản gia, vệ sĩ, hết thảy đều thuộc về tiểu thư Mạch Khê. Tuy nhiên mọi chi phí vẫn là do Lôi thị phụ trách.”
“Vậy Lôi tiên sinh ——“ Hàn Á chấn động.
“Sẽ không quay lại Bạc Tuyết bảo nữa.” Kỳ Ưng Diêm nhẹ nhàng hoàn thành lời nói của quản gia, ánh mắt dừng trên người Mạch Khê. Nếu đem quyền sở hữu chừng đó tài sản cho cô gái này, gã có thể hiểu được. Nhưng là, dựa theo cá tính của Lôi Dận, nếu thực sự mê muội một cô gái thì không nên khinh địch mà buông tay mới đúng. Làm như vậy, thật rõ ràng là tên này đã chủ động rời người ta.
Thật sự là trăm nghĩ cũng không có được lời giải.
Nhưng mà, xem ra cô gái này có vị trí vô cùng quan trọng trong lòng Lôi Dận. Không tính đến cổ phần của Tập đoàn Lôi thị, chỉ cần hai mươi điền sản toàn cầu kia cùng Bạc Tuyết bảo đã trở nên vô giá. Hơn nữa, 5% cổ phần công ty, một thiếu nữ mới mười tám tuổi đầu, giá trị đã trở nên hàng tỉ đô. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, lợi nhuận hàng năm cổ đông của Lôi thị nhận được chính là một con số trên trời.
Lời nói của Kỳ Ưng Diêm khiến Mạch Khê bàng hoàng, hơn nửa ngày mới có phản ứng lại. Cô chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, ngay cả ngón tay cũng hơi hơi run lên. “Luật sư Kỳ, ý của anh là…ông ta đã thực sự rời khỏi?”
“Hẳn là như vậy. À, đúng rồi, còn có cái này ——“ Kỳ Ưng Diêm lấy từ trong túi âu phục một tập chi phiếu, đặt vào tay của Mạch Khê, “Lôi Dận tiên sinh nhờ tôi chuyển cho cô tập chi phiếu này, mật mã là sinh nhật của cô. Hẳn là hắn không muốn cuộc sống của cô vất vả, cho dù không làm việc, tiền trong này cũng đủ để tiểu thư Mạch Khê tiêu xài cả đời. Lôi Dận tiên sinh còn hy vọng cô có thể giữ lại số điện thoại di động của hắn. Có bất cứ điều gì cần thiết, lúc nào cũng có thể gọi.”
Ngón tay Mạch Khê run run, nơi sâu nhất trong đáy lòng như thể bị người ta cường ngạnh mà xé rách toạc một lỗ hổng lớn, đau xót mà đổ máu. Cô đột nhiên nhắm chặt hai mắt lại, trong đầu hiện lên bóng dáng cao lớn mà ưng nhã của người đàn ông kia…
“Ông ta…còn nói gì không?” Thật lâu sau đó, cô lại mở miệng, giọng nói vô lực như có thể bị gió cuốn đi bất cứ lúc nào.
Kỳ Ưng Diêm âm thầm thở dài một hơi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đã trắng bệch của Mạch Khê, nói tiếp, “À hắn có nói một câu rất kỳ lạ.”
“Nói cái gì?” Mạch Khê mở lớn mắt, tim trở nên dồn dập hơn.
“Hắn nói ——“ Kỳ Ưng Diêm nhìn cô, nhả ra từng chữ: “Hắn muốn cho cô cười.”
“Bộp…” Ngón tay Mạch Khê run lên, tập chi phiếu đột nhiên rơi xuống đất. Ngay sau đó, ngón tay ngọc thon thon siết chặt lại, móng tay gần như đâm sâu vào bên trong lớp da mềm.
Hắn, rốt cuộc đã thả cô tự do phải không?
Người đàn ông này mới tối hôm qua còn ôm cô rất chặt, hôm nay đã giống như không khí, từ đây về sau, hắn sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của cô nữa?
Thật sự là như vậy sao?
Cô hẳn nên vui vẻ mới đúng. Vì sao khi chạm được đến tự do, điều mà cô thậm chí đã cắt cổ tay để đối lấy, hôm nay, tất cả những điều này, cô hẳn nên vui mừng…
Nhưng, tim làm sao lại đau đớn đến như vậy? Đau đớn đến không thể hít thở được? Thật giống như bị một bàn tay nào đó đột ngột bóp chặt. Vết thương hở miệng không có cách nào khép lại. Một cơn đau không nguôi ngớt…
Vì sao lại như vậy?
“Tiểu thư Mạch Khê?” Kỳ Ưng Diêm cúi người nhặt tập chi phiếu lên, một lần nữa đưa cho cô, “Cô không sao chứ?”
Hai người này thật đúng là kỳ quái, nhìn như thế nào cũng không giống tình cảm giữa cha nuôi và con gái nuôi, mà giống y như người yêu vậy. Xem ra gã đoán cũng được tám, chín phần rồi. Chẳng qua, nếu yêu nhau sao lại còn hành hạ nhau thành cái dạng này? Một cảnh tượng sinh ly tử biệt?
Mạch Khê cố nén nước mắt chực trào ra. Trong không khí, mùi mưa mỗi lúc một nồng hơn, tựa như đang phối hợp với tâm tình của cô. Không hề đưa tay nhận tập chi phiếu, giọng nói cứng rắn của Mạch Khê vang lên ——
“Luật sư Kỳ, mời anh đem những thứ này trả lại cho ông ta. Mười năm qua, ông ta đã cho tôi quá nhiều, tôi không muốn lấy thêm cái gì nữa.”
“Cái này…” Kỳ Ưng Diêm không đoán được cô sẽ cự tuyệt. Dù sao trong mắt gã, phụ nữ đều là động vật thiên về vật chất, bất luận là lớn tuổi hay nhỏ tuổi. Còn cô gái này tựa hồ có chút không giống người thường. Gã cười cười, “Nếu tiểu thư Mạch Khê muốn trả lại, thì cô có thể tự đi. Tôi chỉ là người nhắn giúp ý tứ của Lôi Dận tiên sinh. Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, không quấy rầy cô nữa. Về phần tiểu thư Mạch Khê muốn xử lý đống này như thế nào không còn liên quan tới tôi.”
Gã xoay người rời đi. Trong nghĩa trang, chỉ còn lại bóng dáng vẫn thảng thốt của Mạch Khê…