"Bên ngoài tối quá, tớ sợ lắm.
Nhanh mở cửa cho tớ vào đi."
Giọng nói ngoài cửa vẫn còn vang lên.
Âm thanh dịu dàng của thiếu nữ vọng vào tai những người trong phòng ngủ lại có thêm vài phần dính nhớp và lạnh lẽo không nói nên lời.
Thế thì ai dám mở cửa chứ?
Trong phòng ngủ vẫn im lặng như tờ.
Đường Tâm Quyết suy nghĩ một chút, nói nhỏ: "Hình như cửa phòng hỏng mất rồi, bọn tớ không mở được.
Ban nãy lúc Vãn Tình vào thì cửa tự động mở ấy, cậu đứng ở cửa mở thử xem nó có thể tự mở ra được không?"
Nếu như cái thứ gọi là trò chơi này muốn có người tham gia thì không thể nào lại không mở cửa cho học sinh quay về phòng ngủ được, chỉ cần nhìn lúc Vãn Tình về cửa tự động đóng mở là biết.
Nếu như bây giờ cửa phòng ngủ không có phản ứng gì cả, vậy chứng tỏ "Trương Du" ở ngoài cửa không phải là đồng loại của các cô.
Ngoài cửa yên lặng hai giây, sau đó tiếng đập cửa vang lên dồn dập hơn, từng tiếng từng tiếng đập cửa mạnh đến nỗi cả khung cửa đều hơi hơi rung lên.
"Có phải các cậu không muốn mở cửa cho tớ không?"
Lần này giọng nói của "Trương Du" trở nên vô cùng âm u và vang hơn ban nãy nhiều.
Đường Tâm Quyết đứng ngay trước cửa nghe rõ ràng rành mạch, giọng nói âm u kia dường như truyền qua ván cửa vọng vào...!Giống như chủ nhân của giọng nói đó đang dính chặt lên cửa, đầu dán vào khe cửa vậy.
Cô thậm chí còn cảm thấy được chỗ khe cửa có thứ gì dính dính nhớp nháp đang chuyển động.
May mà bây giờ phòng ngủ tối đen không thấy gì hết, chứ nếu không để Quách Quả thấy được chắc chắn sẽ ngất xỉu ngay tại chỗ.
Đường Tâm Quyết giả vờ như không nhận thấy gì hết, cô quay về bên cạnh hai người bạn cùng phòng, ý bảo họ đừng lên tiếng.
Trịnh Vãn Tình vẫn luôn nghe theo lời cô, Quách Quả thì bị dọa đến nỗi hồn phách bay xa cũng không ý kiến gì hết, ba người bắt đầu giả chết.
Thấy kêu gọi kiểu gì bên trong cũng không phản ứng, cái thứ ngoài cửa cuối cùng cũng không giả vờ nữa, tiếng cười khanh khách lạnh lẽo và tiếng cào cửa xoèn xoẹt nổi lên, cứ một tiếng nối tiếp một tiếng, cực kì chói tai trong màn đêm yên tĩnh.
Người trong phòng thần kinh căng thẳng, chỉ sợ ngay giây sau cửa sẽ bị nó cào ra.
Từng giây từng phút trôi qua dài đằng đẵng, không biết bao lâu sau, tiếng cào cửa cuối cùng cũng biến mất.
Ba người thở phào một hơi, Đường Tâm Quyết sờ sờ sau lưng mới phát hiện đã bị mồ hôi lạnh làm ướt sũng rồi.
Cô cũng chỉ có thể cược một lần, xác nhận suy đoán của cô về "quy tắc của trò chơi", cô cược phòng ngủ là sự trói buộc nhưng cũng là sự bảo hộ, cược thứ ở bên ngoài không vào được.
May mà cô cược thắng.
Đúng lúc này, ngoài hành lang bỗng vang lên một tiếng "két" chói tai, là tiếng mở cửa!
Cô ngẩng phắt đầu lên, Đường Tâm Quyết nhận ra phòng đối diện bọn cô vừa mở cửa.
Quả nhiên, một giọng nói dè dặt cẩn thận vang lên: "Đào Hân, là cậu à? Tốt quá, cuối cùng cậu cũng về..."
