Trò Chơi Sinh Tồn Trong Phòng Ngủ Nữ Sinh

Chương 142: 142




Trương Du chậm rãi nương theo dòng người ra khỏi phòng thi.
Một tay cô ấy đặt lên vành tai, vẻ mặt trông hết sức bình thường, môi nhẹ mấp máy nói nhỏ: "Tớ đây."
Bên tai cô ấy vang lên tiếng nói nho nhỏ đứt quãng, cực kì kích động: "Chị Du! Cuối cùng cậu cũng liên lạc với tớ rồi hu hu hu, cậu không biết tớ gặp chuyện đáng sợ thế nào đâu..."
Đôi lông mày dưới cặp kính đen của Trương Du hơi nhíu lại: "Sao thế?"
"Hu hu cái đề toán vừa rồi khó quá! Khó biến thái luôn!"
Trương Du: "..."
"À đúng rồi đừng nói chuyện này, những người khác sao rồi?" Đầu bên kia, Quách Quả nhớ đến chuyện chính, vội vàng sụt sịt mũi nhỏ giọng hỏi.
"Vẫn chưa liên lạc được."
Trương Du hơi ngừng lại, người phía sau chen lên đẩy cô ấy một cái, cô ấy không thích tiếp xúc với người lạ ở khoảng cách gần như vậy.

Nhưng mà cô ấy bước đi nhanh hơn thì dòng người xung quanh cũng nhanh lên theo.
Giống như muốn cuốn lấy cô ấy đẩy ra cổng trường thi.
Thời gian có hạn, Trương Du chỉ có thể nói nhanh: "Hiện giờ tớ không có cách nào rời khỏi đây, cứ bước ra đến cổng trường là tự động chuyển tới lúc thi môn tiếp theo.

Cũng may cửa hàng học sinh không lừa đảo, cái kính này thật sự có thể đem vào phó bản."
Quách Quả trả lời ngay: "Đúng đúng đúng tớ cũng vậy.

Thế nên bây giờ tớ đang ôm cột, nếu không cũng sẽ bị đẩy đi...!Ấy ấy ấy đừng đẩy tôi..."
Trương Du nói tiếp: "Nhưng trong phòng thi tín hiệu bị chặn rất mạnh, kính mắt mất hiệu lực.

Chỉ có khi ra khỏi phòng thi đi đến đoạn đường này tớ mới có thể liên lạc với các cậu, hơn nữa một lần chỉ liên hệ được một người thôi, ai online thì liên hệ với người đó.


Vậy nên nếu chúng ta muốn liên lạc với nhau thì thi xong phải ra gần cổng trường, nhưng mà không phải mọi người đều online, ví dụ như bây giờ Vãn Tình không có ở đây, chứng tỏ hiện tại cậu ấy hoặc là đang thi hoặc là đã gặp chuyện gì ngoài ý muốn."
Đầu bên kia, Quách Quả rối ren một lúc mới tiếp được mạch suy nghĩ của Trương Du: "Nhưng mà chúng ta thi các môn giống nhau mà, về lí thuyết thì phải bắt đầu kết thúc cùng lúc chứ, ơ không đúng, không biết Tâm Quyết đã tỉnh hay chưa, nếu cậu ấy vẫn chưa tỉnh lại thì có phải tiến độ thi sẽ không giống chúng ta không?"
"Đây chính là chuyện mà tớ muốn nói với cậu."
Trương Du đẩy mắt kính: "Tớ nghi ngờ dòng chảy thời gian hoặc tiến độ làm bài thi của chúng ta không giống nhau."
Quách Quả hơi giật mình, cuối cùng đưa ra câu hỏi lại là: "Vậy nếu chúng ta thi xong trước có thể tiết lộ đề thi cho người sau không?"
"Không, không khả thi lắm." Trương Du lắc đầu: "Trò chơi đã nhắc nhở đây là phó bản kiểm tra, cộng thêm bối cảnh là kì thi đại học nữa.

