Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời

Chương 7



Khác với thân thể của đứa trẻ tám tuổi, Mạch Khê đã mười bốn tuổi, cơ thể đương nhiên đã lặng lẽ thay đổi.

Vết thương mới lẫn vết thương cũ đã không còn mà thay vào đó là cơ thể thơm hương. Dưới ánh trăng, làn da non mịn của cô tản ra hương thơm thanh khiết, đôi núi nhỏ trước ngực giờ cũng đã cao ngất, như nụ hoa nở khiến kẻ khác không nhịn nổi muốn hái.

Bụng phẳng mịn, eo lưng tinh tế, hai chân co lại, che đi ‘vùng đất nữ tính bí hiểm’ kia, dấy lên cảm giác về một vẻ đẹp bí ẩn, đôi chân thon dài, tinh tế tựa lông vũ làm nhộn nhạo cõi lòng.

Đôi mắt u trầm của người đàn ông lúc sáng lúc sầm lại, thân thể mềm mại này khiến đáy mắt hắn càng thâm thúy, yết hầu hắn theo bản năng chuyển động một chút.

Mạch Khê nhẹ nhàng thở gấp một hơi, phát ra tiếng nức nở như con thú nhỏ, dường như là phản kháng lại sự quấy rầy của người đàn ông trong khi ngủ. Khuôn mặt nhỏ nhắn sáng như ánh trăng dụi dụi vào gối, tựa như con mèo con ham ngủ, vẻ ngốc nghếch, đáng yêu.

Người đàn ông đưa tay vẽ theo đường nét xinh đẹp trên khuôn mặt cô, qua đôi lông mày đen thanh tú, hàng lông mi cong dài mà kiều mị, cái mũi tinh xảo, cuối cùng rơi vào đôi môi mềm mại, hồng nhuận như trái anh đào chín.

Hơi thở lạnh băng lại mang theo hương nước hoa nam tính quyện với hơi thở thơm tho của cô.

Trong đôi mắt người đàn ông hẳn đã xảy ra biến hóa, ánh mắt mơ hồ chuyển động, quay cuồng, đôi đồng tử xanh biếc càng thêm u ám, hững hờ; ngón tay mang theo sự mềm mại tựa như những bông hoa lam trong vườn, ánh mắt ấy mang vẻ cưng chiều nhưng cũng hờ hững, tàn lãnh khiến người khác phải ngộp thở.

Điều này tựa như một tên ma quỷ nắm giữ thứ thuộc về riêng mình, mà món đồ này lại không nghe lời!

Trước mắt người đàn ông lại hiện ra khuôn mặt như đóa hoa lam, xinh đẹp mà vô cùng buồn bã.

Ấn đường của hắn đột nhiên nhíu lại, sự mềm mại và dịu dàng trong mắt không thấy nữa, còn lại chỉ là vẻ tàn nhẫn, lạnh lẽo khôn cùng.

Mười bốn tuổi...

Hắn cũng không sốt ruột!

__________________

Sinh nhật tuổi mười bốn của Mạch Khê cũng không khác trước là mấy. Cái tuổi này không lớn cũng chẳng nhỏ nên dường như không mang nhiều ý nghĩa, hứng thú lắm. Bánh sinh nhật cũng giống như cũ, ước chừng cao hơn cô một cái đầu; trang sức xa hoa, sáng lóa; có điều cô có thể tận mắt nhìn thấy khuôn mặt hiền lành, vui sướng của bác Hàn Á.

Trong bữa tiệc sinh nhật chỉ có người của Bạc Tuyết Bảo, người làm ở tòa thành trên dưới trăm người đều có mặt đủ cả, rất náo nhiệt. Mạch Khê dường như đã quen với việc này, thậm chí là kiểu tiệc sinh nhật riêng biệt này.

"Bác Hàn Á, các bạn của con có thể đến tham dự sinh nhật không ạ?" Mặc một chiếc váy công chúa xinh đẹp, Mạch Khê nhìn chiếc bánh ngọt cao hơn mình, nhẹ giọng hỏi.

Quản gia Hàn Á nhẹ nhàng cười, bàn tay to khẽ vuốt ve đỉnh đầu cô...

"Tiểu thư Mạch Khê bây giờ còn nhỏ, đợi đến mười tám tuổi có thể mời các bạn đến thành dự sinh nhật."

