Trò Chơi Tình Ái: Trót Nhặt Vợ Yêu

Chương 37: Đồng ý không đồng tình



Tử Khanh băng bó xong cho cô ,anh nhẹ nhàng đặt chân lên giường hành động nâng niu như sợ cô nhóc đau...

Người đàn ông thở dài ,trông trầm ngâm đến lạ. Nhìn thái độ này của anh mà Tú Vy không khỏi nheo mắt khó hiểu, bộ mặt này là sao đây chứ

" hai dua da quen nhau bao lau roi ?"'

" chi muon hoi ai co ?"

"..Cậu ta và cháu đã quen nhau bao lâu rồi ?"

Tử Khanh kiên nhẫn nhắc lại câu hỏi của mình với cô. Tuy không nói rõ tên nhưng đủ để Tú Vy nhận ra cậu ta trong câu nói là Hoắc Vũ Hạo. Giọng anh trầm xuống nhưng không mang sát khí, chỉ có cảm giác như đang nhường nhịn sự ương ngạnh của cô mà thôi.

" 3 nam "

"..."

Đáp án vừa rồi khiến anh bất ngờ, có chút không tin vào tai mình. Nhanh chóng thu lại ánh mắt ,anh nhẹ nhàng gật đầu. Vậy mà hai người đã quen nhau lâu vậy rồi, cảm giác khó chịu đến tức ngực.

" cậu ta có tốt với cháu không ?"

"rất tốt..."

"ừ !"

Có vẻ như anh đã chấp nhận mối quan hệ không có thật của Vũ Hạo và cô, nhắc đến cậu ta cũng bình tĩnh hơn.

Tử Khanh kiệm lời đến lạ, thái độ này khiến cô ngủi lòng, tim vì thương mà nhói lên từng hồi. Cô không muốn lạnh lùng đến vậy nhưng biết phải làm sao khi Tú Vy cô không có gì trong tay. Đến cả cái tên cũng là của anh cho.

" rốt cuộc hôm nay chú muốn gì đây?"

"không có gì cả. Nghỉ đi !"

Tử Khanh nhìn gương mặt kiên định chứa đầy khoảng cách của cô, không nói gì. Lòng tự tôn của người đàn ông bị chạm đến nhưng lại không cảm thấy phần nộ như bình thường.

Anh định mở cửa bước ra ngoài thì giọng nói của người thiếu nữ lại tiếp tục vang lên. Dứt khoát xuyên qua cảm xúc của anh.

" cháu muốn chú xin lỗi cậu ấy...!"



"..."

"..."

Tay nắm cửa được kéo ra, anh nhẹ nhàng đóng cánh cửa phòng lại. Khi này Tú Vy mới thở hắt ra một hơi, cô mím chặt môi cố giữ bản thân không khóc. Hốc mắt cay xè, lưu luyến nhìn theo bóng ai kia. Cô buông bỏ bộ mặt kiêu ngạo của mình xuống, ngón tay mân mê vết thương được anh ân cần băng bó.

Hồi nãy khi trả lời câu hỏi đó cô thật sự đã do dự. Vừa muốn giải thích cho anh biết rằng mình và cậu ta không có gì xảy ra cả vừa muốn dứt khoát cắt đứt đoạn tình cảm của mình để cả hai không còn vướng mắc.

Đến cuối cùng cô vẫn chọn dừng lại, câu nói kia không sai vì hai người đã quen biết ba năm rồi. Nhưng nó cũng không đúng với đáp án mà anh muốn khiến anh hiểu lẩm.

Tú Vy ngần ngơ nhìn ánh hoàng hôn đỏ rực đang từ từ hạ xuống chân của những tòà cao ốc. Con đường lớn đông xe cộ hơn vào chập chiều. Tâm trạng của người thiếu nữ vần vơ mãi nơi đâu.

"cậu sao vậy ?"

"Tớ không biết nữa...tự dưng tớ thấy mình mệt quá. "

"vậy đi khám đi !"

" khám được thì hay rồi "

Hoàng Lam nâng đĩa thức ăn ra đặt trước mặt cô nhưng Tú Vy lại không biết. Thấy bạn mình không tập trung cô nhẹ giọng hỏi thăm

Gương mặt của cả hai trông chẳng được tươi tắn như bình thường. Biết lí do vì sao cô gái trước mặt lại như vậy

Hoàng Lam chỉ điểm tĩnh trả lời.

" cậu thấy sao nếu đi du học ?"

" du hoc, & dau ?"

" Bà Tuyết Phi nói với tớ sẽ tài trợ cho chúng ta đi du học. Chỉ cần cậu đồng ý tớ lập tức đi cùng cậu...Mà không cần bà ấy, chỉ cậu muốn tớ cũng có thể giúp cậu đi.Vy này, nếu không yêu được thì buông tay đi. Không có kết

qua dลิน."

"...tớ muốn thử... nhưng hình như không có cơ hội rồi !"

Hoàng Lam ôm lấy cô vào lòng, tự thấy thương cho cuộc đời của cô bạn thân. Gia đình không có, tình yêu cũng không tốt. Suốt những năm qua luôn cổ gắng nỗ lực mong cầu một tương lai tốt đẹp....



" chiều nay tớ tới chỗ Hạo rồi !"

" cậu ấy ổn hơn chưa ?"

" ừm, tốt hơn rồi. Tớ nghe ba mẹ Hạo nói chú cậu đã bồi thường cho gia đình họ một khoản tiền lớn. Còn cho

ngudi gui ldi xin loi nนa..."

Vy nhìn cô bạn ít lâu rồi mỉm cười, đặt đầu lên vai cô trầm tư.

" chú ấy đã hạ cái tôi xuống thấp nhất có thể rồi !"

Cô bước vào nhà, tiếng cười nói của đôi nam nữ thu hút sự chú ý. Trong phòng ăn, Tử Khanh cùng Giang Thư Kì trò chuyện rất vui vẻ. Dường như anh đã quên hết những phiền muộn mấy ngày hôm nay vậy

" Vậy hôm sau em đi cùng anh tới chỗ đó chơi"

" được, tùy em thích "

Bọn họ tình tứ cùng nhau cười đùa như đôi vợ chồng trẻ thân mật, vô cùng tự nhiên

" ơ...Vy Vy, em về rồi sao ? Cùng ăn đi , bọn chị cũng chỉ vừa mới ăn thôi !"

Người phụ nữ vô tình lia mắt trúng cô, phút chốc giật mình rồi nhanh chóng lấy lại sự niềm nở mời cô vào bàn.

" dạ... hai người cứ dùng bữa đi, em ăn ở nhà bạn rồi !"

" thôi vào ăn th..."

"ăn rồi thì thôi. Em mau dùng bữa của em đi nguội mất !"

Giang Thư Kì còn đang định nói thêm nhưng bị anh cắt lời, không thèm nhìn cô lấy một cái mà chỉ chăm chú trông chừng người phụ nữ trước mặt. Cô ta thấy anh quan tâm mình thì hớn hở tươi cười, rồi cũng quay vào bàn.

Chỉ có Tú Vy chững lại trước cảnh này, cô cố gắng không để tâm đến mà đi vào trong phòng đóng kín cửa.

Thấy nhóc con đã rời đi, Tử Khanh có chút cứng người. Không biết anh đang nghĩ gì mà sắc mặt thay đổi trông thấy.

Có lẽ cả hai người bọn họ đều đã đồng ý với mối quan hệ của đối phương,nhưng phải chăng là tâm can vẫn chưa chịu đồng tình nền mới còn thấy luyển tiếc nhau.