Đừng quên, thi đại học không được phép gian lận."
Với lại cô ấy không tin phó bản này chỉ là thi đại học mà thôi, phó bản kiểm tra sao đơn giản như vậy được?
Quách Quả ỉu xìu hai giây, lại vùng sống dậy: "Không vấn đề gì, dù sao chúng ta có tận bốn người! Vãn Tình và Quyết thần là học bá đó, tớ tin tưởng hai người họ dù phải thi đại học lần nữa cũng không sao hết!"
Trương Du: "...!Mong là thế đi."
Ngay sau đó cô ấy nghe thấy giọng nói vội vàng hấp tấp của Quách Quả: "Chết rồi, chị Du, tớ bị chen ra cổng rồi, phải ngắt liên hệ thôi, lần sau chúng ta gặp lại.

Bài thi tổng hợp tiếp theo cố lên nhé."
Trương Du lẳng lặng gật đầu, vừa định mở miệng dặn dò thêm hai câu, bỗng ánh mắt lóe lên, đưa tay sờ gọng kính một cái.
Trong mắt những người xung quanh thì cô ấy chỉ đeo một cặp kính đen bình thường không có gì lạ, chỉ có chính Trương Du mới thấy mấy hàng chữ nhỏ trên mắt kính, nổi bật nhất là bốn cái tên được đóng khung vuông.
Ngay vừa nãy, một cái tên vốn đang xám đen ảm đạm chợt lóe sáng lên.
Đường Tâm Quyết.
Trương Du bật thốt: "Tâm Quyết tỉnh rồi!"
Quách Quả: "Hả? Tuyệt cái gì cơ? Từ từ, Quyết thần tỉnh???"
Quách Quả kích động nói thêm gì đó, nhưng mà truyền đến bên tai Trương Du chỉ còn là một đoạn tiếng ồn đứt quãng, nhanh chóng biến mất hoàn toàn.
Trương Du ngẩng đầu, khoảng cách từ chỗ cô ấy đang đứng đến cổng trường cũng chỉ còn có mấy bước chân.


Cô ấy lập tức chấm hai cái lên kính, giành giật từng giây một mở kết nối cuộc trò chuyện tiếp theo.
Chỉ cần một giây, chỉ cần có thể kết nối với Tâm Quyết là tốt rồi, Tâm Quyết nhất định sẽ hiểu ý cô ấy.
Đương nhiên nếu như lần này vẫn không được thì còn có cơ hội tiếp theo.

Chỉ cần biết Tâm Quyết tỉnh là hòn đá đè nặng lên trái tim cô ấy bỏ xuống được rồi.
Cô ấy tin chắc chắn Đường Tâm Quyết có thể tìm được đầu mối mới.
- ----------
Rầm rầm rầm!
Cửa buồng vệ sinh lại vang lên tiếng đập dồn dập lần nữa, còn có cả tiếng bước chân không ngừng tăng lên, chứng minh số lượng ngoài cửa tiếp tục tăng mạnh.
Đường Tâm Quyết thu hồi ánh mắt quan sát bốn phía.

Vẫn không hề có bất kì manh mối gì, cả hành lang trên đường đến đây cũng vậy.
Đúng ra mà nói, hiện giờ cô đang ở trong tình trạng cực kì quái dị nhưng lại không tìm thấy chỗ sơ hở nào.

Ngắn gọn hơn thì là dường như phó bản thật sự chỉ muốn cô thi đại học.
Cô mở cửa buồng vệ sinh ra ngoài, trong nhà vệ sinh vốn chỉ có hai giám thị nay đã tăng lên hơn mười người chỉ trong vài phút ngắn ngủi, chen chúc chật như nêm cối trong cái WC bé tẹo.

Từng gương mặt không biểu cảm như được paste ra, mục đích duy nhất là đốc thúc Đường Tâm Quyết về làm bài thi.
Đường Tâm Quyết cứ như không thấy bọn họ, ung dung rửa tay rồi mới đi về phòng.
Lần này cứ như để đề phòng cô nên mỗi một cánh cửa phòng học đóng chặt trên hành lang đều có một giáo viên đứng chặn, lẳng lặng nhìn chằm chằm cô bước qua.
Ngoại trừ tiếng bước chân, hành lang yên tĩnh không một tiếng động.