Chủ nhân giọng nói đó như nhìn thấy thứ khiến con người ta phải sợ hãi tột độ nên im bặt, sau đó không còn vang lên nữa.
Chỉ có thể nghe tiếng cửa phòng chậm rãi đẩy ra, sau đó lại đóng sập lại trong tiếng hét thảm thiết của những người trong phòng.
Tất cả lại yên tĩnh như lúc ban đầu.
Quách Quả sau lưng cô phát ra một tiếng nức nở nghẹn ngào, cơ thể cũng không khống chế được bắt đầu trượt xuống.
Không ai dám lên tiếng thảo luận, cũng không dám đoán xem trong phòng ngủ đối diện đang xảy ra chuyện gì.
Lại qua không biết bao lâu, giọng trẻ con bất ngờ vang lên khiến ba người bị dọa run bắn.
"Rinh rinh rinh, keng keng keng, các bạn học sinh có ngoan ngoãn quay lại phòng ngủ không? Ồ, thiếu mất nhiều người quá nha...!Ấy, hình như tôi quên nói với các bạn học sinh rằng bên ngoài phòng ngủ rất nguy hiểm, đừng dễ dàng mở cửa nha."
Giọng trẻ con nghe có vẻ như tiếc nuối, nhưng Đường Tâm Quyết vẫn mẫn cảm phát hiện ra chút hả hê và ác ý không thể che giấu được.
"Dù sao đi nữa, nếu không thể bảo vệ phòng ngủ của mình, khiến cho bạn cùng phòng bị loại bỏ sớm thì cũng không phải là học sinh mà giáo viên yêu thích."
"Giáo viên cho rằng, bạn cùng phòng phải biết giúp đỡ lẫn nhau, như vậy mới có thể giành được thành tích cao trong bài kiểm tra hằng ngày và khi thi đấu, giúp trường học của các bạn trở thành trường đại học trọng điểm.
Nếu tôi phát hiện ra nhân số trong phòng ngủ không đủ, tôi sẽ tức giận, hạ điểm các bạn, hủy bỏ phần thưởng của các bạn..."
"Ting, mở khóa quy tắc thứ hai: Xin hãy bảo vệ bạn cùng phòng của mình!"
Khi giọng nói bắt đầu vang lên, Đường Tâm Quyết nhìn vào điện thoại phát hiện vừa đúng 9 giờ.
Cách lần giọng trẻ con xuất hiện trước đó vừa đúng nửa tiếng.
Mà lần đầu tiên nó vang lên là 8 giờ đúng, cũng cách nửa tiếng.
Chẳng lẽ cứ mỗi nửa tiếng cái giọng này sẽ xuất hiện tuyên bố quy tắc một lần?
Vậy từ giờ đến lúc 0 giờ khi trò chơi bắt đầu, giọng nói này còn có thể xuất hiện thêm nữa...
Suy nghĩ của Đường Tâm Quyết bị tiếng đập cửa cắt ngang, ngoài cửa vang lên một giọng nói quen thuộc: "Mở cửa, tớ là Trương Du, cho tớ vào đi."
Nữa hả?
Cô không thèm nghĩ ngợi, nói: "Trương Du, cậu xem trên gờ khung cửa, chỗ chúng ta để chìa khóa dự phòng ấy, có để chìa khóa hay không?"
Ngoài cửa: "Được...!Cậu nói dối, không có chìa khóa, các cậu mau mở cửa."
Mặt Đường Tâm Quyết lạnh tanh, giọng nói vốn dịu dàng giờ đây lại hết sức lạnh lùng: "Cậu quên à, phòng chúng ta chưa bao giờ có chìa khóa dự phòng."
Thứ này cũng không phải Trương Du!
Sau đó lại giống y như vừa nãy, mặc cho bên ngoài cầu xin uy hiếp kiểu gì, giọng nói kinh khủng đến mức nào, ba người Đường Tâm Quyết đều yên lặng giả chết, tuyệt đối không đến gần cửa ra vào nửa bước.
30 phút dài dằng dặc nhàm chán trôi qua, âm thanh ngoài cửa lại biến mất.
Tiếp sau: "Rinh rinh rinh, keng keng keng, các bạn học sinh có ngoan ngoãn về phòng ngủ không nào?"
