Giọng nói quen thuộc của Dụ Trạch Xuyên thình lình vang lên từ phía sau, mang theo một loại cảm xúc nhạt nhòa khiến người khác khó mà nắm giữ được. Ấy vậy, hành lang trống trải vẫn khiến không khí trở nên quỷ dị, ánh đèn mờ ngoài hành lang chiếu lên vai, chiếu sáng những nếp gấp nhỏ trên quần áo.
"..."
Lục Diên ngừng động tác mở cửa, lúc này mới phát hiện Dụ Trạch Xuyên chẳng biết từ lúc nào đã đứng phía sau mình. Anh ngạc nhiên hỏi: "Là anh à?"
Dụ Trạch Xuyên có vẻ không mấy vui vẻ, hắn hơi nhíu mày: "Vậy cậu nghĩ là ai?"
Lục Diên chỉ cười: "Tôi còn tưởng hôm nay anh đi làm, ngại quá, hôm nay tôi hơi bận, không có thời gian xem điện thoại."
Nói xong anh lấy điện thoại ra nhìn, giả bộ lúc này mới phát hiện tin nhắn của Dụ Trạch Xuyên, cười rồi gửi lại một cái sticker mặt trời nhỏ, sau đó lắc điện thoại với đối phương, bên trên là biệt danh đã được đổi lại: "Xin lỗi nhé, không có lần sau đâu."
Vẻ mặt Dụ Trạch Xuyên lúc này mới hơi dịu xuống, nhưng vẫn không định rời đi. Hắn nhìn Lục Diên như định nói gì, lại hồi lâu không mở miệng, chỉ cụp mắt nhìn mặt đất chằm chằm, biểu hiện hơi có vẻ kỳ quặc: "Cậu..."
Lục Diên kiên nhẫn nghe hết.
Dụ Trạch Xuyên mím môi: "Hai ngày trước hình như mới ra rạp một bộ phim thì phải?"
Lục Diên lại không hiểu ý hắn: "Hình như vậy."
Dụ Trạch Xuyên tiếp tục ám chỉ: "Có vẻ đánh giá không tệ lắm."
Lục Diên cuối cùng cũng hiểu, lại thoáng sững sờ. Anh không biết nhớ tới gì, nhìn xuống đối mắt với ánh nhìn của đối phương, đã thấy Dụ Trạch Xuyên xấu hổ nghiêng đầu quay đi, đầu ngón tay giấu dưới tay áo bất an giật giật, quanh người không chỉ tràn ra vẻ khó chịu và sốt sắng, còn có một tia rung động yếu ớt.
Giữa ánh sáng nhập nhoạng, trong đầu Lục Diên hiện lên cảnh tượng kiếp trước lúc trước khi chết bị hắn kề dao vào cổ:
"Lục Diên, tôi đã nói rồi, tôi hận nhất người khác lừa gạt mình."
"Cả đời này tôi chưa bao giờ nhận được tình cảm thật lòng từ ai."
"Một lần cũng không có."
"Cậu cũng là giả..."
Lục Diên loáng thoáng đoán được sự quan tâm như có như không trong khoảng thời gian này của mình khiến Dụ Trạch Xuyên nảy sinh chút thiện cảm với mình. Dù cho chút xíu thiện cảm ấy mỏng manh như một mảnh lụa sa, hoặc ngắn ngủi như một sợi sương sớm mới tụ, đâm là rách, thổi là tan, nhưng đối với người như Dụ Trạch Xuyên mà nói đã là cực kỳ đáng quý.
Kiếp trước anh vì mạng sống mà muốn khiến Dụ Trạch Xuyên yêu mình, trăm phương ngàn kế cũng không tìm được cách. Hiện giờ vất vả lắm mới có chút khởi sắc, mọi chuyện đều phát triển trong tầm khống chế, Lục Diên lại bất ngờ cảm thấy do dự.
Dù sao anh cũng biết loại chuyện như lừa gạt tình cảm rồi cũng sẽ có ngày bị lộ tẩy, trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà Dụ Trạch Xuyên.
Một hồi im lặng qua đi...
"Vậy sao? Thế lần sau có thời gian tôi mời anh cùng đi xem nhé."
Lục Diên cười nói: "Tối nay tôi có hẹn bạn đi ăn rồi, chút đây vào thay đồ là phải đi luôn, sợ không kịp."
Câu trả lời này xem như lời từ chối khéo giữ thể diện cho cả hai, Dụ Trạch Xuyên sao có thể nghe không hiểu. Hắn vô thức nhìn về phía Lục Diên, chỉ thấy thái độ của đối phương không biết từ lúc nào đã trở nên xa cách, cũng không nhìn mình, lời mời ấm áp ngày hôm qua dường như chỉ còn là ảo giác.
