Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát

Chương 52



Việc kinh doanh sủi cảo gạo không ổn, nhưng Thẩm Tiêu không lo lắng chút nào.Vốn dĩ cô bán cho thế giới bên ngoài, và khách hàng chính của cô là hệ thống trung tâm mua sắm. Bên ngoài bán sủi cảo với giá năm đồng một cái, trung tâm mua sắm ảo trả 30 tích phân cho năm cái. Lý do cô vẫn bán, thứ nhất là vì cô cần tiền, thứ hai là cô cũng muốn chia sẻ những mùi vị khác nhau với những người đang bôn ba trong cuộc sống.

Sủi cảo gạo của cô không bán được, Thanh Thủy có chút sốt ruột thay cho cô: “Đồ ăn ngon như vậy, sao họ có thể không thích ăn được chứ?”

“Nguyên nhân vùng miền. Người bên này khá thích ăn đồ thanh đạm, đồ ngọt, đồ chua. Giống như bột mì, họ thích đồ nhão nhão, còn quận Dự Chương bên kia thì khá thích ăn đồ có tính đàn hồi. Không phải thức ăn không ngon, chỉ là không ăn quen mà thôi.” Thẩm Tiêu nói.

Đang nói thì một người thương nhân trước kia thường đến quầy bánh của Thẩm Tiêu để mua bánh rán, nhìn thấy sủi cảo trắng to mà cô làm, anh ta ngửi ngửi, nói: “Đây là sủi cảo gạo mà cô làm sao?”

“Đúng.”

“Bao nhiêu một cái?”

“Năm đồng.”

Người thương nhân im lặng một lúc rồi nói: “Tại sao cô lại bán đồ phải đắt hơn người ta, không thể rẻ chút sao?”

Thẩm Tiêu cười mỉm, nói: “Cái đắt này của tôi cũng có lý, không phải anh thường xuyên đến sao.”

Đây không chỉ là chuyện khẩu vị. Vẫn là câu nói đó, cô mới đến, vẫn chưa đứng vững được ở đây. Nếu như bán đồ vừa ngon vừa rẻ, quả thực cô cũng có thể dựa vào cái này để thu hút rất nhiều khách, nhưng vẫn như thế, cũng sẽ đụng chạm đến lợi ích của những người kinh doanh xung quanh.

Chặn đường làm ăn của người khác giống như con gi/ết cha mẹ, chủ yếu là cô muốn an tâm mà kiếm tích phân, tiền ở bên ngoài có thể kiếm được thì kiếm, không kiếm được cũng được. Không cần thiết vì tiền mà khiến bản thân mình rơi vào tình cảnh nguy hiểm.

“Nói cũng phải. Cho tôi một phần sủi cảo gạo này đi, để tôi nếm thử.” Người thương nhân vừa nói vừa nhìn xung quanh: “Sao chỗ cô không có bàn ghế gì hết vậy, muốn ngồi cũng không có chỗ ngồi.”

Quầy hàng của Thẩm Tiêu chỉ có sạp hàng, quả thực vẫn chưa có bàn ghế.

“Ngày mai tôi sẽ để.” Thẩm Tiêu vừa tiếp nhận ý kiến, vừa múc một phần sủi cảo rau tề cho người thương nhân.

Người thương nhân sợ nóng, anh ta ăn bánh rán nghìn lớp xong rồi mới cắn một miếng sủi cảo. Vỏ ngoài của bánh sủi cảo nóng hổi đã nguội rồi, nhưng bên trong vẫn còn rất nóng, anh ta bị bỏng giật mình một cái, nhưng miệng vẫn nói: “Sủi cảo này làm rất chính thống!” Anh ta là người phủ Nhiêu Châu, từ nhỏ đã ăn sủi cảo gạo mà lớn lên, chỉ cần cắn một miếng, hút nước trong đó, là có thể biết được có phải cái vị của quê nhà không: “Tôi ra ngoài làm kinh doanh được bốn, năm năm rồi, đây là lần đầu tiên ăn được thức ăn của phủ Nhiêu Châu chúng tôi, cho tôi thêm bốn cái nữa.”

