Người làm trong tòa thành vẫn bận rộn và làm việc tuần tự như vậy. Lôi Dận cũng trở nên bình thường. Mỗi ngày hắn đều trở về Bạc Tuyết bảo qua đêm như ba năm trước đây, cho dù bận rộn cũng sắp xếp để về.
Mạch Khê thì lại có chút thay đổi. Cô đã có thói quen tự mình làm nhiều việc, có thói quen chạy bộ buổi sáng, thay hoa trong các lọ mỗi ngày. Ngày nào cô cũng ra ngắm hồ sen Tịnh Đế, còn có thói quen liếc nhìn đôi đồ chơi đường một cái trước khi đi ngủ mỗi đêm.
Trở về Bạc Tuyết bảo, Lôi Dận so với trước kia cũng buông lỏng rất nhiều. Vì thế, mỗi ngày cô đều đến chỗ Đại Lỵ, chăm sóc cô ấy mà không nhắc gì đến chuyện ở St.Petersburg. Cô thật cẩn thận bảo vệ lòng tự tôn cho Đại Lỵ, chỉ giả vờ là tình cờ gặp cô ấy ở St.Petersburg. Cho đến nay Đại Lỵ cũng không hề biết mình hủy được hợp đồng kia là nhờ Mạch Khê. Kể từ đó, tình bạn giữa hai người dường như có thể trở lại như ban đầu, đơn thuần, không ngần ngại. Mạch Khê không nói, Đại Lỵ cũng không đề cập đến. Tất cả lại trở lại bình thường.
Có điều, trong lòng Mạch Khê vẫn không buông xuống được một việc, đó chính là chuyện có liên quan đến cha cô. Trở lại Bạc Tuyết bảo, cô thực sự muốn nhắc lại chuyện này, lại không biết nên mở miệng thế nào. Biết Lôi Dận vì cô mà làm nhiều việc nên cô rất ngại khi cứ giục hắn.
Ngày hôm nay ánh mặt trời có chút gắt. Ngoài cửa sổ, ánh dương chiếu xuống làn tuyết mỏng khiến không gian ấm áp lên rất nhiều.
Lúc Mạch Khê đem mấy bông sen Tịnh Đế mới hái về định cắm vào lọ thì Phí Dạ đến. Ánh mặt trời bao phủ lấy bóng dánh mảnh khảnh của Mạch Khê. Cô mặc một chiếc váy màu trắng, mái tóc thẳng dài được buộc gọn đuôi ngựa. Cả phòng khách có bóng dáng cô thì trở nên sống động hơn rất nhiều. Cảnh tượng đẹp như vậy khiến Phí Dạ hơi giật mình.
Có lẽ là cảm nhận được một chút hơi thở đàn ông trong phòng, Mạch Khê quay đầu lại, nhìn thấy Phí Dạ thì bên môi liền nở nụ cười. Cô đặt bó sen Tịnh Đế xuống, lau ít nước đọng trên tay rồi chạy đến trước mặt Phí Dạ, ngẩng đầu lên nhìn, “Phí Dạ, anh mới từ Provence về sao? Rượu trang hoạt động tốt không? Ông Cather vẫn khỏe chứ? À còn Huân Y, con bé có khỏe không?”
Liên tiếp những câu hỏi được đặt ra khiến Phí Dạ nổi lên ý cười, cũng là để che đi tình cảm thật sâu trong đáy mắt, “Họ đều khỏe. Bây giờ rượu trang đang rất bận rộn, tất cả đều đã vận hành theo hướng rất tốt. Nha đầu Tiểu Huân mỗi ngày ngoài bận rộn ra còn nhí nhố mà hỏi chuyện về cô. Ngày nào cũng phải hỏi tôi một lần về cô. Tôi sắp trở thành người truyền tin cho hai người rồi đấy.”
Mạch Khê che miệng lại, “Tất cả đều ổn thì tôi yên tâm rồi. Phí Dạ, anh đến Provence thì ở đâu?”
“Lúc đầu còn ở khách sạn, về sau thấy không thuận tiện nên ở lại luôn rượu trang.”
“Có quen không?”
“Tôi da dày thịt béo sao mà không quen. Có điều..” Phí Dạ bất giác đưa tay phủi phủi sau lưng. Động tác này khiến Mạch Khê hoài nghi.