"A!!" Cuối cùng Trịnh Vãn Tình cũng không thể chịu được nữa, cô ấy chạy ra chỗ cửa sổ ban công tức giận hét lớn: "Đủ rồi đấy! Thả bọn tao ra ngoài! Tao không muốn chơi cái trò chơi này!"
Giọng trẻ con vẫn cười hì hì đầy ác ý như trước, giống như sự kháng cự của đám học sinh với nó chẳng có ý nghĩa gì cả, thậm chí còn không cần quan tâm.
Trong tiếng cười của nó, một người bạn cùng phòng khác là Quách Quả đã bắt đầu khóc lóc rên rỉ tụng Chú Đại Bi.
Đối mặt với tình huống rối như canh hẹ này, Đường Tâm Quyết vỗ vỗ đầu đang bắt đầu nhức nhối, thở dài một hơi, nhấc cái que nhỏ dài trong tay lên vụt mạnh xuống mặt bàn.
"Yên lặng!!"
Tiếng hét đầy khí thế chấn động trời đất đinh tai nhức óc khiến phòng ngủ lập tức yên tĩnh lại.
Không chỉ có vậy, hai người bạn cùng phòng thậm chí còn cảm thấy lỗ tai mình đang kêu ong ong.
Quách Quả không cảm thấy ngoài ý muốn, Trịnh Vãn Tình lại vô cùng ngạc nhiên, không biết Đường Tâm Quyết luôn mang dáng vẻ bệnh tật sao có thể có sức lực lớn như vậy.
"Nghe lời nó nói, nghe cẩn thận."
Đường Tâm Quyết ngẩng đầu, nhìn màn đêm đen đặc ngoài cửa sổ.
Giọng trẻ con quái dị cười một lát, không tiếp tục giả vờ nữa, dứt khoát tuyên bố quy tắc thứ ba: "Khi trò chơi bắt đầu, phòng ngủ bị bao vây hoàn toàn, người sống không thể nào ra khỏi phòng ngủ."
Đây là chuyện mà cô đã biết rõ rồi.
Quách Quả run rẩy: "Cái gì gọi là "không thể nào ra khỏi" chứ? Nó cũng không nói khi nào thì trò chơi kết thúc nữa?"
Nó thậm chí còn không nói trò chơi này liệu có thể kết thúc hay không.
Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Đường Tâm Quyết nhưng cô không nói ra.
Đúng lúc này, ngoài cửa cũng vang lên tiếng đập cửa một cách máy móc lần nữa...
Theo thời gian dần trôi, ba người đã dần dần quen với quy luật: Giọng trẻ con quái dị -> tuyên bố quy tắc -> quỷ gõ cửa.
Thứ ở bên ngoài có chỉ số thông minh không được cao lắm, ngay cả lời gọi cửa cũng không biết đường đổi đi, mỗi lần lòi đuôi đều sẽ điên cuồng cào cửa một cách vô vọng.
Lần tiếp theo lại như không hề nhớ thất bại lần trước, gõ cửa tiếp.
Lần lượt lặp lại, mọi người không sợ "quỷ gõ cửa" như ban đầu nữa.
Dù sao thực tế đã chứng minh, chỉ cần bọn cô không chủ động mở cửa thì thứ bên ngoài cũng không vào được.
Đường Tâm Quyết âm thầm ghi nhớ những quy tắc mà giọng trẻ con nói.
Quy tắc thứ tư: Đến 0 giờ, chỉ có những phòng ngủ có hơn hai người còn sống thì mới có thể tiến vào trò chơi thành công, nếu không sẽ coi như thất bại, loại bỏ toàn bộ.
Quy tắc thứ năm: Học sinh ngoan sẽ có thưởng, học sinh hư không có thưởng.
Quy tắc thứ sáu: Chỉ có những học sinh ở trong phòng ngủ khi trò chơi vừa mới xuất hiện (lúc 8 giờ) mới là học sinh ngoan đúng yêu cầu của giáo viên.
Đường Tâm Quyết nhíu mày, nó đem một quy tắc tách ra thành hai, vậy thì lượng thông tin mà bọn họ nhận được càng ít hơn.