“Bốn cái liệu có nhiều quá không.” Thẩm Tiêu lo cho cái bụng của anh ta.

“Không nhiều không nhiều, lúc ở nhà, mẹ tôi hấp một lồng, tôi có thể ăn liền bảy, tám cái một lúc.” Người thương nhân vừa ăn vừa nói: “Đã lâu tôi chưa có ăn lại rồi, lần này phải ăn cho đã ghiền mới được.”

Thấy anh ta gần như cắn ba lần là hết một cái, Thẩm Tiêu biết anh ta thật sự thích ăn. Cô vừa cười múc cho anh ta, vừa qua quầy mì kế bên lấy cho anh ta một bát canh mì nóng, sợ anh ta bị nghẹn.

Cuối cùng người thương nhân đến từ phủ Nhiêu Châu này ăn một cái bánh rán nghìn lớp và năm cái bánh sủi cảo gạo to bằng bàn tay, ăn xong anh ta mới thỏa mãn ợ hơi rồi trả tiền. Trước khi đi, anh ta còn nói với Thẩm Tiêu là ngày mai sẽ đến nữa, đến lúc đó sẽ dẫn bạn bè đồng hương đến ăn cùng, bảo cô làm bàn ghế gì đấy, nếu không thì ngồi xổm ăn trông khó coi quá.

Thẩm Tiêu không có gì phải từ chối.

Nhưng nếu như thế thì một mình Thẩm Tiêu làm không xuể. Vừa phải làm bánh rán, vừa phải hấp sủi cảo, còn phải thu tiền, dọn dẹp bàn ghế, một mình cô quả thực là tinh thần sức lực có hạn.

Vừa hay lúc dọn hàng, Thẩm Tiêu thấy người phụ nữ giặt quần áo mà trước kia cô cho bánh rán đang đi phía trước, cô bất giác gọi cô ta lại.

Người phụ nữ giặt quần áo có lẽ là lo cô lại đưa bánh cho cô ta, mấy ngày nay đi ngang qua, đều cố ý đi đường đối diện, không đến chào hỏi.

Lúc trước Thẩm Tiêu có nhìn thấy, sợ đường đột rồi nên cũng xem như không nhìn thấy. Nhưng bây giờ cô cần trợ thủ, người phụ nữ giặt quần áo là một trong số ít người có qua lại với cô trong thế giới này, vì thế nghiễm nhiên trở thành lựa chọn đầu tiên của cô.

“Chuyện là……” Thẩm Tiêu vẫn không biết cô ta tên là gì, cô nhìn nhìn quần áo trên người cô ta, nói: “Bây giờ mỗi ngày cô đều giặt đồ sao, bao nhiêu tiền?”

“Tùy vào lượng quần áo.” Người phụ nữ kia nói: “Bình thường khoảng hai đến ba đồng tiền, trời lạnh thì đỡ hơn chút, một ngày bốn, năm đồng.”

“Thế này.” Thẩm Tiêu hiểu rồi: “Bây giờ việc ở quầy hàng của tôi, một mình tôi làm không xuể, muốn tìm một người phụ giúp. Một ngày mười đồng tiền công, không biết cô có thời gian không?”

“Mười đồng? Một ngày?” Người phụ nữ giặt đồ tưởng mình nghe nhầm rồi.

“Đúng. Bởi vì phải dậy khá sớm, có hơi vất vả. Nhưng mà sau khi dọn hàng thì cơ bản không còn việc gì nữa. Đến lúc đó cô có thể tiếp tục đi giặt quần áo.” Thẩm Tiêu nói: “Thế nào, cô có muốn đến thử không?”

“Muốn, muốn, đương nhiên là muốn rồi.” Người phụ nữ kia vẫn có chút mơ hồ. Một ngày mười đồng, một tháng là ba trăm đồng, một năm thì mấy lượng bạc đấy, từ khi nào mà cô ta may mắn thế này vậy?