Đường Tâm Quyết đi đến cửa phòng 307 thì đột nhiên quay sang cười nói với giám thị: "Thưa cô, kỉ luật trường thi trong tầng chúng ta lúc nào cũng tốt vậy sao?"
Không ai đặt câu hỏi, không ai đi vệ sinh, không có bất cứ một nhắc nhở nào khác trừ làm bài thi, thậm chí không cả một tiếng ho khan.
Ở đây, dường như không chỉ mỗi giám thị là nghìn người như một.
Giám thị nhìn chằm chằm cô một lúc, không nhìn ra cô định làm gì, lạnh lùng trả lời: "Đây là kì thi đại học."
Đường Tâm Quyết nhún vai quay về chỗ ngồi.

Đến tận khi tiếng chuông thông báo kết thúc thời gian làm bài thi môn toán cô mới chậm rãi đứng dậy, theo dòng người ra khỏi phòng.
Nếu cô không đoán sai thì khi bước ra khỏi cổng lần này, thứ chờ đợi cô tiếp theo sẽ là môn thi tiếng Anh.
"Bạn học, xin hỏi một chút."
Ngay chỗ rẽ hành lang thông ra cầu thang, cô đột nhiên đưa tay vỗ vai một nữ sinh đi ngang qua, lợi dụng việc nói chuyện để đi chậm lại.
"Có chuyện gì vậy?" Nữ sinh bị gọi lại có mái tóc ngắn nhuộm highlight, từ tạo hình đến giọng nói đều khá nổi bật, thậm chí còn dễ làm người ta chú ý hơn cả Đường Tâm Quyết.
Đường Tâm Quyết mỉm cười: "Làm phiền bạn một chút, bạn có hứng thú thảo luận về đáp án câu thứ hai từ dưới lên trong đề vừa rồi không?"
Mặt nữ sinh đó biến sắc: "??? Tôi không biết đáp án câu đó!"
Đường Tâm Quyết đổi chủ đề: "Đùa thôi, tóc bạn đẹp lắm, bạn nhuộm ở đâu vậy, có phải ở tiệm cắt tóc chỗ thành Tây không?"
Lúc này sắc mặt nữ sinh mới hơi hòa hoãn lại, nhưng vẫn lắc đầu ậm ờ nói không nhớ rồi quay đầu lẩn mất trong dòng người.
Mắt Đường Tâm Quyết cũng chả thèm chớp, thản nhiên thu tay lại tiếp tục thăm dò xung quanh.

Vài giây sau cô đã ngăn lại một người khác, lần này là một nam sinh cúi đầu rụt cổ trông có vẻ rụt rè.
Cô nói: "Bạn học, bạn rơi cái gì ở đằng sau kìa, là thẻ dự thi của bạn sao?"
Nam sinh rụt cổ sâu hơn, ngập ngừng khoát tay liên tục, đầu cũng không ngoảnh lại, co như con tôm luộc vội vã hòa vào dòng người, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt Đường Tâm Quyết.
"...!Ồ." Đường Tâm Quyết chớp mắt, tìm kiếm mục tiêu tiếp theo.
Lần này cô cản lại hơn mười học sinh ăn mặc tương tự nhau.
Nhưng bất kể cô nói đề tài gì, học sinh đi lẻ hoặc đi cả nhóm, trông có vẻ hoạt bát hay không, quá trình trao đổi không vượt quá hai câu là mấy người đó đã lỉnh mất, biến mất còn nhanh hơn bọt nước.
"Lần thứ mười lăm."
Tới gần cổng trường, Đường Tâm Quyết cuối cùng cũng chịu ngừng tay, mỉm cười chào hỏi với bảo vệ đang nhìn cô chằm chằm như hổ rình mồi.
Trong mắt cô, vô số người rộn ràng nhốn nháo túa ra khỏi cổng trường, biến thành những mảng màu mơ hồ hòa vào khung cảnh.