Tâm trạng vốn còn sáng sủa nháy mắt giăng kín mây đen, thậm chí có thể nói là rơi đến đáy cốc.
"Vậy à..."
Khóe miệng Dụ Trạch Xuyên hơi kéo căng ra, nhất thời cũng không biết nên bày ra vẻ mặt gì, tóm lại là có chút tự giễu. Cuối cùng hắn đứng thẳng người lên, vì tư thế thay đổi mà cả người lần nữa chìm trong bóng tối.
"Vậy cậu mau đi đi, tôi không làm mất thời gian của cậu nữa."
Nói xong hắn quay người đi vào nhà, cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, hành lang triệt để lâm vào yên tĩnh.
Lục Diên đứng tại chỗ hồi lâu không nhúc nhích, trong lòng không biết vì sao mà cảm thấy hơi bực bội. Anh nhíu mày, ép loại cảm xúc ấy tan đi, cũng đẩy cửa vào nhà.
Tối đó, Lục Diên vào phòng tắm rửa như bình thường, kết quả phát hiện sữa tắm và kem đánh răng đều đã dùng gần hết, đành phải thay quần áo khác xuống siêu thị dưới nhà mua mới.
Trời cuối thu, buổi tối nhiệt độ hạ thấp. Hàng cây hai bên đường đã hoàn toàn chỉ còn lại cành khô, chỉ còn cây ngân hạnh vẫn còn giữ được màu vàng.
Lục Diên xách theo một túi đồ dùng hàng ngày ra khỏi siêu thị, một cơn gió lạnh ùa tới thổi thốc vào mặt khiến cả người anh lạnh run. Anh dậm chân, đang định lên nhà, ai ngờ trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một cánh tay cường tráng đen thui, một gã đàn ông xa lạ cản đường anh lại: "Ê, mày là Lục Diên đúng không?"
Lục Diên dừng lại bước chân, giương mắt nhìn về phía người đến.
Chỉ thấy gã đàn ông cản đường này nom trên dưới ba mươi, để đầu đinh sát da, mình đầy cơ bắp. Tay phải gã xăm hình rắn cuốn mỹ nữ, nhìn đã biết không phải hạng lương thiện gì.
Lục Diên hơi híp mắt lại, lòng bắt đầu cảnh giác: "Chúng ta có quen nhau à?"
Gã nọ cười khẩy, xung quanh bỗng xuất hiện thêm mấy tên đồng bọn, cả đám đều lăm lăm nhìn Lục Diên, như thể muốn dùng ánh mắt đâm xuyên anh.
"Không có ý xấu gì, chỉ là chú Sùng nhà bọn này muốn gặp mày thôi."
Một câu không có ý xấu gì đã quyết định hướng vận mệnh tiếp theo của Lục Diên.
Lục Diên không nhận ra đám này, cũng không biết mục đích của cả đám, cho tới khi bị ép lên một chiếc minibus, một đường ngoằn ngoèo đi tới sân thượng của một căn nhà hoang, Lục Diên mới thốt nhiên nhận ra điều gì...
Hỏng rồi, từ khi sống lại tới giờ anh vẫn luôn cố đề phòng Dụ Trạch Xuyên với Tưởng Bác Vân, quên mất nguyên chủ là một kẻ vay nặng lãi thiếu điều đặt mông nợ, giờ bị người ta tìm đến cửa.
Trên sân thượng có đặt một cái vỉ nướng màu đen, khói lửa màu trắng bị gió thổi ra rất xa, mùi dầu mỡ lẫn mùi dê nướng tràn đầy trong xoang mũi, khiến người người không khống chế được mà muốn há miệng thật lớn để hít thở không khí mới mẻ. Thời tiết lạnh đuổi đi phần lớn ruồi muỗi, nhưng vẫn có thật nhiều loại côn trùng như thiêu thân lao về phía bóng đèn bên cạnh bếp lửa.
Chiếc bàn thấp bên cạnh chất đầy chai bia nghiêng ngửa, có một người đàn ông trung niên chột một mắt đang ngồi trước bàn, ông ta vừa ăn xâu nướng vừa uống bia. Mái tóc hoa râm khiến ông ta có vẻ hơi gần đất xa trời, nhưng con mắt trái còn lại lại mang theo vẻ độc ác lắng đọng năm tháng.
Có lẽ ông ta chính là chú Sùng trong miệng đám tay chân kia.
"Vào đi!"
Lục Diên bị đám tay chân đẩy mạnh vào từ phía sau, anh lảo đảo bước vào, suýt thì ngã ra đất.