"Tại sao hiện tại không thể ạ?" Mạch Khê khó hiểu.

"Bởi vì Lôi tiên sinh không cho phép." Quản gia nhẹ giọng nói.

Mạch Khê nhẹ nhàng nhíu đôi mày đen, hơn nửa ngày mới nói một câu: "Chỉ là cho đến bây giờ con vẫn chưa biết mặt ba nuôi."

Cô gần như là đã quên sự tồn tại của cha nuôi, nhiều năm như vậy vẫn chỉ có bác Hàn Á bên cạnh.

Vẻ tươi cười của quản gia có một chút cứng ngắc, "Tiểu thư sẽ được gặp."

"Như vậy con có điều ước sinh nhật, hy vọng có thể sớm nhìn thấy ba nuôi một chút." Mạch Khê cười khanh khách, nói nửa thật nửa đùa.

Quản gia dừng ở khuôn mặt cô, một lúc lâu sau mới nói: "Ta nghĩ... tiểu thư Mạch Khê đến mười tám tuổi là có thể nhìn thấy Lôi tiên sinh."

"Mười tám tuổi?"

Mạch Khê nhún nhún vai, lập tức lè lưỡi, "Nói vậy thì ba nuôi của con hẳn là ‘thế ngoại cao nhân’, nhưng mà, có được nhìn thấy ba nuôi hay không không quan trọng, quan trọng là... bác Hàn Á mới là người hiểu Mạch Khê nhất."

"Tiểu thư thật là dẻo miệng."

Trong lòng quản gia Hàn Á thực lo lắng, nhìn thấy khuôn mặt cô tươi cười trong suốt thì cũng cảm thấy vui mừng, "Không biết tiểu thư Mạch Khê muốn mời bạn nào tham dự tiệc sinh nhật?"

Kỳ thật, đứa nhỏ này từ bé đến lớn cũng rất cô độc, nếu gạt cậu chủ, để cho Mạch Khê mời vài người bạn về không phải là không thể.

Mạch Khê nghiêng đầu, nghĩ nghĩ, khuôn mặt nhỏ nhắn sáng ngời...

"Là con trai của thầy giáo nha, anh ấy hơn con một tuổi, lúc con đi học anh ấy đối với con rất tốt. Bác Hàn Á xem, quà này là anh ấy tặng cho con đấy."

Cô nhanh chân chạy đến phòng ngủ, cầm ra một cây trâm, mặt trên là con bướm bay lượn trong bụi hoa, tuy rằng không mấy xa hoa nhưng có thể gọi là tinh xảo vô cùng.

Quản gia Hàn Á nao nao, sắc mặt lập tức hiện vẻ căng thẳng...

"Bạn của tiểu thư Mạch Khê là con trai?"

Mạch Khê khó hiểu nhìn quản gia, gật gật đầu, không hiểu vẻ mặt của ông sao lại kỳ quái như vậy.

Trên vầng trán của quản gia nổi lên nét lo lắng, ông nhìn Mạch Khê, muốn nói gì đó lại thôi.

"Bác Hàn Á, bác sao vậy?"

"À, không, không có gì."

Quản gia vội vàng gợn lên nét cười trên khuôn mặt, che khuất đi đôi mắt như có như không sự lo âu, ông vỗ nhẹ đầu Mạch Khê, "Tiểu thư đã hoàn thành việc học bên đó, những người kia về sau cũng không tiếp xúc nữa. Lôi tiên sinh đã vì tiểu thư mà sắp xếp chuyện học hành tiếp theo rồi. Từ ngày mai trở đi, tiểu thư sẽ ở lại Bạc Tuyết Bảo."

"Con sẽ không còn được gặp lại các bạn nữa sao?" Trong lòng Mạch Khê buồn bã.

Quản gia gật đầu.

Mạch Khê không nói thêm gì, trực tiếp xoay người hướng đến điện thoại, nhấn một dãy số. Vị quản gia không hề ngăn cản, sự lo lắng trong lòng càng nặng thêm.

Quả nhiên, điện thoại ở bên kia vang lên tín hiệu nhưng hồi lâu vẫn không có người trả lời. Mạch Khê cắn cắn môi, một lần nữa bấm dãy số, cho đến khi... Quản gia tiến lên, nhẹ nhàng lấy đi điện thoại trong tay cô.