“Thế thì quyết định như vậy, sáng sớm mai cô đến quán trọ Lai Phúc tìm tôi.” Thẩm Tiêu cho cô ta thời gian và địa điểm, rồi quay lại tiếp tục đẩy quầy hàng về. Sở dĩ không nói thời gian cụ thể là vì cô không rõ buổi sáng rốt cuộc là giờ nào.

Lúc người phụ nữ giặt đồ ôm quần áo về đến Từ Tế Đường thì bước chân vẫn có chút bay bổng.

Những người khác thấy cô ta kì lạ, không tránh khỏi hỏi thêm vài câu. Sau khi biết được sau này cô ta sẽ đến quầy hàng của Thẩm Tiêu làm thì bất giác cảm thấy ngưỡng mộ. Một ngày mười đồng đấy, tiền công này cũng nhiều quá rồi, mẹ Kim Đào may mắn thật. Đương nhiên, trong đó cũng có những người ganh ghét, nhưng lúc này vẫn lầm bầm trong lòng, không nói ra ngoài.

Sáng sớm ngày hôm sau, quán trọ Lai Phúc vẫn chưa mở, mẹ Kim Đào đã đứng đợi ở ngoài rồi. Đợi đến khi gà gáy ba tiếng, tiểu nhị mở cửa ra, cô ta mới đến sau viện và thấy Thẩm Tiêu đang rửa mặt.

Thẩm Tiêu bảo cô ta đến, thật ra là giúp cô rửa rau tề với nhào bột, những chuyện vặt vãnh này, một mình Thẩm Tiêu hoàn toàn làm không xuể. Bây giờ có người phụ giúp rồi, cô nhẹ nhõm hơn nhiều.

Lúc trời hơi sáng lên, đồ đạc mà quầy hàng cần đã được chuẩn bị xong. Lúc Thẩm Tiêu dọn hàng ra thì thấy ông chủ, nên tiện tay tặng cho họ một lồng sủi cảo. Thời gian này, ngày nào cô cũng mượn phòng bếp của người ta, chút báo đáp này là điều nên làm.

Nhưng đợi việc buôn bán của cô tốt hơn chút thì tốt nhất cô vẫn phải có một chỗ ở cho riêng mình, như vậy sẽ tốt hơn……

Thẩm Tiêu vừa đi vừa bảo mẹ Kim Đào lấy ghế dài của quán trọ, điều này tối qua cô đã nói rõ với ông chủ rồi. Buổi sáng quán trọ cũng không có khách nhiều, cho cô mượn ghế, buổi trưa cô trả lại, không lỡ gì cả. Còn về bàn thì thợ mộc bên kia vẫn đang làm, cô định mượn bàn của ông chủ bán mì kế bên vài ngày, kéo gần mối quan hệ hàng xóm.

Đến con đường ăn sáng, trời sáng thì khách cũng bắt đầu nhiều hơn. Thẩm Tiêu làm bánh rán trước, sủi cảo gạo để trong lồng hấp. Đợi bánh rán bán được hơn một nửa thì người thương nhân hôm qua đến rồi, hơn nữa còn dẫn theo một nhóm người.

Thẩm Tiêu tổng cộng chuẩn bị năm cái lồng hấp, vốn dĩ cô nghĩ chắc năm lồng hấp này có thể đủ cho buổi sáng nay, kết quả nhóm người thương nhân vừa đến, họ mua đứt ba lồng hấp lớn. Và thực khách đi đường thấy chỗ cô nhiều người náo nhiệt, còn ăn rất ngon miệng, dưới sự mê hoặc đó, hai lồng hấp còn lại cũng không chống cự bao lâu, rất nhanh đã hết sạch.

Ai nói ẩm thực không giống, khẩu vị không giống đâu rồi……

Nhưng nhìn những vị khách đứng hoặc ngồi xổm trước quầy hàng, Thẩm Tiêu lại không kìm được nở nụ cười.