Chú Sùng thấy thế đặt chai bia trong tay xuống, gõ gõ xuống mép bàn. Tiếng loong coong khiến người ta không khỏi nghĩ tới khi thứ này đập vào đầu có phải cũng sẽ vang như vậy không: "Oắt con, nghe nói gần đây cậu chuyển vào ở chung cư cao cấp cơ à, sống cũng thoải mái dễ chịu nhỉ, sao, có tiền hưởng thụ mà không có tiền trả nợ à?"
Tình cảnh quen thuộc này khiến Lục Diên cho là mình đã trở lại đời trước, anh vì chữa bệnh mà phải vay tiền bên ngoài, không ít lần bị người ta uy hiếp.
Bình tĩnh, không thể hoảng được.
Lục Diên suy nghĩ một lát, tỉnh táo mở miệng: "Chú Sùng, tháng này không trả nợ đúng hạn là lỗi của tôi, là tôi không đúng trước. Chú cho tôi thêm chút thời gian, tháng sau cần trả bao nhiêu tôi lại trả thêm chú thêm mười vạn, thế nào?"
Dù sao tháng sau anh cũng một là ngoẻo hai là hoàn thành nhiệm vụ rồi, chắc chắn sẽ không còn ở đây nữa, Lục Diên hứa khống mà lương tâm chẳng thấy áy náy chút nào.
Chú Sùng là dân giang hồ lão làng, nghe vậy hừ cười một tiếng, dĩ nhiên không dễ bị anh lừa cho qua chuyện như vậy: "Thằng ranh con, chú đây cho mày kha khá thời gian rồi, năm nay kéo sang năm tới, năm tới kéo sang năm kia, lãi suất từ chín đã thành mười ba, giờ có bán mày cũng không trả nổi."
"Đừng tưởng là chú không biết, mày vẫn còn nợ tiền cả thằng Lại Đầu Đông nữa, mày trả cho nó thì sẽ không trả được cho chú; trả cho chú lại không trả được cho thằng đó. Chẳng bằng nhân lúc bây giờ trong tay mày còn dư dả thì trả cho ông già này đi?"
Một tấm phiếu nợ bị đập lên bàn, bên trên viết mức tiền nợ rõ ràng. Chú Sùng ngửa đầu lên tu hết nửa chai bia: "Mấy năm nay mày mượn liên tục không ít, số lẻ chú xóa cho mày, còn lại cả gốc lẫn lãi tổng một triệu ba trăm năm mươi nghìn, hôm nay thanh toán cho xong đi."
Lục Diên nghe vậy trong lòng không khỏi chìm xuống, một triệu ba trăm năm mươi nghìn?! Hắn lừa được từ chỗ Tưởng Bác Vân mới có năm trăm nghìn, thời gian này thuê nhà mua thiết bị nghe lén đã tiêu hết hơn nửa, từ đâu biến ra thêm một triệu đây?!
Lục Diên hỏi dò định thương lượng: "Chú Sùng, hay là hôm nay tôi trả chú trước ba trăm năm mươi nghìn, một triệu còn lại tháng sau trả nốt?"
"Được thôi."
Chú Sùng dễ nói chuyện đến bất ngờ, chỉ là sau câu đó đột nhiên bồi thêm một câu: "Nhưng hôm nay chú mày phải để một cánh tay ở lại, trái hay phải tùy mày chọn. Không thì muốn mù một con mắt giống chú đây cũng được ha ha ha!"
Ông ta vừa nói xong, mấy tên còn lại cũng cười phá lên theo. Chỉ thấy gã đàn ông đầu đinh chặn Lục Diên lúc nãy lục tìm từ đống chai bia ra một thanh đao, gã bước nhanh về phía trước, một tay đè Lục Diên lên lan can hỏi: "Thằng ranh, chọn bên nào?"
Tòa nhà này cao tám tầng, Lục Diên nhìn xuống đã hoa mắt choáng đầu, tiếng gió phần phật thổi qua tai khiến anh không dám hít thở.
Dù vậy Lục Diên vẫn xem như bình tĩnh, dù nửa người lúc này đã thòi ra ngoài sân thượng vẫn còn bình tĩnh cò kè, giọng nói trầm thấp trong gió lạnh trở nên rõ ràng đến bất ngờ: "Ông mà chặt tay tôi thì một đồng cũng đừng hòng cầm."
Tên đầu đinh tức giận: "Mẹ nhà mày, mày tưởng tao không dám ra tay phải không?"