"Tiểu thư Mạch Khê, không có người bắt máy." Ông khẽ thở dài một hơi.

Edit: Đơn DươngBeta: anglemoon

Mạch Khê nghi hoặc nhìn về phía quản gia, “Vì sao ạ?”Sắc mặt quản gia chần chờ một chút, lập tức nói: “Bọn họ chắc đã...được chuyển đi.”“Chuyển đi? Không thể nào đâu, anh ấy nói sẽ chờ cháu gọi điện thoại cho anh ấy.” Mạch Khê lại hoài nghi.“Tiểu thư Mạch Khê... ”Quản gia thầm thở dài một hơi, nhìn cô, nghiêm túc nói: “Nhiệm vụ quan trọng bây giờ là hoàn thành bài vở, chuyện khác con đừng để trong lòng, nếu không...Lôi tiên sinh sẽ không vui.”Mạch Khê há miệng, đôi mắt to vô tội chớp chớp. Cô thật sự không rõ, vị cha nuôi cho tới bây giờ không lộ diện vì sao lại không vui nha?Quản gia vỗ nhẹ đầu cô, không nói nữa.Về phần gia đình kia thế nào ông thật không dám nghĩ nhiều!——————

Mạch Khê mất ngủ, đêm khuya yên tĩnh này, lần đầu tiên cô mất ngủ.Trước khi được nhận nuôi, đến Bạc Tuyết Bảo cô cũng từng mất ngủ, nhưng đó là vì đề phòng cha nuôi mới nên không thể không tỉnh táo mở to mắt đến hừng đông, mà nay cô mất ngủ là vì lời nói của bác Hàn Á.Bạc Tuyết Bảo đối với cô mà nói luôn luôn là toà thành tràn ngập mơ mộng. Cô đã mười bốn tuổi, đương nhiên sẽ hiểu trong tòa lâu đài sẽ không có công chúa Bạch Tuyết, tòa thành đối với cô mà nói, là cảng an toàn.Nhưng trong tòa thành hình như có điều bí mật cấm kỵ nào đó, ví dụ như vườn hoa, ví dụ như cha nuôi mới cô chưa từng thấy mặt.Khi cô chưa trở lại Bạc Tuyết Bảo, cô từng đã một lần hoài nghi cha nuôi không tồn tại, nhưng cô lại lần nữa bước vào tòa thành này, quyền uy như bắt đầu lan tràn. Cô chưa từng thấy cha nuôi, cũng không khó để cảm nhận được mọi người trong tòa nhà đều vừa kính vừa sợ cha nuôi.Cô nên cảm tạ cha nuôi đã thu nhận, thậm chí cho cô học hành. Chỉ là, cô cảm thấy một loại mơ hồ, cảm giác rất áp lực, giống như, lại trở về Bạc Tuyết Bảo thì lại bị ngăn cách?Còn nữa, tối hôm qua cô đang ngủ trở lại cảm giác bất thường lần hai. Trong hoảng hốt, cô cảm thấy có một bàn tay ở nhẹ vỗ về thân thể mình, loại cảm giác quen thuộc này thật giống như năm cô tám tuổi.Rốt cuộc là có chuyện gì?Mạch Khê nhíu chặt mày, nghĩ đến đây, lòng lại khó chịu.Cô đột nhiên nghĩ tới lời cô bạn mập mạp nói năm tám tuổi..."Mẹ nói, cậu ở trong một tòa thành có ma quỷ đáng sợ lắm. "Ma quỷ??Mạch Khê co người lại, cô đã mười bốn tuổi, không nên tin trên đời này sẽ có ma quỷ, nhưng...“A..."Ngay khi cô miên man suy nghĩ, không gian yên tĩnh bỗng hiện lên tiếng hét sợ hãi của người phụ nữ, như có như không, lại như sợi tơ truyền vào tai Mạch Khê.Cô sợ tới mức lập tức nhảy dựng lên, một đôi mắt trong suốt cũng trở nên kinh hãi không thôi sau tiếng hét chói tai, âm thanh vang lên rồi lại biến mất, nhưng vẫn để lại dấu vết rất sâu trong lòng Mạch Khê.Hơi thở bắt đầu trở nên hỗn loạn, cuối cùng cô cũng không đè nén tò mò trong lòng, mở cửa, đi ra ngoài phòng.