Là một đầu bếp, điều hạnh phúc nhất là được nhìn thực khách trố mắt thán phục khi ăn xong món ăn mà cô làm. Đây là niềm hạnh phúc mà trung tâm mua sắm ảo không thể mang lại cho cô.

Những đồng nghiệp ở trung tâm mua sắm ảo đó chắc cũng cảm thấy như vậy, nếu không thì họ chỉ cần làm một món ăn đạt tích phân cao và cứ lặp đi lặp lại là có thể tích lũy được mười triệu tích phân rồi, hà tất gì họ phải đi khắp nơi lãng phí thời gian đi tìm cảm hứng mới chứ.

Con người ta sống, không phải vì một con số nào đó, mà nhiều hơn hết là thời khắc tận hưởng cuộc sống.



Sau ngày hôm đó, người thương nhân với nhóm bạn của anh ta trở thành những vị khách quen của Thẩm Tiêu.

Do nhu cầu về bánh sủi cảo gạo ngày càng tăng, Thẩm Tiêu không thể tự mình làm tất cả, vì vậy mẹ Kim Đào đã trở thành người trợ giúp của cô. Nhưng trung tâm mua sắm chỉ tiếp nhận đồ ăn do một mình cô nấu, có người khác nhúng tay vào thì trung tâm mua sắm không nhận, Thẩm Tiêu cân nhắc thiệt hơn, cuối cùng quyết định để đồ ăn mà có mẹ Kim Đào làm thì sẽ bán bên ngoài, còn một mình cô làm thì để trong trung tâm mua sắm ảo.

Với sự gia tăng nguồn khách hàng, thu nhập của Thẩm Tiêu cũng ngày một cao hơn.

Thấy tiền đủ rồi, cô nhờ Thanh Thủy thuê giúp mình một căn nhà nhỏ. Sau khi ông chủ quán trọ biết cô muốn chuyển đi, ông ta còn muốn giữ cô lại, nói là sẽ giảm tiền phòng cho cô. Nhưng tiền phòng ở quán trọ có thấp hơn nữa thì ở riêng vẫn tiện hơn, cô từ chối khéo ý tốt của ông chủ rồi dọn đến nhà mới……

Chỗ ở mà Thanh Thủy tìm cho Thẩm Tiêu rất gần chỗ họ, đồng thời cũng quay mặt ra đường, ở giữa được ngăn cách bởi một gia đình khác. So với nơi ở của Chử Đình, chỗ ở của Thẩm Tiêu nhỏ hơn rất nhiều, chỉ là một căn nhà hai tầng quay mặt ra đường, còn lại không có gì khác, chái nhà đông tây cũng không có, trong sân còn có một cây táo tàu, bây giờ vẫn còn trơ trụi.

Vào cái ngày mà Thẩm Tiêu dọn nhà, Thanh Thủy, mẹ Kim Đào và cả mẹ con Phạm Nguyệt – cái tên này là Thẩm Tiêu biết được sau nhiều lần tiếp xúc với hai mẹ con đó – đều đến rồi. Thanh Thủy tặng cho Thẩm Tiêu một pho tượng Bồ Tát làm quà tân gia. Mẹ Kim Đào với mẹ Phạm Nguyệt không có tiền, nhưng họ giúp Thẩm Tiêu quét dọn nhà cửa sạch sẽ.

Sau khi dọn dẹp xong chỗ ở, Thẩm Tiêu nhớ đến lúc trước có hứa với Thanh Thủy là mời cậu ta ăn cơm, bởi vì lúc trước không tiện, bây giờ có phòng bếp của riêng mình rồi, đương nhiên Thẩm Tiêu sẽ thực hiện lời hứa. Cô đi mua cá thịt, rau gạo, làm một bữa tiệc để cảm ơn mọi người.