Lưỡi đao lạnh băng đã chặn chặt lấy đầu ngón tay Lục Diên, chỉ cần thoáng mạnh tay một chút là không chết cũng tàn. Nhưng Lục Diên không thèm để ý dù một cái chớp mắt, chỉ bình tĩnh lặp lại: "Tôi đã nói rồi, chỉ cần hôm nay trên người tôi có thêm dù một vết xước, các người đừng hòng lấy được dù là một đồng."
"Mày!"
Chú Sùng ngồi gần đó bỗng nói: "A Bình, cất đao đi, cả ngày chỉ biết chém chém giết giết thì có ích gì."
Cá chết lưới rách không phải là kết cục chú Sùng muốn, người chết rồi thì ông ta biết đòi tiền ai đây?
Một thời gian không gặp, cái tên Lục Diên hèn nhát này bỗng dưng kiên cường hơn không ít. Chú Sùng đứng dậy đi đến bên chân Lục Diên, sâu xa cười nói: "Thằng quỷ, nói xem, mày định xử lý thế nào?"
"Thiếu nợ thì trả tiền là lẽ đương nhiên, mày thiếu chú bao nhiêu là tiền cũng nên cho chú một câu trả lời, ba trăm năm mươi nghìn đâu có đủ đâu đúng không."
Lục Diên im lặng cắn răng: "Tôi có thể tìm người vay."
Chú Sùng nhìn lên, mí mắt che kín nếp nhăn: "Vay? Mày tìm ai vay?"
Lục Diên: "Bác cả tôi."
Chú Sùng: "..."
Tưởng Bác Vân hôm nay có tiệc cùng đại diện tập đoàn Đỉnh Du, xét thấy con gái thiên kim bảo bối của chủ tịch Lâm Hồng Cảnh mê gã như điếu đổ, không ít đối tác đều nể mặt để gã được lợi. Trên bàn rượu nâng ly cạn chén, dù là người am hiểu ngụy trang như Tưởng Bác Vân, nụ cười trên mặt cũng không khỏi phải chân thực hơn mấy phần.
"Rừm..."
Điện thoại đặt trên bàn bỗng nhiên rung lên, giữa tiếc cốc ly va chạm càng thêm đột ngột. Lâm Annie đứng bên cạnh Tưởng Bác Vân liếc nhìn màn hình điện thoại, tò mò hỏi: "Ơ, ai gọi anh kìa?"
Tưởng Bác Vân thấy thông báo trên màn hình, tỉnh bơ ấn cúp máy: "Không có gì, kế toán ở công ty ấy mà, cứ thích hết giờ làm mới gọi điện phiền anh. Để mai anh đến công ty rồi giải quyết."
Lâm Annie hừ một tiếng: "Kế toán? Nam hay nữ?"
Trên mặt Tưởng Bác Vân vẫn là ý cười phong độ nhẹ nhàng, đưa tay nhéo nhéo mũi cô: "Đừng nghĩ nhiều, đương nhiên là nam rồi."
Lâm Annie hỏi lại: "Chẳng lẽ anh không thích nam à?"
Tưởng Bác Vân khựng lại, vẻ mặt cũng cứng đờ. Lâm Annie lại như không có việc gì, cười ngọt ngào nói: "Anh yêu, em mặc kệ anh thích nam hay nữ, tóm lại sau này không cho anh trêu chọc ong bướm bên ngoài, biết chưa?"
Tưởng Bác Vân cười gượng: "Đương nhiên là anh sẽ không như vậy rồi."
Tưởng Bác Vân là gay, đương nhiên không có cảm giác với nữ, nhưng lấy thân phận địa vị của gã bây giờ cũng nên tìm một người phụ nữ để nối dõi tông đường. Càng quan trọng hơn là, hắn cần đáp lên được tập đoàn Đỉnh Du, mà kẻ yêu mất não Lâm Annie này lại có thể cho gã được sự bảo hộ nhất định.
Điện thoại liên tục gọi ba lần đều bị cúp máy, về sau là bị kéo thẳng vào sổ đen, gọi cũng gọi không thông.
Sắc mặt chú Sùng đã không thể dùng hai chữ khó nhìn để hình dung: "Thằng ranh, mày đùa tao à?"
Trong lòng Lục Diên đã thầm mắng Tưởng Bác Vân cả ngàn cả vạn lần rồi, tên chết dẫm này, lúc cần thì lại không được việc, lúc gây chuyện thì đi đầu hơn bất cứ ai. Anh bình tĩnh cúp máy: "Không sao, tôi đổi người khác vay."
"Rầm!"
Chú Sùng vỗ xuống bàn, suýt thì khiến nó bị đập bay: "Mẹ nó, mày còn định tìm ai vay?"