Mà khi cô quay lại đứng ngược với dòng người, từng gương mặt đờ đẫn vô cảm giống như được paste cẩu thả cũng chẳng khác gì phông nền.
Lần đầu tiên rời khỏi trường thi cô đã chú ý tới trong đám đông vẫn còn một số thí sinh duy trì cá tính riêng, trông giống "Người" hơn là NPC, dù số lượng khá thưa thớt và phân tán cứ như chỉ là do trò chơi tô điểm thêm cho chân thật hơn vậy.
Khi không thể tìm được manh mối từ hoàn cảnh, quy tắc, bố cục của phó bản, thì trong số những NPC đông đảo dễ dàng bị bỏ qua nhất có khi lại cất giấu chút gì đó hay ho.
Lần lượt nói chuyện với từng người, nhìn đám thí sinh chỉ có thể đưa ra phản ứng phù hợp với thiết lập, càng ngày càng nhanh chóng bị "Buộc đăng xuất", Đường Tâm Quyết lại mỉm cười rõ hơn.
Tìm thấy rồi.
- --------
"Trường thi số 37, lên tầng 3 rẽ phải đến phòng 307."
Cô giáo trung niên quét mắt nhìn thẻ dự thi, chỉ đường cho Đường Tâm Quyết.
Lần thứ hai bị cưỡng chế quay lại nơi này, lần thứ ba gặp mặt ở một nơi cực kì quen thuộc, nhưng cô giáo này cứ như chưa từng thấy Đường Tâm Quyết bao giờ, còn hiền lành hỏi thăm: "Em còn cần giúp đỡ gì nữa không?"
Đường Tâm Quyết cũng lễ phép trả lời: "Dạ không ạ, em cảm ơn."
"Không có gì, em mau đi thi đi."
Nữ giáo viên trung niên cũng mỉm cười, giữa hai người tràn ngập bầu không khí hòa thuận.
Mãi đến khi Đường Tâm Quyết lên tầng, bầu không khí hài hòa này mới đột nhiên cứng đờ, nhiệt độ tụt xuống trong nháy mắt: "Bạn học, phòng thi của em ở tầng 3."
Đường Tâm Quyết đã đặt chân lên hành lang tầng 2 giả vờ như thường quay đầu lại hỏi: "Đây không phải tầng 3 sao? Ai da, ngại quá, em đi nhầm."
20 giây sau, Đường Tâm Quyết lại quay đầu lần nữa: "Hả? Đây là tầng 4 sao,? Em căng thẳng quá nên nhìn không rõ."
Còn chưa dứt lời đã thản nhiên quay người bước tiếp, bị một giọng nói sắc nhọn gọi lại: "Đó là đường lên tầng!"
Đường Tâm Quyết lắc đầu: "Chắc là em học đến mức ngu người luôn rồi, em thi ở phòng ba mấy ấy nhỉ?"
"Reng reng reng..."
Tiếng chuông bắt đầu giờ thi vang lên, mặt giám thị đen còn hơn đít nồi: "307, không được đi sai nữa!"
Trên cầu thang đã xuất hiện vài giám thị, thể hiện rõ ràng rằng nếu nữ sinh này còn dám đi sai đường nữa thì sẽ "Đưa tiễn" đến tận phòng thi luôn.
Đường Tâm Quyết vô cùng phối hợp xuống tầng.

Ngay giây phút cô bước khỏi tầng 4, một tiếng vang cực kì nhỏ chợt lóe lên rồi biến mất.
Đó là tiếng vật nặng rơi vọng xuống từ xa xa phía bên trên, bị khoảng cách giữa các tầng phân tán đến mức gần như không còn nghe thấy nữa, nhưng Đường Tâm Quyết lập tức ngẩng đầu, hai mắt sáng ngời.
"Thưa thầy." Cô ngẩng đầu nhìn tầng trên, nhẹ nhàng hỏi: "Tòa nhà này có tổng cộng bao nhiêu tầng?".