“Làm sao vậy?”
Trên mặt Phí Dạ thoáng hiện nét mất tự nhiên, miệng hơi há ra, hắn nói: “Nha đầu Tiểu Huân kia có phải là thích chỉnh người không? Cho đến bây giờ tôi chưa bao giờ gặp một con bé nào mà lại to gan như vậy, dám bỏ một con chuột lên giường tôi.”
“Trời ạ!” Mạch Khê trừng lớn hai mắt, cố nén ý cười chỉ trực trào ra, làm bộ mà nói một câu, “Thật sự là khổ cho anh rồi.”
Huân Y từ khi nào thì trở nên to gan như vậy? Cô thực sự không thể biết được. Trong nhận thức của cô, Huân Y nhu thuận vô cùng. Bình thường nhìn thấy một con gián thôi mà cũng đã hét ầm cả lên. Thế mà bây giờ lại để một con chuột trên giường Phí Dạ. Nghĩ đến cũng thật buồn cười. Phí Dạ này tính cách cũng khá giống Lôi Dận, nói năng rất có ý. Ngày thường ở rượu trang, chắc là hắn trêu chọc đến Huân Y rồi, nếu không cô bé sao lại cực đoan như vậy?
Nhưng mà còn một khả năng…
Mạch Khê bất giác đánh giá người đàn ông trước mặt. Hắn cao lớn như Lôi Dận vậy. Tuy rằng lạnh lùng, không cho người ta cảm giác gần gũi, thân thiết; nhưng chỉ cần nở một nụ cười nhẹ thôi cũng đủ khiến phụ nữ điên đảo. Kỳ thật, không thể không nói Phí Dạ là một người đàn ông quyến rũ. Lại nhớ đến bộ dáng Huân Y từng đỏ mặt…
Có lẽ trong lòng Huân Y đã sớm ngưỡng mộ người đàn ông này rồi. Cô trời sinh bản tính đơn thuần, hẳn là đã chọn cách thức này để tiếp cận hắn.
Nhưng thật ra, Phí Dạ không biết suy nghĩ trong lòng Mạch Khê. Thấy cô không hề chớp mắt mà đánh giá mình, góc cạnh cương nghị trên mặt rõ ràng nổi lên vẻ mất tự nhiên.
Hắn hắng giọng, nói nhẹ, “Tiểu thư Mạch Khê, tôi đặc biệt đến đón cô. Lôi tiên sinh đang trong xe đợi cô.”
“Hả?” Mạch Khê ngạc nhiên.
“Hôm nay Lôi tiên sinh sẽ đưa cô đến gặp một người. Tiểu thư Mạch Khê chuẩn bị một chút đi để còn xuất phát.” Sắc mặt Phí Dạ cũng chuyển thành nghiêm trọng.
_____________
Trong xe, hệ thống sưởi đã được bật. Áo khoác Lôi Dận để một bên, hắn chỉ mặc chiếc sơmi đen, phối cùng chiếc cravat tối màu, nhìn qua ổn trọng đến mười phần. Khi vừa nhìn thấy Mạch Khê cùng chiếc áo choàng nhung, hắn đặt ly rượu trong tay xuống, chủ động ra mở cửa xe.
Mạch Khê ít nhiều đoán được mục đích của Lôi Dận. Sau khi lên xe, đôi mắt xinh đẹp không thể che giấu được vẻ xúc động cùng khát vọng, lại nhìn đến đôi mắt xanh mệt mỏi của hắn thì giật mình.
“Tối qua anh bận rất nhiều việc sao?” Cô không tự chủ được mà hỏi một câu thân thiết. Ngày hôm qua, cả đêm hắn không về tòa thành. Cả đêm cô ngủ cũng không được an giấc, nhưng vẫn cố nén ý định gọi điện cho hắn. Điều này không giống với tác phong của hắn. Thời gian này, dù hắn phải ra nước ngoài họp cũng sẽ chủ động gọi điện thoại cho cô.
“Ừ.” Lôi Dận day day ấn đường, gật đầu một cái, rồi kéo bàn tay hơi lạnh của cô lại, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc, “Khê nhi, hôm nay anh muốn dẫn em đến gặp một người. Phí Dạ hẳn là đã nói với em.”