Cái giọng trẻ con quái dị này đúng là rất ranh ma.
Xem ra cái giọng trẻ con không rõ thân phận này có vẻ ôm ác ý với bọn họ.
Mỗi lần nó thông báo quy tắc đều giống như nói vu vơ không mục đích, mà lại vừa vặn muộn một bước.
Nếu Đường Tâm Quyết không ở đây thì chỉ sợ Trịnh Vãn Tình và Quách Quả đã gặp nạn khi mở cửa ngay lần đầu rồi.
Lúc này, đồng hồ đếm ngược trên điện thoại di động hiển thị chỉ còn lại 60 phút, kim giờ chỉ đúng 11 giờ.
Bọn họ dường như đã chết lặng với tiếng gõ cửa, chỉ coi như không nghe thấy.
Thậm chí sau khi mắt quen với bóng tối còn bắt đầu nghiên cứu cách liên lạc với bên ngoài, nhưng dù cho họ có gõ tường hay hét to thì hai phòng ngủ sát bên đều không có bất kì tiếng đáp lại nào cả.
Ba người có một loại cảm giác kì dị, rõ ràng khung cảnh ngoài cửa sổ là sân trường quen thuộc nhưng họ lại như lạc lên đảo hoang, xung quanh chỉ có nước biển mênh mông, không ai có thể tới cứu bọn họ cả.
Cảm giác bất lực này chạm đỉnh khi quy tắc cuối cùng được công bố.
"Khi trò chơi bắt đầu vào lúc 0 giờ, những bạn học còn ở trong sân trường không quay lại phòng ngủ sẽ bị xóa sổ..." Giọng trẻ con cười hi hi đổi một cách nói khác, cứ như vừa rồi nó chỉ lỡ miệng mà thôi: "Sẽ bị loại bỏ, mất tư cách tham gia trò chơi."
"..."
Quách Quả kêu lên sợ hãi: "Nhìn này, màn hình điện thoại thay đổi rồi!"
Chỉ thấy dưới cái đồng hồ đến ngược xuất hiện thêm bốn khung tròn, trong đó có ba khung lập lòe ánh sáng trắng, một khung đang ở trạng thái tối đen.
Đường Tâm Quyết nhanh chóng hiểu ra: Những điểm sáng này tượng trưng cho bốn người trong phòng ngủ, người không ở trong phòng thì khung không sáng.
Trong phòng giờ đang có ba người nên chỉ có ba điểm sáng lên mà thôi.
Khi ý nghĩ đó vừa bật ra, tiếng đập cửa dồn dập khiến cho ba người chết lặng lại vang lên lần nữa: "Mở cửa cho tớ vào!"
Quách Quả cam chịu gào lên: "Gõ đi gõ đi, gào nát họng cũng không mở cửa cho mày đâu..."
Ngoài cửa yên tĩnh một thoáng, sau đó lập tức nổi giận hét lên: "Quách Quả cậu xx! Chờ tớ vào được xem tớ có băm vằm cậu ra không! Mở cửa nhanh lên!"
"..."
Đường Tâm Quyết ngẩng phắt đầu lên, Quách Quả và Trịnh Vãn Tình cũng sững sờ.
"Mọe! Con quái vật này sao lại có lời kịch mới rồi?" Quách Quả nhảy dựng lên trốn ra sau lưng Đường Tâm Quyết, giương giọng học theo Đường Tâm Quyết, hỏi thăm dò: "Khụ khụ, Trương Du, không phải là cậu đi gặp bạn trai à? Sao về sớm thế?"
Đường Tâm Quyết vỗ vỗ: "Cậu có nghĩ đến một khả năng khác không, có lẽ lần này không phải là quái vật đâu?"
Ứng theo lời cô, giọng nói ngoài cửa lại hét ầm lên nữa: "Má nó! Tớ độc thân hai mươi năm móc đâu ra bạn trai? Ngược lại quỷ thì nhiều đấy, đuổi theo cả đoạn đường đây này!"
Tiếng nói bên ngoài cực kì nóng nảy, xen lẫn theo mấy phần nức nở: "Tớ van các cậu nhanh nhanh lên, ở bên ngoài toàn là khói đen thôi, nó mà đuổi đến nơi thì tớ chết mất!"