Âm thanh sâu xa, ánh trăng trút xuống từ khe hở của chùm mây.Tại sảnh lớn nhất của toàn thành, xuyên qua cửa sổ thẳng đứng đến ba bốn phần, ánh trăng nhẹ nhàng tràn vào, dịu dàng mơn trớn một tầng vàng kim trên mặt sàn trơn bóng. Đèn thạch anh trong suốt quý giá trên cao chục thước, thể hiện vẻ tôn quý, cửa sổ sát đất rộng mở, đối diện đó là hoa viên, mùi hoa nhàn nhạt thoảng theo gió đêm, cả không gian đều ngập tràn hương hoa.Đây là lần thứ hai Mạch Khê đi lên lầu của tòa thành. Lần đầu tiên là lúc cô tám tuổi, cô tò mò muốn xem từng phòng của tòa thành, cho đến khi đi đến chỗ lầu cao kia, vừa bước lên cầu thang đã bị bác Hàn Á cản lại, bác nói...nơi đó cấm vào.Mà nay, cô lại đứng ở cầu thang ấy. Ngọn đèn thạch anh hai bên tường tỏa ra ánh sáng mơ hồ, không gian lớn như vậy chỉ phản chiếu bóng cây cọ lay động ngoài cửa sổ. Mạch Khê nuốt nước miếng, dù sao cô chỉ mới mười bốn tuổi, ít nhiều vẫn có chút sợ hãi.Nhất là...Mạch Khê theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng bị đám mây đen lớn che khuất.Cô rùng mình một cái, lúc này...tiếng hét của người phụ nữ lại vang lên!Gió lạnh ùa vào.Răng Mạch Khê bắt đầu không ngừng va cầm cập. Ban đêm đen đặc, tiếng kêu hoảng loạn của người phụ nữ loáng thoáng rơi xuống từ nơi cao nhất của tầng lầu, như là đau đớn không chịu đựng được nữa.Cô cắn chặt răng, tuy rằng sợ hãi, nhưng vẫn bước từng bước một tới gần vị trí tầng lầu. Cùng với bước chân càng ngày càng cách gần, thanh âm của người phụ nữ không hề che lấp càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng lớn. Cuối cùng Mạch Khê cũng bước lên được tầng lầu. Nơi này không âm u như tưởng tượng, lại khá sang trọng, chỉ có một phòng, mà tiếng hét của người phụ nữ, chính là truyền ra từ phòng này.Cửa phòng bị đóng, ánh sáng âm u bên trong chiếu ra bóng người nhỏ của Mạch Khê, tính cả sự khiếp đảm không thôi trong đôi mắt đẹp kia.Bên trong gian phòng, tối không chịu nổi!Nơi này gọi là phòng, nhưng phải nói là phòng chính mới đúng. Bởi vì trong không gian lớn như vậy, chỉ có một chiếc sô pha bằng da màu đen, cái loại màu đen kinh tâm động phách giống hệt như thiên nhiên xung quanh này, lộ ra vẻ làm người ta không rét mà run.Mà ở gần sô pha, một cơ thể tuyệt hảo nằm trên sàn đá cẩm thạch trơn bóng, gần như muốn hòa tan dưới thân người đàn ông...

Mạch Khê mở to hai mắt nhìn lại...

Cô nhìn thấy, gương mặt của người phụ nữ xinh đẹp trong phòng đang nhăn nhó. Trong phòng phát ra tiếng gào không chút nào giấu diếm. Tay cô ta ôm chặt người đàn ông, tiếng rên rỉ làm nhiệt huyết người ta sôi trào.Người đàn ông trên người phụ nữ có cơ thể rắn chắc, âu phục đẹp đẽ càng tô điểm cho dáng người cao ngất của hắn. Kính râm che mất đôi mắt nhưng cũng không khó để nhìn ra ngũ quan lộ ra vẻ quyền lực tuyệt đối của hắn! Cổ áo sơ mi tối màu trên người hắn hơi mở, lồng ngực màu đồng khiến phụ nữ không khỏi mặt đỏ tim đập, dáng người to lớn vừa thấy đã biết là người chăm tập thể hình.