Mạch Khê gật đầu. Cô cảm giác, ánh mắt của hắn không phải đang nói đùa. Cô liếm liếm môi, cẩn thận hỏi, “Người đó là cha của tôi?”
Lôi Dận thầm thở dài một hơi, thừa dịp nâng tay vuốt mái tóc của cô. Vừa lúc xe chuyển bánh, hắn cố che đi điều gì đó trong mắt, “Đúng vậy, chính là cha em.”
“Ông ấy…”
“Ông ấy tên là Keith, tên tiếng Trung là Đàm Đồng, mang một phần ba dòng máu Italy, trước kia là một viên chức công ty.” Lôi Dận lãnh đạm nói.
“Đàm Đồng.” Mạch Khê thì thào nhắc lại cái tên này, cảm giác xúc động, “Hiện tại ông ấy đang ở đâu?”
“Bệnh viện.” Lôi Dận nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc, “Tối hôm qua ông ấy vừa vượt qua thời kì nguy hiểm, là ung thư phổi giai đoạn cuối, đã không thể cứu được rồi. Nếu vượt qua thời kỳ nguy hiểm cũng không thể vượt qua được mấy ngày nữa.”
Tối hôm qua, hắn vừa đi vào thang máy sau khi kết thúc hội nghị thì nhận được điện thoại. Biết được tin này, hắn không nói hai lời liền đến ngay bệnh viện, gọi những bác sĩ giỏi nhất chữa cho Đàm Đồng. Điều này không phải vì cái khác, mà chính là muốn thỏa mãn nguyện vọng của Mạch Khê. Xem trước sau, cũng chỉ có Đàm Đồng là lựa chọn thích hợp nhất để làm “cha” Mạch Khê.
Hành lang của bệnh viện tư nhân…
Khi Mạch Khê theo Lôi Dận từ cửa sau vào thì mới phát hiện, ở cửa chật ních những phóng viên. Xem ra, họ đã chờ ở đây rất lâu rồi. Thậm chí có người không sợ lạnh, trực tiếp ngồi xuống đất, thì thầm to nhỏ với nhau, nhưng chỉ cần nghe thấy một tiếng bước chân nào là lập tức nhìn xung quanh như thú săn mồi.
Cảnh tượng đã lâu không gặp khiến Mạch Khê than nhẹ một tiếng. Nhưng cô cũng hiểu rằng, đám phóng viên này không phải vì cô mà đến đây. Đây là thực tế của ngành giải trí. Khi mình không xuất hiện trong tầm mắt mọi người, mọi người sẽ tự nhiên mà quên mình. Bất kể là ca hậu hay không thì cũng đều giống nhau.
Có điều…Mạch Khê thật sự không hiểu mục đích đám phóng viên này ở đây là gì. Ngay khi cửa thang máy mở ra, cô liếc mắt một cái liền nhìn thấy hai người đàn ông đang đi loanh quanh trên hành lang. Lúc đầu cô còn giật mình, sau đó thì liền hiểu mục đích đám phóng viên cắm cọc ở đây.
Mà hai người đàn ông trên hành lang trong một nháy mắt nhìn thấy Mạch Khê cũng sửng sốt, bước đi thong thả cũng ngừng lại, cứ chăm chăm mà nhìn Mạch Khê.
“Thầy Đàm, các anh…” Hồi lâu sau, Mạch Khê mới tìm lại giọng nói của mình, nhìn hai người đàn ông không thể quen thuộc hơn được trước mắt - Đàm Trử Quân, Đàm Trử Bách…
Bất ngờ được hội ngộ với họ ở đây, trong một khắc, Mạch Khê lại nhớ tới mọi chuyện của ba năm trước. Công ty DIO, Jon, người đại diện Ron, còn cả trợ lý Apple. Những người này, việc này, nay cả đám phóng viên ngoài cửa bệnh viện dường như đưa cô trở về ba năm trước trong lúc hoảng hốt!
Sự chần chừ thoáng qua nơi đuôi mày họ, mang theo vẻ buồn bực và lo lắng. Điều này khiến nỗi bất an mơ hồ trong lòng cô càng thêm nghiêm trọng. Sở dĩ cô đến đây là vì Lôi Dận nói cha cô ở đây. Khi cô đến đây thì lại nhìn thấy anh em họ Đàm.