Trên bàn cơm, mẹ Kim Đào với mẹ Phạm Nguyệt có lẽ đã lâu chưa ăn món mặn, hai người ăn cái gì cũng cảm thấy ngon. Thanh Thủy đi theo Chử Đình, yến tiệc cung đình gì cũng ăn qua rồi, những vẫn khen đồ ăn của Thẩm Tiêu không ngớt: “Đặc biệt là món cá viên này, mùi vị cực kì độc đáo. Cảm giác đầu bếp trong cung đều không nấu ra được mùi vị này, chị Thẩm, nếu chị bán cái này thì chắc chắn sẽ có rất nhiều người thích đấy.”

Cá viên mà Thanh Thủy nói là cá viên chi tâm.

Khoảng thời gian này, mỗi ngày Thẩm Tiêu đều đưa há cảo cho trung tâm mua sắm ảo, mỗi ngày kiếm được thu nhập khoảng 1000 tích phân. Lần này đồ ăn mà cô nấu cho họ, cô cũng không tiếc tiền, đặc biệt bỏ phô mai trong cá viên, phô mai béo ngậy có vị ngọt như sữa, càng làm tăng thêm vị ngon của cá viên.

“Cái này là món ăn cá nhân, tạm thời không bán ra bên ngoài.” Thẩm Tiêu cười mỉm nói. Không phải vấn đề về tiền, mà là thứ phô mai này bây giờ vẫn chưa có, nếu muốn làm ra cũng khá phiền phức, cô trực tiếp bán ra bên ngoài, muốn không gây sự chú ý và nghi ngờ cũng khó: “Nhưng cá viên thì có thể thử.”

Hiện cô bán bánh rán ngàn lớp và sủi cảo tại quầy hàng của mình và hầu hết khách hàng ăn xong sẽ muốn uống gì đó. Ngày nào cũng sang quán mì cũ bên cạnh để ké nước mì cũng không phải là cách, đã đến lúc cô phải tự nấu nước canh cho mình rồi.

Đối với nước canh thông thường, không tính phí sẽ dễ ảnh hưởng đến việc kinh doanh bên cạnh, vì vậy tốt nhất là cô nên nấu một món canh có tính phí.

Hiện tại mới là đầu xuân, mặt đất xanh vàng, nhưng sông đã vỡ băng, đánh bắt được rất nhiều cá. Mà canh được hầm từ xương cá, xương heo vừa mát vừa ấm bụng, thịt cá viên thành từng viên rồi cho vào nồi canh, hoặc làm thành sủi cảo nhân thịt cá cũng không tồi.

Nghĩ đến là làm, bắt đầu từ ngày thứ hai, những khách hàng thường đến ăn sủi cảo của Thẩm Tiêu đều phát hiện cô bắt đầu bán canh cá ở đây. Đương nhiên, vẫn là quy tắc cũ, giá cả vẫn không rẻ, hai đồng một chén, bên trong có ba cục cá viên, một chén nước canh. Cùng giá với quầy hàng bên cạnh, nhưng người ta có thể ăn no, ở đây cô có nước uống no.

Thẩm Tiêu cho rằng món canh này của cô đắt, người mua chắc sẽ không nhiều, đến lúc đó cô có thể đưa số canh không bán được đến trung tâm mua sắm ảo. Dù sao thì xương heo là do ông chủ quầy thịt bán cho cô với giá thấp, còn về cá, có thể là bây giờ xử lý cá vẫn chưa được tốt, mùi tanh còn nặng, vì thế người ăn cũng không nhiều, giá cả cũng không đắt. Hai thứ này nấu thành canh, một nồi khoảng 10 tích phân.

Nhưng cô không ngờ là bởi vì mùi vị canh cá không tồi, có người sẽ đến mua canh cá, sau đó tốn thêm ít tiền đến những quầy hàng khác bên cạnh để mua những thứ khác như bánh bao, mì. Như thế với khoảng năm đồng tiền là đã có thể ăn được một bữa vừa no vừa ngon rồi.

Cũng vì cái này, mọi người bắt chước theo, thế là trong những món mà cô bán, canh lại là món bán được nhất.

Đây là chuyện nằm ngoài dự liệu của Thẩm Tiêu.

Đây vẫn chưa phải kết thúc.