Kính râm tuy che khuất ánh mắt người đàn ông nhưng cũng không khó để nhìn gương mặt quá mức anh tuấn của hắn. Ngay cả khóe môi mỏng cũng khẽ cong lên làm người phụ nữ không thể nào nén được tình yêu điên cuồng, nhưng là quá lạnh lùng!Động tác của hắn vô cùng mạnh mẽ, không lưu tình chút nào, ở trên người cô ta lưu lại dấu vết, đưa tới từng tiếng thét chói tai của người phụ nữ dưới thân. nhưng mặt hắn lại lạnh băng vô tình, không vì “vận động ” kịch liệt mà ảnh hưởng.Ngoài cửa Mạch Khê bị dọa đến choáng váng, gần như là sửng sốt không dám cử động, người đàn ông trong phòng nhìn rất quen, giống như...Sự có mặt của cô hình như đã kinh động người đàn ông bên trong. Hắn dừng lại, nghiêng đầu… Mạch Khê đột nhiên mở to hai mắt nhìn lại! Là người gặp ở vườn hoa đêm qua!Hắn không là vệ sĩ mới tới sao? Làm sao có thể có mặt ở tầng lầu lúc này?Không biết vì sao, tim Mạch Khê đập rất nhanh rất nhanh, theo bản năng trốn một bên, lại vẫn không thoát được ánh mắt sắc bén của người đàn ông. môi hắn khẽ nhếch lên.Người phụ nữ như con cá lại bò lên người đàn ông lần nữa, người đàn ông cười lạnh. ánh mắt sau lớp kính nổi lên tia sáng lục u tối như sói, tiện đà, hắn quay thân mình lại, động tác càng thêm mạnh bạo!Mỗi tiếng thở dốc làm người ta tai đỏ tim đập quanh quẩn trong không khí, cùng với sức lực tràn đầy khác hẳn người thường của người đàn ông. người phụ nữ bắt đầu cố hết sức gượng dậy, tiếng thở dốc lúc đầu biến thành tiếng khóc thống khổ nức nở, lực va chạm khiến cho sắc mặt người phụ nữ dưới thân ngày càng tái đi, thân người như tắm đẫm mồ hôi, cuối cùng biến thành tiếng thét vô lực…“Đủ… đủ rồi, xin anh tha cho tôi, tôi không chịu nổi nữa.” Giọng cô ta ngày càng nhỏ theo động tác của người đàn ông, từng giọt mồ hôi lớn trên trán chảy xuống sàn đá cẩm thạch màu đen.Ngoài cửa, hơi thở của Mạch Khê cũng càng ngày càng dồn dập, trái tim cũng đập rất nhanh.Cô biết mình nên tránh ra, tuy cô chưa từng trải qua loại chuyện này, nhưng sớm có hiểu biết. cô tự nhiên cũng hiểu nam nữ trong phòng đang làm gì. trước khi cô còn chưa được nhận nuôi, chỉ thấy cha nuôi kia giống như con chó ghé lên người cô bảo mẫu mới đến, thở gấp thô thiển, cô bảo mẫu phong tình vạn chủng vòng tay qua cổ cha nuôi. khi đó cô rất lo thân thể của cô bảo mẫu có thể bị đè chết bởi thân hình quá mức mập của cha nuôi hay không.Cô luôn luôn cảm thấy loại chuyện này thật xấu xí, nhất là cha nuôi trước kia có thân thể béo ú, trắng bóng, giống hệt con lợn. Nhưng hôm nay, dáng người của gã đàn ông trong phòng đẹp đến dọa người, hình như loại chuyện cô vốn cho là dơ bẩn này lại trở nên đẹp mắt, nhưng mà…Người đàn ông trong phòng dù thế nào cũng không lay động? Cảm xúc thể hiện cũng lạnh như băng, điểm ấy không giống với cha nuôi trước của cô. cô còn nhớ nét mặt của cha nuôi lúc ấy thật là làm người khác ghê tởm đến cực điểm, tham lam không có chừng mực, trước mắt ông ta, hình như chỉ có dục tình.Đang lúc Mạch Khê nghĩ như vậy, bên tai lại truyền đến tiếng kêu bén nhọn của người phụ nữ, cô vội vã lặng yên nhìn lại, lại bị một màn trước mắt làm sợ tới mức thiếu chút nữa hồn bay phách tán!