Lôi Dận nói…cha cô tên là Keith, tên tiếng Trung là Đàm Đồng, mang một phần ba dòng máu Italy…Hai người thầy của cô cũng mang họ Đàm…
Dự cảm cùng một cảm xúc hoang đường chợt bùng nổ nơi đáy lòng, ngay sau đó như cơn lũ thổi quét toàn thân, rút hết toàn bộ nhiệt lượng trên người cô đi, chỉ để lại luồng khí lạnh băng…Chẳng lẽ, cô và anh em họ Đàm có quan hệ huyết thống?
Chuyện này…quá hoang đường!
Đàm Trử Quân có phản ứng trước, đi nhanh về phía này. Ánh mắt anh ta ngoài vẻ nghi hoặc còn có một vẻ gì đó khiến Mạch Khê khiếp sợ, “Mạch Khê? Sao lại là cô?” Hỏi xong câu này, anh ta theo bản năng nhìn về phía người đàn ông cao lớn sau Mạch Khê, sắc mặt có chút quạnh quẽ, không vui.
“Thầy Đàm..” Mạch Khê kinh ngạc. Câu hỏi kia dường như nằm ngoài dự đoán của cô, thậm chí cô còn không hiểu hàm ý trong lời nói của Đàm Trử Quân là gì.
“Sao lại là cô?” Lời này có thể giải thích nhiều cách. Thứ nhất, câu này có thể hiểu là… “Sao lại là cô? Người em của tôi là cô sao?” Như vậy có nghĩa là Đàm Trử Quân biết Lôi Dận sẽ dẫn đến đây người em gái của anh ta, chỉ có điều không ngờ người đó là Mạch Khê. Thứ hai, có lẽ là ý hỏi đơn giản… “Biến mất lâu như vậy? Sao bây giờ cô lại đột ngột xuất hiện ở đây?”
Bao ý nghĩ nhưng Mạch Khê thật sự không biết rốt cục điều Đàm Trử Quân nghĩ đến là gì.
“Khê nhi đến gặp cha cô ấy.” Lôi Dận ôm lấy vòng eo Mạch Khê, lãnh đạm trả lời vấn đề của Đàm Trử Quân, trực tiếp thông báo thân phận của Mạch Khê. Không đợi anh em họ Đàm phản ứng tiếp, hắn đã ôm lấy Mạch Khê đi đến phía phòng bệnh.
“Rốt cục, sao lại thế này?” Đi tới cửa, Mạch Khê hơi sợ hãi mà có chút phản ứng, hỏi Lôi Dận. Lúc này, vệ sĩ của Lôi Dận đã chặn anh em họ Đàm từ rất xa, không cho họ tiếp cận với hai người.
“Khê nhi…” Lôi Dận cũng không muốn giải thích, bàn tay to nhẹ nắm lấy bờ vai cô, thấp giọng nói: “Người nằm bên trong chính là cha em. Đến gặp ông ấy một lần đi, ông ấy sẽ nói cho em tất cả những gì em muốn biết.”
Thân mình Mạch Khê run nhè nhẹ. Giờ khắc này, ngoài sự kích động, cô còn có cảm giác sợ hãi, bi thương. Kích động là vì rốt cục cô cũng được gặp cha đẻ mình, sợ hãi là vì cô không biết người cha này có thích cô hay không, bi thương là bởi cô vừa mới được gặp cha mà cha đã sắp xuôi tay từ giã cõi đời…
“Vào đi thôi, ông ấy đã chờ em lâu lắm rồi.” Mâu thuẫn trong lòng cô đều bị Lôi Dận nhìn thấu hết. Bàn tay to nâng lên khẽ vuốt mái tóc cô, thay cô chỉnh sửa lại quần áo.
Mạch Khê ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt có chút hồi hộp. Bàn tay nhỏ bé đột nhiên tóm lấy bàn tay Lôi Dận, cô run rẩy nói, “Anh có thể ở lại đây không? Đừng đi xa quá…”
Cô không biết vì sao lại như vậy. Chỉ cảm thấy mọi thứ ở đây thật quá xa lạ, điều quen thuộc duy nhất cũng chỉ có Lôi Dận mà thôi.