"...!Đây là Trương Du, đúng là Trương Du rồi!"
Quách Quả vừa hưng phấn vừa thấp thỏm không yên, Trịnh Vãn Tình càng xúc động hơn, định mở cửa ngay lập tức nhưng lại bị Đường Tâm Quyết dùng cái que dài mảnh trong tay cản lại.
Lần này Trịnh Vãn Tình cũng nóng lên rồi, lần đầu tiên cô ấy nói chuyện lớn tiếng với Đường Tâm Quyết: "Cậu cũng nói bên ngoài là Trương Du còn gì, sao không cho tớ mở cửa? Lỡ không kịp thì phải làm sao bây giờ?"
Đường Tâm Quyết cố gắng bỏ qua cơn đau đang khiến thái dương cô giật lên liên tục, nhanh chóng nói: "Cậu quên quy luật rồi sao? Cứ mỗi nửa tiếng sẽ xuất hiện quỷ gõ cửa một lần, không có ngoại lệ, tức là nó luôn luôn ở ngay ngoài cửa phòng chúng ta.
Vậy nếu lần này ngoài cửa là Trương Du thật thì con "quỷ" kia đi đâu rồi?"
Đường Tâm Quyết không hề hạ giọng nói nhỏ nên trong ngoài phòng đều nghe được hết, bầu không khí lập tức bị sự yên tĩnh bao trùm, ngay cả người đang gõ cửa ở ngoài cũng ngừng.
Sau một lúc lâu, tiếng Trương Du run run vang lên: "Này, đừng dọa tớ, sợ quá cũng chết được đấy..."
Dường như vừa phát hiện ra điều gì đó, giọng nói lập tức im bặt.
Mấy giây sau, Trương Du lắp bắp nói: "Tớ cảm thấy, hình thư có cái gì đó...!Nằm trên lưng tớ."
Quách Quả lập tức hít một hơi, yên lặng mềm chân.
Trịnh Vãn Tình vội túm cổ áo cô ấy nhấc lên, do dự nhìn Đường Tâm Quyết: "Vậy chúng ta có mở cửa không?"
Quách Quả muốn điên: "Cậu nói thử xem?"
Bây giờ bọn cô mà mở cửa thì không chỉ có mình Trương Du vào thôi đâu!
"Chúng ta có thể chờ đến lần công bố quy tắc tiếp theo rồi mở không?" Bỗng dưng một ý tưởng lóe lên trong đầu cô ấy: "Tâm Quyết, cậu cũng nói rồi mà, mỗi lần tiếng trẻ con kinh dị kia vang lên là con quỷ ngoài cửa sẽ đổi mới một lần."
Thừa dịp quỷ không có đây thì bọn cô sẽ mở cửa cho Trương Du, vậy chẳng phải là an toàn rồi sao?
Đường Tâm Quyết lại lập tức phủ quyết: "Lần tiếp theo giọng trẻ con xuất hiện sẽ là 12 giờ đúng."
12 giờ đúng, trò chơi bắt đầu, tất cả những người không trở lại phòng ngủ sẽ bị loại bỏ.
Ai có thể bảo đảm rằng đến lúc ấy bọn cô mở cửa nhanh hơn hay là Trương Du bị loại bỏ nhanh hơn?
Mọi người im lặng không nói, bầu không khí lại chìm vào yên tĩnh.
Quách Quả không nhịn được nữa, bắt đầu lau nước mắt: "Chẳng lẽ không còn cách nào nữa hay sao...!Hức..."
Trịnh Vãn Tình quát: "Đừng khóc! Tình huống bây giờ cậu khóc thì có tác dụng gì đâu!"
Trương Du phát điên gõ cửa: "Trịnh Vãn Tình cậu không được mắng Quách Quả, tớ sắp chết rồi cậu quát thì có tác dụng gì đâu!!"
Quách Quả khóc lóc bất chấp: "Mở cửa, tớ liều chết với con quỷ kia! Mọi người cùng chết chung!"
...
Sau một trận ầm ĩ gà bay chó chạy, giọng nói đặc biệt tỉnh táo của Đường Tâm Quyết vô cùng bắt tai.
"Ai bảo cậu sẽ chết nào?".