Lôi Dận nở nụ cười, khóe môi tràn vẻ dịu dàng như gợn sóng lăn tăn trên hồ nước mùa xuân, sự thâm thúy trong mắt đã bị thay bởi vẻ thâm tình, “Yên tâm, anh ở đây, có thế nào cũng không đi đâu. Vào đi!”
Trong phòng bệnh, có thoảng chút mùi thuốc khử trùng, còn lại đều là hương hoa. Ánh sáng trời đông xuyên qua tấm rèm mỏng chiếu vào, làm tan đi cái se lạnh bên ngoài. Nằm trên giường là một ông lão, ông đội một chiếc mũ đồng màu với bộ quần áo bệnh nhân. Vì phải điều trị bằng hóa chất nên tóc trên đầu ông đã rụng sạch.
Con người thường là như vậy, lúc khỏe mạnh thì không để ý, đến lúc phát hiện bệnh rồi mới thấy được tầm quan trọng của việc phòng bệnh. Cuối cùng, có chữa trị thế nào đi chăng nữa cũng chỉ là phí công.
Tiếng mở cửa phòng khiến ông lão tỉnh giấc. Ông mở to mắt. Đó là một ánh mắt già nua, như ngọn đèn sắp cạn dầu, như đã trải qua bao mưa bao gió trong kiếp nhân sinh này. Nhìn thấy Mạch Khê ở cửa, ông hơi giật mình, đôi môi khô héo cũng không khống chế được mà run rẩy. Giữa lúc hoảng hốt, dường như ông lại nhìn thấy một bóng dáng quá quen thuộc, khuôn mặt nhỏ nhắn tươi rói kia, dáng người xinh đẹp kia…Tất cả như vẫn còn in đậm trong tâm trí ông.
Trong cả biển người phụ nữ, lẽ nào…Có điều, hoa nở rồi cũng tàn, con người sao có thể lại trở về thuở thiếu thời. Cho dù cô ấy còn sống cũng không thể trẻ như vậy.
“Con…chính là Mạch Khê?” Ông lão gạt bỏ mối suy nghĩ, gượng ngồi dậy. Mạch Khê giật mình, vội vàng bước đến đỡ lấy ông. Lúc bàn tay chạm vào, cô mới biết thân thể ông suy yếu đến cỡ nào. Bị bệnh tật hành hạ, giờ ông chỉ còn bộ dạng da bọc xương.
Chỉnh đầu giường xong xuôi, Mạch Khê cố cưỡng chế cảm giác cô tịch mơ hồ trong lòng, nhẹ nhàng nói, “Con chính là Mạch Khê…” Nhìn người đàn ông trước mặt, cô có cảm giác bất lực hoàn toàn. Đây là cha cô sao? Có lẽ là do bị bệnh, nhìn ông rất già. Tại sao có thể như vậy? Ít nhất cha cô là người trung niên chứ?
Ông lão không hề chớp mắt mà nhìn cô, trong ánh mắt lại toát ra sự vui mừng, lại như là vẻ tiếc nuối bất đắc dĩ. Một hồi lâu sau, ông mới thều thào lên tiếng…
“Mạch Khê, rốt cục ta cũng có thể nhìn thấy con khi còn sống. Ta…chính là cha con.”
Như đã đi tìm kiếm cả ngàn năm, ta vốn rất muốn tìm được, đến lúc tìm thấy rồi thì lại không cảm thấy kích động mà là hồi hộp. Loại hồi hộp này gần như có thể khiến trái tim đập liên hồi, không theo quy tắc, khiến ta cảm giác không chân thực. Cũng chính như câu: "Tìm một người trong mơ cả ngàn lần, bỗng nhiên quay đầu lại, thì đã thấy người đó như ngọn đèn sắp tắt."
Giờ khắc này, Mạch Khê có đúng cảm giác như vậy. Từ lúc cô còn nhỏ cho tới nay, mà chính xác là từ lúc nhận thức được vấn đề về cha mẹ đẻ, cô đã rất muốn biết cha mình như thế nào, mẹ mình trông ra sao? Hai người có yêu nhau không? Họ còn trên đời này chứ? Nếu còn sống, sao họ lại vứt bỏ cô? Nếu đã chết thì họ chết vì nguyên nhân gì? Họ là những người như thế nào?...Bao thắc mắc cứ quấn lấy cô, khiến cô muốn biết tất cả mọi chuyện liên quan đến cha mẹ. Có điều, khi biết càng nhiều điều về mẹ, cô lại càng muốn lùi bước…
Bởi vì người mẹ mà cô biết, không giống như những người phụ nữ khác. Bất luận là hoàn cảnh sống xung quanh hay những việc bà đã trải qua cũng không hề giống người thường. Vì vậy, Mạch Khê khiếp sợ, sâu trong lòng cũng bị vây bởi nỗi mâu thuẫn. Cùng một lúc, cô vừa muốn biết mọi chuyện liên quan đến mẹ, vừa muốn bài xích cuộc sống của mẹ. Nguyên nhân chính là, trong thế giới của mẹ, có quá nhiều nhân tố ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại của cô. Trong đó, có một nhân tố, chính là…Lôi Dận!
Loại cảm giác này rất kỳ quái. Sự tò mò, ý muốn trốn tránh, cứ như vô vàn cảm giác cực đoan lôi kéo cô, khiến cô tiến không được mà lui cũng không xong. Nhất là khi đối mặt với Lôi Dận, loại mâu thuẫn này cùng cảm giác kỳ quái càng mãnh liệt hơn! Hắn là cha nuôi của cô, cũng đã từng có quan hệ thân mật với mẹ cô. Hiện tại, hắn lại dùng thân phận của một người đàn ông mà chăm sóc, quan tâm cô. Thậm chí, cô đã từng hoài thai đứa con của hắn…
Mà nay, cô rốt cục cũng biết cha mình, nhưng lại sắp phải thống khổ chia lìa!
Ánh nắng chiếu qua tấm cửa kính vào phòng. Đàm Đồng càng có vẻ suy yếu hơn, thấy Mạch Khê mãi không nói lời nào thì ông cố nâng tay lên. Mạch Khê lập tức có phản ứng lại, vội vàng tiến đến cầm tay ông…Bàn tay này, có đến mười phần là bàn tay của một người già, khô héo, vô lực, như ngọn đèn leo lét có thể tắt bất cứ lúc nào…
“Mạch Khê à…” Ông tỉ mỉ đánh giá người con gái trước mặt, tràn đầy sức sống thanh xuân, cho dù đuôi lông mày có nhuốm chút ưu thương nhưng cũng không mất đi vẻ sinh động, “Nhiều năm như vậy, con có khỏe không?”
Một câu thôi gần như cũng đủ khiến Mạch Khê rơi lệ. Kỳ thật, cô đã từng hận, cũng đã từng nén hận. Cô rất hận cha mẹ vì sao lại ích kỷ như vậy. Nếu đã quyết định sinh cô ra, sao còn vứt bỏ cô? Chỉ có điều, giờ khắc này, chỉ cần một câu hỏi thăm nhẹ nhàng, ân cần này thôi đã làm tan đi bao nỗi ấm ức.
"Người...Thật sự là cha của con?" Mãi sau, cô mới lên tiếng. Giọng nói nhẹ nhàng nghe qua có chút run rẩy, dần dần biến thành nghẹn ngào. Cho tới nay, cô vẫn cho rằng số mình thật lận đận. Đến khi gặp Lôi Dận, cuộc sống của cô cũng không còn giống người bình thường, cũng không dám cho là mình may mắn.
Đàm Đồng nhìn cô rất lâu, sóng mắt nhanh chóng che giấu đi cảm xúc sâu trong đáy, nhanh đến nỗi khiến cho Mạch Khê không hề phát hiện ra. Ông dừng một chút, suy nghĩ chốc lát rồi nói, "Ta chính là cha con. Xin lỗi con, đã để con sống cực khổ bên ngoài nhiều năm như vậy..."
Đôi môi Mạch Khê hơi run rẩy, cảm xúc sâu trong đáy lòng cũng chầm chậm dâng lên.
"Mạch Khê à...con với mẹ con giống nhau như đúc, rất đẹp. Gặp được con...ta rất mừng. Mẹ con...nếu biết được nhất định sẽ rất vui."
Mạch Khê nao nao, sự chần chừ, nghi hoặc ban đầu sau khi nghe những lời này thì đều tan biến. Cô có thể nhìn thấy tình yêu từ trong ánh mắt ông, đương nhiên, là đối với mẹ cô!
"Con...có thể biết hết chuyện liên quan đến người, đến mẹ con, thậm chí là về con không?..." Cô rất muốn gọi ông một tiếng "cha", có điều, tiếng gọi này có thế nào đi chăng nữa cũng không thể cất lên được.
Đàm Đồng nặng nề mà thở dài, vỗ nhẹ bàn tay nhỏ bé của Mạch Khê, "Ta biết, người nhận nuôi con từ năm tám tuổi chính là Tổng giám đốc Lôi thị...chuyện có liên quan đến mẹ con, hẳn là con cũng biết một ít?"
Mạch Khê cắn cắn môi, mãi lâu sau mới lên tiếng, kể lại tóm tắt mọi chuyện trong nhật kí. Đối với chuyện này, cô không muốn giấu giếm gì cả. Nếu như Lôi Dận đã tìm được người rồi, như vậy có nhiều chuyện không thể giấu. Kể xong, cô nâng tầm mắt dừng trên người ông, đáy mắt rõ ràng tràn ý nghi hoặc...
"Kỳ thật, có một việc con vẫn không hiểu."
"Chuyện gì?" Đàm Đồng nhìn về phía cô, trong mắt tràn vẻ tang thương sâu như biển mà kẻ khác không thể hiểu được.
"Chính là vấn đề có liên quan đến con." Mạch Khê cố lấy dũng khí, nắm lấy bàn tay Đàm Đồng, "Nếu người đúng là cha con mà lại là một viên chức, vậy thì sao có thể quen mẹ con? Trong nhật ký mẹ con chưa từng đề cập đến, khi đó mẹ con vẫn chưa rời khỏi Huyết Xà."
Ánh mắt Đàm Đồng hơi tối lại một chút, ông lập tức thở dài, "Kỳ thật...thân phận viên chức là từ sau khi mẹ con rời đi. Lúc trước ta...cũng được coi như người của Huyết Xà."
Mạch Khê đột nhiên mở to hai mắt nhìn...
"Không...không phải như vậy. Nếu người là người của Huyết Xà, một khi người và mẹ con xảy ra quan hệ, sao Huyết Xà lại không biết? Khi đó, mẹ con... " Nói được một nửa, cô đột nhiên ngậm miệng, không biết có nên nói mối nghi vấn trong lòng mình hay không.
"Mạch Khê, con muốn nói, khi đó mẹ con yêu cha nuôi Lôi Dận của con, sao lại có quan hệ với ta, thậm chí mang thai con, có đúng không?" Đàm Đồng thay cô nói ra mối nghi vấn, ánh mắt dù có chút đau khổ nhưng vẫn hiền từ mà nhìn cô.
Mạch Khê hơi ngạc nhiên, gật đầu một cái. Cô nhìn thấy trong đáy mắt ông nổi lên vẻ đau đớn. Có thể thấy được ông rất yêu mẹ cô, nếu không tại sao khi nói đến chuyện của mẹ cô với Lôi Dận thì giọng nói lại run rẩy như vậy. Nhắc lại chuyện cũ đối với một người nào đó có lẽ là hạnh phúc, nhưng cũng có lẽ là đau khổ. Nhất là người có tuổi, kí ức hạnh phúc hay thống khổ thì qua thời gian lại càng ngày càng rõ. Có lẽ, mối quan hệ giữa mẹ và Lôi Dận gần như một cái rễ cắm sâu trong lòng ông.
"Ta...không phải là người của tổ chức Ảnh. Hơn hai mươi năm trước, bởi vì Bạc Tuyết thích thưởng thức rượu do ta điều chế, nên Huyết Xà đã đặc biệt gọi ta đến điều chế rượu cho riêng cô ấy..." Đàm Đồng từ từ nhớ lại, nói đến đây lại như tự trách mình, "Kỳ thật, tất cả đều là do ta ích kỷ! Là ta không kìm lòng được, ta thích Bạc Tuyết, lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy ta đã rất yêu. Vì thế ta..."
"Người làm sao?" Mạch Khê thấy ngón tay ông run rẩy, trong lòng bỗng sinh ra dự cảm chẳng lành.
"Ta...dụ dỗ Bạc Tuyết, để cho cô ấy say rượu rồi xảy ra quan hệ với ta..."